Diệp Phong gãi đầu nói: "Tạm thời thôi!"
Tô Khuynh Thành nhướng mày, chỉ vào Diệp Phong nói: "Được lắm, anh Phong, anh đúng là tra nam!"
"Sao tôi lại là tra nam chứ?!" Vẻ mặt Diệp Phong vô tội.
Tô Khuynh Thành nói: “Tối qua anh còn ở với em, bây giờ lại ngủ với Tiêu Y Nhân, anh còn nói mình không phải tra nam!?”
Vẻ mặt Diệp Phong khó hiểu nói: "Tôi chỉ nói cô ấy tạm thời ở nhà tôi, ai nói chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau?"
"Hừ! Có quỷ mới tin anh."
Tô Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, sau đó trực tiếp nắm lấy cánh tay còn lại của Diệp Phong, tức giận nói: "Đi thôi!"
"Cái gì? Đi đâu?" Diệp Phong cong môi.
Tô Khuynh Thành tức giận nói: “Cô ta có thể về nhà ngủ với anh, em cũng có thể!”
Sau khi nghe vậy, mặt Tiêu Y Nhân đỏ bừng, cũng không nói nên lời:
"Tô Khuynh Thành, cô muốn làm gì? Muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi đúng không?"
Tô Khuynh Thành ưỡn ngực nói: "Lén lút sau lưng dụ dỗ người đàn ông của người khác, có bản lĩnh thì hãy quang minh chính đại tranh giành đi!"
"Ai lén lút dụ dỗ người đàn ông của người khác? Tô Khuynh Thành, hôm nay cô phải nói cho rõ rõ ràng."
Tô Khuynh Thành trừng mắt với Tiêu Y Nhân: “Cô, chính là cô!”
"Băng Băng chết tiệt, tôi thấy cô đang muốn ăn đòn!" Tiêu Y Nhân xắn tay áo lên, như thể sắp đánh nhau. . Xi𝙣 ủ𝙣g hộ chú𝙣g 𝑡ôi 𝑡ại == 𝑡 r 𝙪 m 𝑡 r 𝙪 y e 𝙣﹒𝑣𝙣 ==
“Ai sợ cô chứ?!” Tô Khuynh Thành cũng không chịu thua kém.
Diệp Phong bị kẹt giữa hai người, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: “Xin hỏi, Băng Băng là ai?”
"Tô Khuynh Thành!"
Thì ra Băng Băng chính là biệt danh mà Tiêu Y Nhân đặt cho Tô Khuynh Thành khi cô còn học cấp 2. Lúc cấp 2, Tô Khuynh Thành luôn lạnh lùng như băng, không thích nói chuyện với con trai, biệt danh này dùng để trêu chọc Tô Khuynh Thành.
Tô Khuynh Thành tức giận phừng phừng, lập tức phản bác: "Ngưu Ngưu chết tiệt, nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn đê tiện như thế!"
"Ngưu Ngưu lại là ai nữa vậy?" Diệp Phong lại bối rối.
Tô Khuynh Thành nói: “Anh có cảm thấy hai cục kia của cô ta có giống của bò không?”
Diệp Phong nhìn thoáng qua, gật đầu khẳng định, sau đó không khỏi mỉm cười, hoá ra đây chính là nguồn gốc của cái tên Ngưu Ngưu, khá thích hợp.
Tiêu Y Nhân tức giận nói: “Cô dám sỉ nhục tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”
Tiêu Y Nhân nổi đóa, muốn giật tóc Tô Khuynh Thành ngay tại chỗ.
Tô Khuynh Thành không hề sợ hãi: "Tới đây, tôi liều với cô!"
Hai người phụ nữ giằng xé nhau càng lúc càng mạnh khiến Diệp Phong không nói nên lời.
Mỗi tay hắn ôm lấy một người, buộc hai người phải tách nhau ra.
"Mẹ kiếp, trên phố nhiều người như vậy mà hai người cũng có thể đánh nhau sao? Các ngươi không thấy mất mặt à?"
Mọi người đang xem trò hay, Diệp Phong nhanh chóng kéo hai người đi, dẫn họ đi về phía một con hẻm nhỏ có ít người qua lại, xe của hắn cũng đậu cách đó không xa.
Tô Khuynh Thành không phục, nói: "Hừ, là cô ta gây chuyện trước!"
"Là cô mắng tôi trước!" Tiêu Y Nhân tức giận nói.
"Khụ!" Diệp Phong ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Nể mặt tôi chút đi, nếu như muốn cãi nhau thì về nhà hãy cãi."
"Hừ!" Hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, không ai để ý đến đối phương.
Tiêu Y Nhân lại nắm lấy cánh tay Diệp Phong, nói: "Anh Phong, anh đừng tức giận, em không thiếu hiểu biết như Băng Băng."
Tô Khuynh Thành nghe vậy, lại tức giận: "Ngưu Ngưu đáng chết! Miệng thối lắm lời, cô muốn đánh nhau phải không?"
“Ai miệng thối lắm lời?” Hai người lại đang định cãi nhau thì đột nhiên lúc này.
"Cẩn thận!" Diệp Phong bỗng nhiên hét lớn.
Sau đó hắn đưa tay đẩy Tô Khuynh Thành sang một bên, giơ tay lên đỡ lấy hai chiếc phi tiêu từ giữa không trung!
Tô Khuynh Thành kinh hãi, một trong hai phi tiêu suýt chút nữa đã trúng vào cổ cô, nếu không có Diệp Phong, bây giờ cô đã chết rồi!
Tiêu Y Nhân cũng không kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn phi tiêu trong tay Diệp Phong hỏi: "Anh Phong, sao vậy?!"
Diệp Phong hơi nheo mắt lại, nhìn về phía trước, trầm giọng nói:
"Có sát thủ."