Chương 1.2

Không nghĩ chính mình lại có cảm xúc vô dụng như bi thương này, lập tức ngồi xổm xuống, trầm mặc mà đem đồ ăn trên mặt đất nhặt lên. Vừa định duỗi tay cầm cái bắp cải to, trước cô một bước chân, một đôi tay thon dài trắng nõn đem nó đưa tới trước mắt cô. Kinh ngạc ngẩng đầu, hắn đứng ở trước cửa siêu thị, bên trong cánh cửa ánh đèn ánh vào trên lưng của hắn, đối nghịch ánh sáng, không thấy rõ mặt của hắn nhưng hình dáng mơ hồ làm cô nhận ra, đây là một thiếu niên. Tiếp nhận bắp cải, cúi đầu tiếp tục thu thập, thuận tiện nói tiếng “Cảm ơn!”. Thanh âm bình đạm, hai năm trải qua, cô đã không hề dễ dàng cảm động. Thiếu niên kia cũng không có phản ứng gì, tiếp tục giúp cô thu thập tàn cuộc trên mặt đất.

Cho đến khi tất cả đồ ăn đều vào trong túi, Lâm Thanh Thanh mới ngồi dậy, chân chính thấy rõ người giúp cô nãy giờ. A ban Giang Trực Thụ, thật là không nghĩ tới lại ở chỗ này đυ.ng phải hắn. Như cũ cùng trong trường học giống nhau, mặt vô biểu tình, tóc hơi vuốt lên,bề ngoài sạch sẽ, đúng vậy, sạch sẽ. Lâm Thanh Thanh cũng không nhìn kỹ ngũ quan của một người, cô chỉ để ý toàn thể, cả khuôn mặt của Giang Trực Thụ làm trong đầu cô chỉ xuất hiện hai chữ, đó chính là: Sạch sẽ. Mà hai chữ này, cũng chỉ có lúc nhìn thấy Giang Trực Thụ mới xuất hiện. Cùng người này tương phản, chính là mỗi ngày ở phòng học lớn giọng quấy rầy cô ngủ A Kim, từ mà cô có thể hình dung cũng chỉ có hai cái: Lôi thôi. Không phải ăn mặc, mà là diện mạo. Có lẽ thẩm mỹ và hình dung của cô, giống như bạn tốt đời trước nói: Quái dị.

“ Tôi giúp cô.” Ba chữ ngắn gọn đem cô từ hồi ức mang trở lại, “Chạy đi đâu?” “A?” Lâm Thanh Thanh có chút không thể phản ứng, nói thật ra, hiện tại người mà cô không muốn nhìn thấy nhất chính là nhóm người của Giang Trực Thụ, sự tồn tại của họ nhắc nhở thế giới này không phải thế giới của cô. “Cô có thể bê nổi sao?” Ánh mắt của hắn đi xuống phía dưới, theo tầm mắt của hắn nhìn lại, là tay trái bị túi đồ ăn lặc đỏ của cô.

“Tiểu khu XX” Lâm Thanh Thanh không hề nói nhiều, có người giúp cô mang hai túi đồ ăn nặng này về nhà là điều tốt, hai năm qua, xuất hiện vô số lần nguyện vọng khi đi trên đường, cuối cùng hôm nay có thể có thì thật sự tốt đến mức không thể nào tốt hơn, đến nỗi người giúp cô thực hiện nguyện vọng là ai, cô trực tiếp lựa chọn bỏ qua.