Chương 2.2

Vốn dĩ cho rằng hết thảy đều sẽ hướng tới phương hướng tốt phát triển, rốt cuộc cô có một đống biệt thư do Lâm phụ Lâm mẫu lưu lại, một di sản phong phú, cả đời này là không cần lại sầu lo, chính là, khi không còn việc gì làm, lúc cô quyết định học cao tam, tùy tiện thi một đại học, ngôi trường mà cô chưa đặt chân vào quá nhiều này liền xuất hiện rất lớn bát quái, liền một người suốt ngày đến lớp ngủ như cô cũng biết đến rành mạch.

“F ban Viên Tương Cầm tỏ tình Giang Trực Thụ……” “ Nhà của F ban Viên Tương Cầm cư nhiên bị động đất cấp hai làm sụp……” “F ban Viên Tương Cầm muốn thi vào trong bảng trăm tên……” Còn có trong F ban, tóc vàng A Kim lớn giọng thông báo, nàng mới lần đầu tiên biết, nguyên lai, nguyên lai, chính mình chỉ là xuyên tới một thế giới hư ảo, chỉ là một bộ truyện tranh, một bộ phim truyền hình. Nguyên lai mọi thứ mà bản thân làm đều là hư ảo, chính mình thống khổ, bất lực, tưởng niệm, bi thương…… Đều chỉ là hai mươi mấy tập của phim truyền hình! Kia……Sống…… Còn có ý nghĩa sao?

“Bạn học?” Tiếng nói đột nhiên từ bên người truyền đến làm cô giật mình, theo phản xạ mà quay đầu, Giang Trực Thụ nghiêng đầu nhìn nàng, hắn ở dưới ánh đèn đường làm cô có cảm giác trở về thực tại. “Cô không biết đi đường nào sao?” Kinh ngạc nhìn về phía đường, nguyên lai cô đi vào suy nghĩ của chính mình thật lâu, thế nhưng đứng ở ngã rẽ một thời gian dài.

Đối với hắn hơi nâng lên khóe miệng “Xin lỗi”, cúi đầu chuyển hướng về phía bên trái, trong lòng có chút không được tự nhiên, đã hai năm, cô không có cảm giác bối rồi này, quen thuộc mà xa lạ. Giang Trực Thụ tựa hồ biết cô bối rối hoặc là căn bản là không để ý, không nói thêm gì, như cũ không nói lời nào mà đi theo đằng sau cô.

“ Tới nơi rồi, cảm ơn bạn học!” Ở trước một cánh cửa sắt đứng yên, Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu hướng về phía Giang Trực Thụ nói lời cảm tạ. Thời gian ban ngày của mùa thu thật ngắn, mới tầm 7 giờ mà bầu trời cũng đã một mảnh đen nhánh, phía sau căn phòng lớn không có một chút ánh đèn, như một cái động to lớn mà tối tăm, cắn nuốt người đi vào.

“Ân.” Nhìn trước mắt phòng ở, Giang Trực Thụ đem đồ vật của cô đặt ở cạnh cửa, lên tiếng liền xoay người đi rồi.

Lâm Thanh Thanh cảm thấy hôm nay không tồi, tuy rằng chỉ là một thế giới ảo, tuy rằng gặp nhân vật chính của phim truyền hình, nhưng là nhân vật này lại giúp nàng, ở hai năm qua, gặp vô số tham lam đáng ghê tởm lạnh nhạt, lần đầu tiên nàng cảm nhận được chân thật ý tốt qua gương mặt lạnh nhạt đó chứ không phải giống như những người ghê tởm kia.

Có lẽ, cô có thể không thèm để ý giả thuyết của thế giới này?