“Tại sao cậu không dám nói với Thẩm Băng Thanh?”
“Nếu cậu không dám thật, tớ có thể giúp cậu!” Từ nhỏ đến lớn, Hứa Trừng Quang không biết đã nói với cậu câu này bao nhiêu lần.
“Nếu cậu dám hành động bừa bãi, chúng ta tuyệt giao!”
Mỗi lần cậu đều cảnh cáo Hứa Trừng Quang như vậy.
Trong ký ức, cậu và Thẩm Băng Thanh lớn lên cùng nhau. Nhiều người lớn nói rằng từ nhỏ hai đứa đã rất giống nhau. Đều có ba mẹ không mấy quan tâm, đều không thích học, tính tình đều nóng nảy và cũng đều thẳng thắn, không giấu được điều gì.
Năm lớp sáu bố mẹ cậu muốn chuyển nhà lên thành phố, cậu không muốn đi, đã lớn tiếng cãi nhau với họ.
Sau đó bố mẹ nói Thẩm Băng Thanh cũng sẽ chuyển lên thành phố, hơn nữa họ lại cùng khu học nên tương lai nhất định sẽ học chung cấp hai.
Cậu mới đồng ý rời đi.
Nhưng bố mẹ đã lừa cậu.
Thẩm Băng Thanh không hề chuyển đến.
Cuộc sống trung học thật nhạt nhẽo, may mà Hứa Trừng Quang học cùng lớp với cậu. Hứa Trừng Quang là anh họ của Thẩm Băng Thanh, hồi nhỏ Thẩm Băng Thanh và cậu đã ăn ké cơm ở nhà Hứa Trừng Quang không ít lần nên hai người cũng khá thân.
Cậu luôn giả vờ như vô tình nhắc đến tình hình của Thẩm Băng Thanh với Hứa Trừng Quang, than phiền rằng Thẩm Băng Thanh thường không trả lời tin nhắn của cậu. Hứa Trừng Quang nói Thẩm Băng Thanh bảo cô ấy phải tập trung học hành, ít xem điện thoại.
Không giống như hai người họ, Hứa Trừng Quang luôn là học sinh đứng nhất lớp, còn quyết tâm thi đứng đầu cả thành phố trong kỳ thi vào cấp ba để đậu vào trường Thực Nghiệm. Cậu chưa từng thấy ai yêu học như Hứa Trừng Quang, dần dần cũng không muốn làm phiền cậu ta nhiều.
Ngày tháng cứ bình lặng trôi qua, nếu nói có chút gợn sóng nào thì chỉ là những lần bị thầy cô phê bình vì không làm xong bài tập, hoặc bị gọi phụ huynh vì đánh nhau trong trường.
Cậu thấy cũng chẳng sao, đôi khi bị thầy cô mắng quá đáng, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi lớp, đứng phạt ngoài hành lang. Mỗi lần cậu đứng ngoài hành lang phạt, nhìn qua cửa kính đối diện, cậu bỗng nghĩ không biết hôm nay Thẩm Băng Thanh đã làm xong bài tập chưa, nếu chưa làm thì có bị gọi phụ huynh không, ba cô ấy liệu có mắng cô ấy không.
Khi cậu chơi bóng rổ, có những cô gái đến xem, thậm chí có cô đã tỏ tình với cậu ngay tại chỗ.
Cậu bối rối từ chối nhưng trong lòng lại có chút tự đắc, không nhịn được mà nhắn tin cho cô: “Bao giờ đến trường bọn anh chơi một chuyến? Đến xem anh trai em chơi bóng rổ đi, đẹp trai cực kỳ luôn.”
“ Tớ tới ngay bây giờ, tin không?” Cô trả lời.
Cậu ngẩn ra rồi chú ý thấy Thẩm Băng Thanh đã gửi một tin nhắn trong nhóm chat “Hôm nay ăn gì” gồm cậu, cô và Hứa Trừng Quang.
