Chương 4.2

Xe buýt lúc giờ đi làm và tan làm luôn luôn chật ních người, đây cũng là lí do Lâm Thanh Thanh luôn chọn chuyến xe sớm, như vậy có thể đỡ chật chội hơn. Cảm giác được phía sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể, cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến nếu chủ nhân của nhiệt độ cơ thể sau lưng cô là những tên biếи ŧɦái trên xe buýt, trong lòng ngay lập tức thoải mái không ít. Vẫn là Giang Trực Thụ tương đối tốt, ít nhất hắn là người tốt. Chính bản thân cô cũng không biết, không biết từ khi nào bắt đầu, con tim nhắm chặt của cô đã đem Giang Trực Thụ trở thành người tốt đầu tiên trong lòng cô.

“Xin tránh ra……” Tựa hồ bên kia có Viên Tương Cầm áp lực thanh âm, Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn lại, trong chốc lát đôi mắt nhíu lại. Là hắn?! Thật là tính xấu không đổi! Nhìn đến Viên Tương Cầm quẫn bách làm Lâm Thanh Thanh phảng phất gặp lại bản thân mình trong ngày đầu tiên đi trường học, ở tại thời điểm Giang Trực Thụ còn không có phản ứng lại, cô liền lập tức đẩy ra đám người vọt qua đó, một bên còn từ trong bao móc ra một đồ vật màu đen.

“A ——” một tiếng hét lớn vang lên lúc Lâm Thanh Thanh vừa đến nơi đó, “Hơn một tháng chẳng lẽ ông còn không nhớ mấy điều khoản pháp luật? Xem ra đầu óc của ông không dùng tốt! Là muốn tôi tự mình dạy cho ông sao?!” Thanh lãnh thanh âm giống như từng viên đá nện xuống không gian yên tĩnh sau tiếng hét của chiếc xe, người đàn ông trước mặt bởi vì đau đớn mà khuôn mặt trở nên trắng bệch, nhìn thấy người tới mà đầy sợ hãi, “Còn có cậu, nhân mô cẩu dạng*, số sách đọc được đều ăn xuống bụng hết rồi à? Chúc mẹ và chị hoặc em gái của cậu cùng với vợ tương lai về sau ra cửa đều có thể đυ.ng tới loại ‘ học sinh tốt ’ như cậu!” Không để ý tới người đàn ông lớn tuổi kia, giơ gậy điện lại tới gần học sinh đeo kính kia, thật là bại hoại! Một học sinh cư nhiên ở trên xe làm trò biếи ŧɦái! “Tôi…… Tôi không……” Cái kia nam học sinh nhìn gậy điện mà vẻ mặt hoảng sợ, liền lời phủ nhận đều nói không ra tiếng.

(*) Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Đúng lúc này, vừa kịp đến trạm dừng xe buýt, hai người giống thấy quỷ mà ngay lập tức lao xuống xe.

“Thanh Thanh ~ cảm ơn cậu ~” Sau khi được giải vây, Viên Tương Cầm vẻ mặt cảm động mà nhìn Lâm Thanh Thanh. Lâm Thanh Thanh đạm nhiên mà đem gậy điện thu vào cặp sách, bình đạm mà nói một tiếng “Không có việc gì”, lại giống không có việc gì xảy ra mà đi trở về vị trí đứng ban đầu, có lẽ là bởi vì vóc dáng của Giang Trực Thụ cao? Nên cô cảm thấy chỗ đứng ban đầu không quá chen chúc.

Nhìn kiến trúc vụt qua ngoài cửa sổ, một lần nữa nhét tai nghe trở lại, không để ý người con trai đang đứng cạnh cô, lúc cúi đầu xem cô, trong mắt có ý cười chợt loé qua.