Chương 4

Khương Vị ném bức ảnh lên bàn. Tôi nhìn thoáng qua, trong ảnh là tôi và Tiểu Khương Vị. Cậu ấy quay lưng về phía ống kính, một tay đặt lên đầu tôi, đang cúi người cùng tôi nói chuyện. Bức ảnh còn lại khá mờ, là ảnh chụp chúng tôi đang ăn tối.

“Đường Khâm Khâm, giải thích đi.”

Giải thích cái gì? Nói rằng tôi đã gặp hắn ta của tuổi mười tám, nói rằng tôi muốn dành cho cậu ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất như cách hắn đã làm với tôi trước đây? Hay nói tôi đang tìm mọi cách để Tiểu Khương trở lại thời không của mình, nói tôi đang tự lừa dối bản thân, vọng tưởng cảm nhận được tình yêu của hắn một lần nữa…

Nói… tôi không muốn để Tiểu Khương biết về chuyện của tôi và hắn, sợ cậu ấy… sẽ thất vọng, thậm chí là sợ hãi về tương lai. Tôi sợ rằng ở độ tuổi mười tám, Tiểu Khương sẽ không dám thích một ai nữa.

“Khương Vị.” Một lúc sau, tôi mới nói: “Không có gì để giải thích, chúng ta ly hôn đi!”

Tôi bày tất cả ảnh chụp, video, bản ghi âm, tin nhắn mà Lâm Hạ Tri đã gửi cho tôi ra trước mặt Khương Vị. Vẻ mặt hắn ta biến sắc.

“Khương Vị, tôi vẫn luôn biết anh muốn có một đứa con. Nếu đã như vậy, chúng ta cầm được buông được, giữ thể diện cho nhau chút đi.”

“Ngoại trừ căn nhà này, tôi không cần bất kì tài sản nào khác. Anh không thích tôi tiêu tiền của anh, vậy sau này tôi sẽ không đυ.ng đến nữa. Sống dựa dẫm vào anh nhiều năm như vậy, quả thật rất mệt mỏi.”

Tôi nhìn xung quanh căn nhà không mấy hoa lệ này. Trước đây, Khương Vị đi làm chưa bao lâu đã vay tiền mua nó.

“Anh đã hứa cho em một mái ấm, em thấy thế nào? Bạn trai em không chỉ giữ lời mà còn làm việc rất chăm chỉ nữa đấy!”

Sau này, Khương Vị đã có tiền và đề nghị chuyển sang một ngôi nhà lớn hơn, nhưng tôi không nỡ chuyển đi. Tôi luôn cảm thấy nơi này không giống những nơi khác.

Khương Vị rất có tài, cũng rất liều lĩnh, tốt nghiệp không lâu đã tự mình xông pha tìm được chỗ đứng ở thành phố B. Mọi người đều nói hắn là Thập tam lang liều mạng, cần tiền không cần mạng nữa. Khi ngã bệnh, hắn nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cười hì hì nói với tôi: “Khâm Khâm, lúc trước anh nói sẽ kiếm được thật nhiều tiền, tất cả đều cho em, mỗi một câu anh đều sẽ giữ lời.”

“Đừng khóc, anh sẽ cho em một cuộc sống thật tốt, nhất định không để em chịu khổ cực như trước đây!”

“Không cần sợ, những ngày tháng tốt đẹp đang chờ chúng ta phía trước.”

Tôi không biết từ lúc nào hắn đã trở nên lạ lẫm như vậy. Khương Vị ngày càng bận rộn và ít khi về nhà. Hắn sẽ quên ngày kỉ niệm của chúng tôi, quên sinh nhật của tôi, sẽ mất kiên nhẫn và hét lên với tôi: “Đường Khâm Khâm, cô đừng gây rối vô cớ, được không?”

Hắn nói: “Đường Khâm Khâm, tất cả mọi thứ của cô đều là tôi cho, cô còn không hài lòng ở điểm nào?”

-----------

Những kí ức lần lượt ùa về, từng chuyện từng chuyện một. Tôi cảm thấy ngực nhói lên, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói: “Khương Vị, anh tìm luật sư soạn thỏa thuận ly hôn đi, tôi có thể ký bất cứ lúc nào, cũng sẵn sàng đến Cục Dân Chính.”

Khương Vị đột nhiên đứng lên, mặt mày tái mét nhìn tôi: “Đường Khâm Khâm, cô thích cậu ta đến vậy sao? Vì cậu ta mà ly hôn với tôi? Thiếu niên kia nhìn còn rất trẻ so với cô, cô nghĩ rằng sau khi cô không còn tiền, cậu ta vẫn thích cô sao?”

Tôi ngước lên nhìn hắn: “Khương Vị, cậu ấy cũng yêu tôi khi tôi ăn bánh mì sắp hết hạn… Đó là lúc cậu ấy yêu tôi nhất.”