“Bổn công chúa! Học kỳ sau! Sẽ chuyển trường sang trường các cậu!”
“Thật không đấy?”
“Sao tự nhiên lại chuyển trường?”
“Cậu gây ra chuyện gì rồi?!!!” Cậu kinh ngạc hỏi liền mấy câu.
Thẩm Băng Thanh gửi lại một biểu cảm mỉm cười.
“Vì tớ nhớ cậu.” Cô gửi một đoạn ghi âm, kéo dài giọng nói với cậu: “Nhớ ngày nhớ đêm, đêm không ngủ được, nhớ đến phát bệnh.”
Một lát sau, Hứa Trừng Quang gửi hai tin nhắn trong nhóm: “……”
“Hay là tớ rời nhóm nhé.”
Cô vốn hay nói giỡn, cậu đã quen rồi. Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu lại không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng, lập tức mặc áo khoác và chạy ra khỏi nhà.
“Khi nào cậu được nghỉ?”
“Ngày mai.”
“OK, đợi tớ đến đón cậu.”
Vừa nhắn tin cho cô cậu vừa chạy ra phố đi bộ, nghĩ xem ngày mai đi đón cô nên mang quà gì, liệu có nên mua thêm bó hoa nữa không.
Cậu đứng trước cửa hàng đồ thể thao nhắn tin cho Hứa Trừng Quang: “Mai Thẩm Băng Thanh nghỉ học, cậu đón cô ấy qua chơi nhé.”
“OK. Cậu đi cùng không?”
“Không cần. Cậu ở nhà chuẩn bị đồ nướng nhé? Chiều nay tớ đi mua nguyên liệu, mang qua cho cậu.”
“Được.”
“Trong quán còn trà chanh không?”
“Còn ít thôi, dạo này chưa nhập thêm.”
“Ừ, biết rồi.”
“Chiều nay tớ mua thêm một thùng, mai nhớ để vài chai trong tủ lạnh. Nhưng nhất định phải để đến chiều mai mới lấy, nếu không lạnh quá cô ấy uống không được.”
Cậu dặn dò Hứa Trừng Quang.
Ngày cậu đón cô đến thành phố, tâm trạng cô không được vui, có lẽ vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc chia ly, luôn tỏ ra không thoải mái.
Họ ăn xong đồ nướng, Hứa Trừng Quang thu dọn bàn ghế trong quán, còn cậu thì đưa cô ra bờ sông hóng gió.
“Tiểu Minh, cậu biết không? Tớ có một người… thật sự rất ghét.” Cô bất chợt nói với cậu.
“Ai cơ? Bạn cùng lớp cậu à?” Cậu hỏi.
“Ừ.”
“Lại là tên bạn cùng bàn phiền phức mà cậu đã kể hả?” Cậu gấp gáp hỏi, “Cậu ta bắt nạt cậu à?”
Thẩm Băng Thanh gật đầu rồi lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Cậu ấy không… bắt nạt tớ.”
“Vậy sao cậu ghét cậu ta?”
“Vì… cậu ấy không thích tớ.”
“Tại sao phải quan tâm cậu ta có thích cậu hay không? Cậu không phải vẫn luôn tự hào mình là người tuyệt nhất thế giới, ai không thích cậu thì cậu cũng không cần quan tâm sao?”
Thẩm Băng Thanh lắc đầu: “ Tớ không còn tuyệt nữa.”
Cô lẩm bẩm lặp lại: “Không tuyệt nữa chút nào.”
Cậu ngơ ngác.
Nửa đầu năm lớp 9, một cậu bạn lớp bên đã viết thư cho cô gái mà mình thích và nhờ đó cô ấy chú ý đến cậu rồi hai người hẹn nhau thi vào cùng một trường cấp ba.
Cậu bỗng nghĩ, hình như mình chưa bao giờ viết thư cho Thẩm Băng Thanh.
