Chương 37: Quỳ xuống!

Diệp Phong nhướng mày nói: "Chuyện kết hôn vẫn còn sớm, chuyện đó sau này hãy nói."

"Cứu với!"

"Anh gì ơi, giúp em với!"

Ba người đi đến góc đường, một cô gái mặc váy ngắn JK đột nhiên chạy ra, cô ấy như một con nai con nhào vào lòng của Diệp Phong, nắm lấy ống tay áo của Diệp Phong và cố gắng cầu cứu.

Diệp Phong có chút giật mình.

Cô gái có đôi chân thẳng tắp thon thả, mái tóc dài dài ngang vai, khuôn mặt trắng nõn thanh tú có chút non nớt, toàn thân tràn ngập hơi thở thanh xuân, xét theo tuổi tác và cách ăn mặc thì có vẻ giống nữ sinh viên đại học ở gần đó.

"Em bị sao vậy, em gái?" Diệp Phong hỏi.

Cô gái nhìn về phía sau và trả lời với giọng run run: "Có một tên côn đồ đang đuổi theo em, anh giúp em với."

"Côn đồ?"

Diệp Phong nghe vậy, nhìn về phía sau cô gái, liền nhìn thấy năm tên thanh niên trông như mấy tên côn đồ đang chạy về phía này.

Người cầm đầu là một thanh niên mặc quần áo hàng hiệu, nhìn bề ngoài thì chắc cũng tầm tuổi cô gái này.

Hắn ta nhìn cô gái trong ngực Diệp Phong nói: "Cố Ninh Ninh, cô chạy nhanh thật đấy, lần này để tôi xem thử cô có thể chạy đi đâu được."

Cố Ninh Ninh nói: "Tiêu Thiên, cậu từ bỏ ý định này đi, tôi sẽ không đi theo cậu đâu!"

"Cậu ta là ai?" Diệp Phong hỏi.

Cố Ninh Ninh trả lời: "Cậu ta tên là Tiêu Thiên, học cùng trường đại học với em, cậu ta muốn theo đuổi em nhưng em không đồng ý, sau đó cậu ta liền muốn dùng vũ lực với em."

"Hiểu rồi." Diệp Phong gật đầu.

Một tên đàn em bên cạnh Tiêu Thiên nói: "Họ Cố, cô đúng là không biết điều, đi theo Cậu Tiêu, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết!"

"Bà đây không thèm!" Cố Ninh Ninh tức giận mắng.

Tiêu Thiên nói một cách dữ tợn: "Được thôi, nếu cô không đồng ý thì cũng đừng trách tôi không khách khí."

Diệp Phong nghe vậy nheo mắt lại: "Không khách khí? Giữa ban ngày ban mặt, cậu còn muốn giở trò cưỡng bức sao?"

Tiểu Thiên nghe vậy, nhìn Cố Ninh Ninh mà hắn ta ngày đêm thương nhớ trong lòng Diệp Phong, lập tức giận tím mặt:

"Thằng nhãi ranh, mày là ai? Mày muốn đứng ra bênh vực Cố Ninh Ninh à?"

Vừa nói, bốn tên đàn em phía sau Tiêu Thiên xoa tay hầm hè, vẻ mặt háo hức muốn thử.

Diệp Phong cười lạnh, nheo mắt nói: "Thanh Loan, Hồng Yên, đi dạy dỗ những tên côn đồ nhãi nhép này một bài học đi."

“Vâng thiếu chủ!” Thanh Loan Hồng Yên gật đầu, tiến về phía trước một bước.

"Ồ, đẹp vậy à?"

Khi Tiêu Thiên và bốn tên chó săn bên cạnh hắn ta nhìn thấy Thanh Loan và Hồng Yên, chúng lập tức trợn to mắt và thèm thuồng đến nước miếng gần như sắp chảy ra.

Tiêu Thiên rất nhanh đã tỉnh táo lại: "Mày nói cái gì? Muốn dạy ông đây một bài học sao?"

"Lên, xử lý tên này cho tao trước đã!"

Nói xong, Tiêu Thiên xua tay, chỉ đạo bốn tên đàn em xông lên.

Tuy nhiên, trước khi bốn người này đến gần Diệp Phong, thì đã bị Thanh Loan và Hồng Yên đá văng ra ngoài, cả đám ngã xuống đất, liên tục kêu gào.

Tiêu Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức kinh ngạc sợ hãi: "Mạnh vậy sao..."

"Xin lỗi đã làm phiền."

Nói xong hắn ta liền quay người bỏ chạy.

Nhưng bị Thanh Loan tóm lấy cổ áo và kéo trở lại.

"Quỳ xuống!"

Hồng Yên giơ chân đá vào đầu gối của Tiêu Thiên,

khiến hắn ta phải quỳ xuống trước mặt Diệp Phong!

"Ối!"

Tiêu Thiên đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết: "Tôi là cậu chủ nhà họ Tiêu, một trong năm gia tộc lớn! Nếu các người dám đυ.ng tới tôi, cha mẹ tôi sẽ không tha cho các người đâu!"

Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Thanh Loan tát cho một cái!

"Cô dám đánh tôi?"

Tiêu Thiên nhận một cái tát, trong lòng càng tức giận hơn, hắn ta là cậu chủ của nhà họ Tiêu, ai nhìn thấy hắn ta cũng phải kính trọng, nhưng họ lại hoàn toàn không coi hắn ta ra gì.

“Đánh cậu thì đã sao.”

Thanh Loan tỏ vẻ không hề quan tâm, bàn tay giống như hóa thành Quán Âm Thiên Thủ, từng đợt dư ảnh bay tới, tát vào mặt Tiêu Thiên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tiêu Thiên đã bị đánh thành đầu heo, hai má sưng tấy chắc là mẹ ruột cũng không nhận ra!