Chương 8

Ta lạnh lùng ấn cái que hàn nung đỏ vào mặt ông ta, mùi khét lập tức lan tỏa trong không khí.

"Mẹ ta chết như thế nào?"

Hầu gia nghiến răng chặt, sau đó nhổ một ngụm máu xuống đất.

"Ngươi và mẹ ngươi đều là đồ tiện nhân! Không biết là đứa con hoang của ai, còn giả vờ trong sạch để quyến rũ ta!"

"Chính tay ta đã hạ thuốc Đoạn Cốt Tùng Cân Tán, khi Tô Nhiên đẩy nàng ta xuống nước, nàng ta vẫn còn giãy giụa dưới sông m!

"Thẩm Tô Nhiên cũng vô dụng! Suýt chút nữa không giữ nổi nàng ta.

"Cuối cùng ta phải ra tay giúp đỡ, mẹ ngươi thấy ta liền đột ngột không giãy giụa nữa, ngươi thấy kỳ lạ không?"

Với võ công của mẹ ta, bùng phát ra cũng không phải là không thể tự cứu, nhưng hôm đó bà ấy thua chính bản thân mình.

Ta dùng dao vạch áo ông ra, trên ngực có một vết sẹo mờ nhạt.

"Nếu năm xưa không phải mẹ ta cứu ngươi, ngươi đã ch.ết từ lâu rồi."

"Ta có phải là con ruột của ngươi hay không, ngươi thật sự không biết sao?"

"Ngươi nói xem, tại sao hôm đó nàng ta lại không giãy giụa nữa?"

Ba câu này như lời thì thầm của ác quỷ, nghe xong, ánh mắt Hầu gia từ trong sáng dần trở nên mờ đυ.c.

Miệng lẩm bẩm: "Nghiên Nhi... Nghiên Nhi..."

Nghiên Nhi là tên mụ của mẹ ta.

Có lẽ hắn biết sự thật, nhưng trong tiềm thức không muốn tin điều đó.

Mẹ ta thật ngốc, nhưng ta không thể tiếp tục ngốc nghếch.

Khi ta tìm thấy Đỗ Uyển Uyển, nàng ta đang trốn trong một tửu lâu ngoài ngoại ô.

Vào ngày xảy ra chuyện ở Hầu phủ, Thẩm Tô Nhiên đã giao tất cả tài sản của mình cho Đỗ Uyển Uyển và còn sắp xếp người bảo vệ nàng ta chạy trốn.

Nhưng Đỗ Uyển Uyển, một thiên kim tiểu thư, ngày thường không bước chân ra khỏi cửa, chạy trốn được bao xa chứ?

Thấy ta, Đỗ Uyển Uyển như gặp ma, chưa chạy được mấy bước đã bị ta đè xuống đất.

Ta cúi xuống thì thầm vài câu bên tai nàng ta,

Nàng ta nghe xong sững sờ một lúc, sau đó gật đầu lia lịa.

Hôm sau, Đỗ Uyển Uyển theo ta đến phòng giam Thẩm Tô Nhiên, trên đường không một ai dám cản ta.

Thẩm Tô Nhiên nhìn thấy ta thì hét lên một tiếng, lao đến định xé xác ta.

Ta đá một cú vào ngực bà ta, bà ta bay ra vài mét, ngã xuống đất bất động.

Người canh ngục theo lệnh của ta mang tới một cái vại nước.

Đỗ Uyển Uyển tàn nhẫn nắm tóc sau đầu Thẩm Tô Nhiên rồi ấn vào trong vại nước.

Nàng ta vừa ấn vừa nịnh nọt nhìn ta cười.

"Thanh Trĩ, như vậy được không? Như vậy ngươi có thể tha cho ta không?"

Thẩm Tô Nhiên giãy giụa đứng lên, nhưng đều bị Đỗ Uyển Uyển mạnh tay ấn xuống.

"Đỗ Uyển Uyển, ta là mẹ ruột của ngươi mà!"

Trong lúc giãy giụa, bà ta không quên nguyền rủa ta.

"Đỗ Thanh Trĩ! Ngươi dám dùng tư hình! Ta sẽ tố cáo ngươi! Ngươi sẽ không ch.ết tử tế đâu!"

Ta nhạt nhẽo nói: "Ngươi nói xem, khi mẹ ta ch.ết có tuyệt vọng như ngươi lúc này không?"

Nghe những lời đó, Tô Nhiên càng dữ dội giằng co, nhưng không có ích gì.

Một lát sau, bà ta dần dần nổi lên mặt nước.

Đỗ Uyển Uyển buông tay, quỳ xuống trước mặt ta, bắt đầu quỳ lạy.

"Thanh Trĩ, Tô Nhiên đã ch.ết rồi, ngươi có thể tha cho ta đi chứ?Ta thề sẽ không đối đầu với ngươi nữa."

"Ta có thể cho ngươi ch.ết dễ dàng hơn, nhắm mắt đi."

Đỗ Uyển Uyển tự động nhắm mắt lại, ta nhanh chóng cắt cổ nàng ta.

Trong vài ngày gần đây, bách tính trong Kinh Thành đều đồn rằng, sau 7 ngày Hầu gia bị giam,

Hầu phủ đã bị kẻ trộm đốt sạch trong một đêm, không còn gì.

Khi nghe tin này, mọi người đều mừng rỡ.

Rất nhanh, đến ngày Hầu gia bị xử tử ở trên đường , ta không đi xem.

Khi Hầu gia bị xử tử, ta đang cưỡi ngựa, đưa theo Tiểu Mãn đến cửa thành.

Ta đã nhờ Nhϊếp Chính Vương giúp ta thay đổi họ trong hộ tịch, từ nay về sau sẽ theo họ của mẹ, và được gọi là Khương Thanh Trĩ.

Khi ra khỏi cổng thành, ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tiểu Mãn nhìn ra từ bên trong xe ngựa.

"Tiểu thư, sau này chúng ta sẽ đi đâu?"

Ta chỉ vào những ngọn núi xa xăm.

"Đi qua ngọn núi đó, chúng ta sẽ sớm đến Lạc Hà Cốc, nơi mà mẹ ta đã nói đến."

"Tiểu Mãn, từ giờ trở đi muội sẽ đi theo ta phiêu bạt khắp nơi, muội có sợ không?"

Tiểu Mãn cười khúc khích: "Chỉ cần được đi theo tiểu thư , Tiểu Mãn đi đâu cũng không sợ!"

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng mọc lên, một hình bóng cao lớn, cao quý xuất hiện trong tầm nhìn của ta.

Một người nam tử cưỡi ngựa, hét lớn.

"Cô nương, ta là Doanh Tín, một người võ sĩ bình thường, sau này ta có thể đồng hành cùng cô nương được không?"

(Hết.)