Nếu cậu cũng viết một lá thư bày tỏ lòng mình với cô ấy…
Cậu nghĩ rồi lôi ra một tờ giấy viết thư trong giờ tự học, không suy nghĩ gì mà viết bừa vài dòng nhưng lại không dám ghi tên người nhận.
Coi như luyện tập đi, cậu tự nhủ, dù sao cũng không nhất thiết phải đưa thư ngay bây giờ. Có thể chờ sau kỳ thi cấp ba hoặc khi hai người lên cấp ba chăng?
Dù sao cũng chỉ là luyện tập.
Luyện tập mà thôi.
Cậu nghĩ rồi viết vài dòng, đột nhiên Hứa Trừng Quang đứng ngoài cửa gọi cậu, nói cô giáo chủ nhiệm bảo cậu lên văn phòng…
Chắc là lại phát hiện cậu chưa làm bài tập rồi.
Cậu cảm thấy phiền phức, lật úp tờ thư lại, đứng dậy đi đến văn phòng. Khi cậu lấy sách bài tập và định quay lại làm bài thì thấy Thẩm Băng Thanh đang đứng trước bàn cậu xem lá thư đó.
Cậu lập tức căng thẳng, cảm giác hồi hộp chưa từng có.
“Sao cậu lại lục đồ của tớ?”
“Tớ đi ngang qua lỡ tay làm rơi xuống, nhặt lên lại thì không ngờ là thư tỏ tình…”
Thẩm Băng Thanh nhìn cậu cười, “Không ngờ nhé… Tiểu Minh của chúng ta có tâm sự rồi!”
“Khai mau! Cậu viết thư cho cô gái nào vậy?”
“Không viết cho ai cả!” Cậu giật lại lá thư.
“Không nói cho tớ biết! Thật là không có tình nghĩa gì cả! Tớ còn giúp cậu sửa mấy lỗi chính tả đấy! Nếu cậu nói cho tớ biết cô ấy là ai, biết đâu tớ còn có thể giúp cậu!”
“Cậu nói cho tớ biết đi!” Cô nũng nịu nói.
Trong lòng cậu đột nhiên thấy buồn, rồi nghe cô hỏi: “Là Quan Nghê phải không?”
Quan Nghê là hoa khôi của trường họ, có lần cô ấy bị chặn lại ở cổng trường, cậu thấy vậy đã ra giúp. Từ sau hôm đó, trường bắt đầu có lời đồn rằng cậu thích Quan Nghê.
Cậu im lặng nhưng cô lại tưởng cậu ngại không dám nói, cho rằng cậu không lên tiếng là ngầm thừa nhận.
“Thật à?”
“Vậy thì cậu viết thế này là không được đâu! Quan Nghê đứng đầu toàn khối môn Ngữ văn đấy!”
Cô nói xong ngồi xuống cạnh cậu, “Để tớ sửa lại cho cậu nhé, cậu tham khảo thử!”
“Đừng sửa nữa, tớ đói rồi.” Cậu giật lại lá thư, “Ăn cơm, đi không?”
“Đi chứ! Đi thôi!” Cô nói.
Họ vừa bước ra khỏi tòa nhà học, liền thấy Quan Nghê đang đứng cùng Hứa Trừng Quang.
“Hứa Trừng Quang, tớ thích cậu.”
Hứa Trừng Quang gãi đầu: “Xin lỗi cậu nhé, cảm ơn! Nhưng… tớ không yêu sớm.”
“Không sao, không sao. Đừng nhìn! Đừng nhìn!” Thẩm Băng Thanh chạy đến che mắt cậu, vừa đi giật lùi vừa an ủi cậu.
“Cậu nhìn đường đi kìa! Ngã bây giờ!” Cậu đưa tay kéo tay cô.
“Vậy cậu đừng buồn! Không thì tớ không buông tay đâu!”
“Tớ không buồn thật mà.” Cậu bất đắc dĩ nói.
Cô mới thả tay, nở nụ cười an tâm, vỗ vai cậu nói: “Vậy là tốt rồi!”
