Chương 36: Về Vạn Thú Thành tìm cứu viện

Tinh Tinh!

Parker!

Tinh Tinh! Ah!

Trong nhà gỗ, Parker nằm trong ổ cỏ đột nhiên mở mắt, tứ chi nhanh chóng hoạt động, tựa hồ như muốn chạy vội.

Cáp Duy nghe được động tĩnh lập tức đi tới, đè lại Parker đang vì lộn xộn mà khiến vết thương nứt toạc miệng, “Parker, đừng làm loạn nữa, ngươi không muốn sống nữa phải không?”

"Còn động nữa vết thương sẽ lại nứt ra!"

Parker ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm mặt Cáp Duy, trong mắt dần dần khôi phục thần trí: “Cáp Duy?"

Cáp Duy như trút được gánh nặng, đẩy Parker ra, “Ngươi hiện tại đừng biến thân, nếu không vết thương sẽ lại xé rách.”

Parker vội vàng hỏi: "Tinh Tinh đâu?"

Cáp Duy đột nhiên im lặng, nhìn về phía Parker ánh mắt tràn ngập không đành lòng.

Hắn trong lòng cũng thương tiếc, nhưng bởi vì chưa từng đối Bạch Tinh Tinh ôm hi vọng trở thành bạn lữ, lên không có cảm giác thống khổ mất đi bạn lữ, chỉ là vì Bạch Tinh Tinh đau lòng mà thôi.

"Ta phải đi cứu Tinh Tinh"

"Ngươi có thể đánh bại thú Tứ vân?" Cáp Duy lên tiếng hỏi lại hắn.

Parker cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, là hắn không thể bảo vệ Tinh Tinh, nếu hắn không dời Vạn Thú Thành...

Parker tròng mắt nhanh chóng chuyển động, đột nhiên như là nghĩ đến điều gì, lập tức muốn chạy ra phía ngoài.

Cáp Duy vội ngăn cản hắn, “Ngươi muốn đi đâu? Vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng, đừng chạy loạn.”

“Rống!” Parker hướng Cáp Duy gào rống một tiếng, ném ra hắn chạy như điên mà đi.

Đúng! Chỉ cần trở về Vạn Thú Thành, có một người có thể cứu Tinh Tinh.

Hiện giờ chỉ có dựa vào thế lực mẫu tộc, tuy rằng hắn đã bị gia tộc đuổi đi, còn từng thề sẽ không trở về Vạn Thú Thành, nhưng hiện giờ chỉ có mẫu tộc mới có năng lực đoạt lại Tinh Tinh từ tay lưu lạc thú Tứ vân, hắn nhất định phải thử một lần.

Trung tâm Vạn Thú Thành, sừng sững bốn tòa thạch cao lớn được xây dựng tỉ mỉ, đều là kiến trúc tối cao trong thành.

Một đầu báo đốm lập tức vọt vào một trong bốn toà thành đó , một bên chạy một bên hộc máu, lưu lại một chuỗi điểm đỏ dính nhớp.

Hai thú binh thủ vệ mặt tương nghiêm trọng. Tiểu chủ tử bị đuổi đi đã trở lại, nên hay không đuổi hắn đi ra ngoài?

Không chờ bọn họ nghĩ ra cái nguyên nhân tiểu chủ tử quay lại, tiểu chủ tử liền chạy không thấy thân ảnh.

Kia…… Liền bỏ đi vậy.

Hai cái báo tộc thủ vệ phảng phất giống như cái gì cũng không phát hiện, thần sắc nghiêm túc tiếp tục thủ vững cương vị.

Hậu hoa viên của lâu đài, một giống cái ước chừng gần 30 tuổi đang lười biếng mà nằm trên ghế mây màu xanh lá cây, ăn hoa quả nhóm bạn lữ từ các nơi trên thú giới mang về , biểu tình thảnh thơi thoả mãn.

“Ân, vẫn là quả hỏa diễm lấy từ sa mạc thành là ngọt nhất a.” Báo mẹ ăn một quả bưởi hồng, đang ăn ngon miệng, đột nhiên một con báo trên người quấn băng vải trắng vọt tới trước mặt nàng.

“Này là ai a?” Báo mẹ nhìn qua, một chút cũng không khẩn trương, có thể vào được đây, khẳng định là người một nhà.

Đây là bạn lữ nào của nàng? Nhìn thật thảm, chính nàng cũng không nhận ra.

Parker biến trở về hình người, bổ nhào vào đùi báo mẹ: “Mẹ! Giúp con!”

“Phốc!” Báo mẹ dùng tay lau vết máu trên mặt Parker: “Parker?”

“Con trai ngoan của ta,con làm sao thế này? Kẻ nào đánh con thành như vậy? Ngay cả mẹ cũng không nhận ra con thế này? Kêu con đừng rời Vạn Thú Thành con không nghe.” Báo mẹ đau lòng xoa xoa mặt Parker , sửa lại băng vải vì biến thân mà lộn xộn: “Nói cho mẹ biết là ai đánh con!”

Đã lâu tình thương của mẹ làm Parker trong lòng ấm áp, dùng sức ôm ôm mẫu thân, sau đó buông ra nàng nói: “Là một con lưu lạc thú, hắn cướp mất giống cái của con!”

Báo mẹ tức giận:" Sao lại có lí đó? Con trai ta không dễ dàng mới có giống cái, ta còn chưa từng được nhìn qua nữa.."

Báo mẹ nhẹ nhàng an ủi Parker:" Con trai, đừng lo lắng, ta bảo các cha con đi trút giận cho con."

"Việc này các cha cũng chưa chắc làm được, đối phương là Xà thú Tứ vân, phải phụ thân ra tay mới được."

Báo mẹ biểu tình nghiêm, trầm tĩnh xuống dưới: “Tứ văn lưu lạc thú?”

Gia tộc bọn họ chỉ có báo vương cha ruột của Parker là Tứ vân thú, một trong bốn cường chi mạnh nhất Vạn Thú Thành.

Parker liên tục gật đầu: “Ân ân.”

“Nhưng phụ thân con bây giờ không có ở Vạn Thú Thành.” Báo mẹ nghĩ nghĩ nói: “Con trước hết dưỡng thương cho tốt, mẹ trước tiên sẽ phải người truy tìm tung tích giống cái của con. Nhất định sẽ giúp con đem người cướp trở về.”

Parker: “Cảm ơn mẹ.”