Cậu khẽ nhếch môi, cảm giác chua xót lan tỏa trong lòng.
Làm sao tớ có thể không buồn được.
Nhưng tại sao tớ lại buồn, Thẩm Băng Thanh, cậu có biết không? Chiều hôm ấy khi cậu chuẩn bị ra sân bóng, Hứa Trừng Quang đột nhiên chặn cậu lại:
“Lão Đinh, tớ không thích Quan Nghê đâu, cậu đừng hiểu lầm!”
“Tớ hiểu lầm gì? Liên quan gì đến tớ?” Cậu cau mày hỏi.
“Thẩm Băng Thanh nhờ tớ nói với cậu, cô ấy nói cậu thích Quan Nghê.” Hứa Trừng Quang nói.
“Tớ không thích Quan Nghê.” Cậu buồn bã đáp.
“Tớ biết mà, chẳng phải cậu thích Thẩm Băng Thanh sao? Tớ thật sự không hiểu não cô ấy nghĩ thế nào mà chuyện này cũng không nhận ra.”
“Ai nói tớ thích Thẩm Băng Thanh?” Cậu trừng mắt nhìn Hứa Trừng Quang.
“Cậu không thích Thẩm Băng Thanh?” Hứa Trừng Quang ngạc nhiên, “Cậu cũng không thích Quan Nghê…”
“Vậy rốt cuộc cậu thích ai!?”
“Tớ nhất định phải thích ai sao?” Cậu bực tức nói, “Tớ không thích ai cả, không được à?!”
Sau khi thi vào cấp ba, họ cùng nhau vào trường Thực nghiệm. Đầu năm học, cậu vì muốn dạy dỗ Phương Tuấn Minh mà vô tình làm bẩn bức thư pháp của Tạ Trạch Dương chuẩn bị cho cuộc thi.
Thủ khoa kỳ thi cấp ba của thành phố, Tạ Trạch Dương.
Bạn cùng bàn cấp hai của Thẩm Băng Thanh, Tạ Trạch Dương.
Người mà Thẩm Băng Thanh nói không thích cô, khiến cô buồn bã, Tạ Trạch Dương.
Giáo viên chủ nhiệm hỏi ai làm bẩn bức thư pháp, Thẩm Băng Thanh đã đứng ra nhận tội thay cậu.
Sau đó trong cửa hàng tạp hóa của Hứa Trừng Quang, vì chuyện bức thư pháp mà cậu và Tạ Trạch Dương đã cãi nhau.
Tạ Trạch Dương quay lưng bỏ đi, cậu nhìn thấy Thẩm Băng Thanh cứ mãi nhìn theo bóng lưng của Tạ Trạch Dương rất lâu.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy cô nhìn bóng lưng một người lâu đến vậy.
Cũng là lần đầu tiên cậu thấy cô có dáng vẻ mất hồn đến thế.
Nhưng có lẽ đó không phải là lần đầu.
Lần đầu cô như vậy là vào ngày cô chuyển trường hồi lớp 7.
Cậu vẫn nghĩ, nếu Thẩm Băng Thanh chỉ coi cậu là bạn thì cậu cũng có thể lùi lại một bước, chỉ làm bạn tốt, âm thầm dõi theo cô hạnh phúc.
Nhưng người cô thích nhất định phải là người có thể mang lại hạnh phúc cho cô.
Tạ Trạch Dương không phải người đó.
Một người có thể khiến cô hạnh phúc không nên là người làm cô tổn thương mãi như thế.
Cậu ghét Tạ Trạch Dương lúc nào cũng lạnh lùng, không chịu nói chuyện đàng hoàng, không coi ai ra gì, dù Hứa Trừng Quang từng nói cậu đã hiểu lầm Tạ Trạch Dương quá sâu.
Trình Dũng cũng nói rằng Tạ Trạch Dương thực ra là một người rất tốt.
Lần đầu tiên cậu có ấn tượng khác về Tạ Trạch Dương là khi nghe nói Thẩm Băng Thanh bị xước mặt và trật chân vào ngày đi Bắc Kinh thi đấu. Cô không liên lạc được với Hứa Trừng Quang, còn Tạ Trạch Dương thì dù chân đang bị thương vẫn bất chấp mọi thứ đi tìm cô, cõng cô đến bệnh viện, cuối cùng đau đến mức ngất xỉu.
Đó là lần đầu tiên cậu nghĩ Tạ Trạch Dương có lẽ thật sự là một người xứng đáng để cô thích.
Cũng là lần đầu tiên cậu nghĩ, liệu người mà cô thích có phải cũng thích cô hay không.
Mùa hè năm lớp 11, cậu nhận ra Thẩm Băng Thanh không còn ở nhà nữa mà bắt đầu đi học tự học cùng Tạ Trạch Dương tại thư viện thành phố.
Cô hỏi cậu có muốn đi học cùng không, cậu lắc đầu từ chối.
Đó là lần đầu tiên cô nghiêm túc nói với cậu, Tiểu Minh, chúng ta hãy nói chuyện.
Nói chuyện gì? Cậu hỏi.
Nói về chúng ta muốn làm gì trong tương lai, muốn trở thành người như thế nào.
Và cùng nói về ý nghĩa của sự nỗ lực. Đó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thẩm Băng Thanh như thế này, điềm tĩnh, kiên cường, hoàn toàn khác trước đây, rất giống một người nào đó.
Cậu cười, có một khoảnh khắc cậu thật sự vui mừng cho cô.
Đôi khi cậu cũng sẽ học cùng cô. Học mệt, cậu nhìn thấy trên bàn có một lọ kẹo quýt, liền hỏi cô có thể ăn không.
Cô giật lấy cái lọ, đẩy cho cậu một hộp kẹo khác, cười nói: “Những cái này cho cậu hết, ăn thoải mái.”
“Đột nhiên không muốn ăn nữa.” Cậu nói, “Ăn nhiều kẹo thế, không sợ sâu răng à!”
“Lọ kẹo này không phải để ăn.”
Cô nâng niu ôm lọ kẹo quýt trong lòng.
“Tạ Trạch Dương tặng cho cậu à?” Cậu hỏi cô, “Cậu ta cho cậu nhiều kẹo vậy làm gì?”
“ Tớ học được rồi.” Cô cẩn thận đặt lại lọ kẹo quýt về vị trí cũ, không trả lời câu hỏi của cậu.
Cậu lặng lẽ nhìn cô, cổ họng khô khốc, nghẹn lại.
Rốt cuộc giữa hai người có bao nhiêu chuyện mà tớ không biết?
Ngay cả việc cậu bắt đầu thích ăn kẹo quýt từ bao giờ tớ cũng không biết.
Ngày cô đi thi nghệ thuật, cậu đột nhiên nghe tin nói rằng cô vì nhịn ăn lâu ngày nên sức đề kháng yếu, lại còn bị cảm lạnh, tối đó sốt cao không hạ.
Cậu cũng nghe tin rằng Tạ Trạch Dương đã được tuyển thẳng vào Đại học Khoa học và Công nghệ.
Còn cô thì nghe tin này từ miệng Trình Dũng, Tạ Trạch Dương đã không chủ động nói với cô. Cậu vội vã chạy đến bệnh viện, thấy Tạ Trạch Dương cũng ở đó.
Cậu kéo Tạ Trạch Dương ra hành lang bệnh viện, không kiềm chế được mà đấm cậu một cú.
Cậu rất muốn hỏi Tạ Trạch Dương rằng, cô ấy ở bên cậu mỗi ngày, tại sao cậu không quan tâm cô ấy nhiều hơn?
Cô ấy mong đợi biết bao để cùng cậu đến Bắc Kinh, cố gắng học tập hết mình, tại sao cậu được tuyển thẳng vào Đại học Khoa học và Công nghệ mà không nói cho cô ấy biết?
Tại sao? Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi, cậu đã định giao cô cho anh rồi.
Chỉ thiếu một chút.
May mà vẫn còn thiếu một chút, vẫn còn kịp.
“Tớ không biết cậu có thích cô ấy không.” Cậu lạnh lùng nói với Tạ Trạch Dương, “Nhưng tớ muốn nói với cậu, cậu không xứng đáng thích cô ấy.”
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cậu ở lại thành phố học đại học, còn cô vào Đại học Z ở Quảng Châu.
Học kỳ hai năm nhất, cậu nghe tin cô đã có bạn trai. Thỉnh thoảng cô chia sẻ với cậu về chuyện tình yêu của mình, ban đầu cậu kiên nhẫn lắng nghe nhưng về sau mỗi lần đều tìm cách chuyển chủ đề, thậm chí trực tiếp hét lên “Cầu xin cậu, đừng có khoe tình cảm nữa”, rồi cúp cuộc gọi.
Cậu làm vậy vì một lý do rất đơn giản, ban đầu cậu nén chịu cảm giác khó chịu để nghe cô kể chỉ để xác nhận xem bạn trai cô có phải là người đáng tin hay không. Sau khi đã xác nhận, cảm thấy không còn gì để lo lắng nữa, cậu cũng không muốn tự làm mình khó chịu thêm.
Thời gian trôi qua, vào một ngày sau khi tốt nghiệp đại học, cô đột nhiên gửi một tin nhắn trong nhóm: “Hai người bạn thân yêu, thông báo một tin quan trọng, tớ sắp kết hôn rồi!”
Nhìn thấy tin nhắn đó, cậu sững sờ rất lâu rồi dần dần bình tĩnh lại.
Phải rồi, yêu nhau lâu thế rồi, cũng nên kết hôn thôi.
“Chúc mừng chúc mừng!” Hứa Trừng Quang lập tức đáp lại.
Thẩm Băng Thanh gửi tin nhắn thoại: “Anh ấy nói nghỉ lễ sẽ về nhà cùng tớ. Lúc đó chúng ta sẽ qua tìm hai cậu chơi, hai cậu bao giờ về nhà vậy?”
“Tớ cuối tháng Bảy.” Hứa Trừng Quang nói.
“OK.”
“Còn Tiểu Minh thì sao? Gọi Tiểu Minh…”
Thẩm Băng Thanh nhắn tin trong nhóm, gõ tên cậu.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mắt cay cay, mũi cũng cay cay, đến cả hơi thở cũng ngập tràn vị chua xót.
Cậu không biết mình đang buồn vì điều gì, chỉ cảm nhận được khóe mắt bỗng dưng ươn ướt, đưa tay lên chạm vào cậu mới nhận ra đó là nước mắt.
Cô kết hôn rồi, vậy mà cậu lại khóc.
Cậu đang khóc cái gì chứ? Cậu tự hỏi chính mình.
Ngay cả lời tỏ tình cậu còn chưa dám nói.
Cậu còn mặt mũi nào mà khóc.
Cậu nghĩ rồi chú ý đến màn hình điện thoại, cô vừa gọi cuộc gọi thoại cho cậu.
Cậu hít một hơi, bấm nút nhận cuộc gọi.
“Cậu làm gì mà không trả lời tin nhắn vậy?” Cô hỏi.
“Hả? Không làm gì cả.” Cậu cố kìm giọng nghẹt mũi trả lời.
“Giọng cậu sao thế? Bị cảm à?”
“Ừ, hơi cảm thôi.”
“Cậu uống thuốc chưa? Có cần tớ gọi người ship thuốc cho cậu không?”
Cậu im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Uống rồi, yên tâm đi.”
“Không sao đâu, đừng lo. Tớ ngủ một giấc là khỏe thôi.” Cậu nói thêm.
“Được rồi, vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé!” Cô nói.
“À… chúc mừng cậu, cuối cùng cũng thành đôi rồi.” Cậu lau mặt, “Sớm dẫn người về ra mắt nhóm bạn thân nhé.”
“Biết rồi!” Cô cười hỏi, “Cậu bao giờ về nhà?”
“Cũng cuối tháng Bảy như Quang Quang.”
“OK, lúc đó tớ dẫn anh ấy về gặp hai cậu.”
“Cậu mau nghỉ ngơi đi! Nhanh khỏi cảm nhé!”
“OK, cúp máy đây.”
Ngày cưới của Thẩm Băng Thanh, cậu mặc một bộ vest đen đến dự.
Từ nhỏ đến lớn, cậu hầu như chưa từng mặc vest.
Đây là lần thứ hai cậu mặc vest.
Cậu mơ hồ nhớ lại một ngày nào đó hồi tiểu học, khi hai người chuẩn bị diễn văn nghệ, cần chọn trang phục trong phòng hóa trang. Cô giáo đặc biệt dặn không được động vào quần áo trong tủ đồ người lớn phía sau nhưng cả hai lại không kìm được tò mò, lén mở tủ và thấy mấy bộ vest và váy cưới treo gọn gàng.
Lợi dụng lúc cô giáo không để ý, cậu lén mặc thử một bộ vest rồi giúp cô đội lên đầu chiếc khăn voan trắng.
“Đẹp không?” Cô hỏi.
“Đẹp.” Cậu đáp, “Giá mà mang theo điện thoại, tớ có thể chụp cho cậu một tấm.”
Cậu vừa nói vừa giơ tay lên, dùng ngón trỏ và ngón cái của hai tay tạo thành một khung hình, cười nói với cô: “Thẩm Băng Thanh! Nhìn vào ống kính!”
Cô quay qua nhìn cậu, cậu giơ tay tạo khung, giả vờ chụp ảnh: “Tách!”
“Chụp xong rồi!” Cậu làm ra vẻ ngắm bức ảnh, khen: “Đẹp cực!”
“Thế tớ cũng chụp cho cậu một tấm nhé!” Cô cười rạng rỡ, cũng giơ hai tay tạo thành khung hình về phía cậu.
“Tiểu Minh.” Cô bỗng nhiên nói.
“Sau này lớn lên, chúng ta nhất định phải mặc thử một lần váy cưới và vest thật sự.”
“Được.” Cậu đáp.
Màn hình lớn bắt đầu chiếu lại hành trình yêu nhau suốt bảy năm qua của cô và Tiêu Dật Ninh.
Trên sân khấu, cô mặc chiếc váy cưới trắng, đứng trước mặt Tiêu Dật Ninh, nghe MC bảo họ đọc lời thề.
Tiêu Dật Ninh quỳ một chân, tay cầm nhẫn cưới, hỏi cô có đồng ý lấy anh không.
Cô gật đầu trong nước mắt, nhìn anh đeo nhẫn cưới cho mình. Dưới sân khấu, bạn bè và người thân reo hò cổ vũ nồng nhiệt.
Cô và Tiêu Dật Ninh trao nhau nụ hôn giữa những tiếng reo hò chúc mừng.
“Cậu trai trẻ, cháu là gì của Thanh Thanh vậy?” Người dì ngồi cạnh bỗng ghé lại hỏi cậu.
Cậu khựng lại một lúc rồi trả lời: “Là bạn thân.”
“Cháu và cô ấy… là bạn rất rất thân.”
Từ nhỏ đến lớn, khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ thay đổi.
Chưa từng tiến thêm một bước cũng chưa từng lùi lại một bước.
Họ là những người bạn mãi mãi không xa cách.
Vì vậy hôm nay, Thẩm Băng Thanh.
Tớ đặc biệt mặc vest để đến dự đám cưới của cậu, chỉ để hoàn thành lời hứa từ thuở nhỏ của chúng ta.
Nguyện lấy danh nghĩa bạn bè, chúc phúc cho tình yêu của cậu.
Chúc cậu tân hôn vui vẻ, Thẩm Băng Thanh.