Chương 47: Lo được lo mất

Bảy ngày sau, vào ban đêm, một tiếng sấm đánh thức người phụ nữ đang ngủ say dậy, tâm trí Thanh Thanh ngay lập tức tỉnh táo lại.

Nàng nhìn ra bên ngoài, đêm mưa trời đen như mực, sấm chớp ầm ầm, một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng mưa rào rào.

Trong phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng hít thở đều đều phía sau lưng nàng, hơi thở của người đàn ông phả vào sau cổ nàng, lòng bàn tay to lớn đang phủ trên bộ ngực trần trụi của nàng, lỗ nhỏ bên dưới cũng đang bị gậy thịt của hắn lấp kín.

Từ ngày đầu tiên nàng tới dị giới này, hầu như đêm nào nàng và Ly Thượng cũng ôm nhau ngủ như vậy, nàng đã quen rồi.

Thanh Thanh không buồn ngủ chút nào, nhìn màn đêm mưa rơi bên ngoài, trong đầu nàng nhớ lại bảy ngày trước, nàng nói dối Ly Thượng rằng nếu vận động đúng cách có thể khiến cho cơ thể mẹ khỏe mạnh hơn, bởi vì thể chất của con người tương đối yếu, việc sinh nở có thể sẽ khó khăn hơn so với giống cái người thú, sơ sẩy một cái là có thể bị băng huyết, mất nhiều máu rồi, câu nói này liền khiến cho người đàn ông sợ chết khϊếp, hắn cứ tự trách mình không ngừng, trách mình không nên giao hợp với nàng ở hình dạng thú.

Khi đó, nàng đã phải ôm hắn vào lòng an ủi một hồi lâu, hơn nữa còn vỗ ngực nói chỉ cần mỗi ngày đưa nàng ra ngoài đi săn, đứa nhỏ sẽ ra đời thuận lợi, nàng cũng hứa sẽ chỉ dùng cung tên bắn những con thứ ít hung dữ hoặc động vật ăn cỏ, nàng nói liên miên ra rất nhiều lý do, lúc đó mới thuyết phục được Ly Thượng cho nàng cùng ra ngoài đi săn.

Trong bảy ngày sau đó, nàng nhờ Ly Thượng làm giúp một cái cung tên nhẹ dựa theo ý tưởng của mình, vì vật liệu khó tìm cho nên đến ngày hôm qua mới làm xong, một cây cung với mười cái mũi tên

Cung tên đã chuẩn bị xong, nàng dựa vào gốc cây mới dựng bên ngoài bắt đầu luyện tập bắn cung, được một lúc sau, nàng đã lấy lại được cảm giác khi còn ở trên trường bắn. Ly Thượng ngây người khi nhìn thấy nàng bắn trúng hồng tâm bia bắn, cũng vui mừng cho nàng.

Nghĩ đến đây, Thanh Thanh quay đầu sang nhìn người đàn ông đang nằm sau mình lúc này, cứ tưởng rằng hắn đã ngủ, kết quả nàng liền đυ.ng phải đôi mắt xanh kia.

"Sao vậy? Là ta đánh thức chàng sao?" Nhìn hai mắt hắn trong suốt sáng ngời, không giống với dạng vẻ vừa mới tỉnh dậy, Thanh Thanh nghi ngờ tại sao hắn lại không ngủ.

Ly Thượng lắc đầu, thật ra là hắn bị lỗ nhỏ của nàng đột nhiên kẹp chặt làm cho tỉnh ngủ, chắc là vừa rồi có sấm đánh, giống cái bị giật mình, lúc đó lỗ nhỏ mới siết chặt lấy gậy thịt của hắn như vậy. Nhưng mà, cũng may mắn là hắn bị siết cho tỉnh, nếu không có lẽ hắn đã bị mắc kẹt, không thể thoát ra được cơn ác mộng đó rồi.

Vừa nghĩ đến giấc mộng kia, Ly Thượng hận không thể gắn chặt Thanh Thanh vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình để nàng không thể đi dâu được nữa. Giấc mơ quá mức chân thật, hắn lại nhìn thấy Thanh Thanh cùng giống đực kia kết hôn, sau đó biến mất ở trước mặt hắn. Cho đến bây giờ, khi đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ rồi, trái tim hắn vẫn còn đau đớn không thôi.

Hắn không biết khoảng thời gian này liên tục gặp phải ác mộng giống nhau như vậy có phải sẽ thật sự xảy ra chuyện gì hay không, nhưng nghĩ đến tư thế bắn cung oai hùng của giống cái hôm qua lại càng khiến cho hắn lo được lo mất, nàng dường như thật sự không thuộc về lục địa này, cũng không thuộc về hắn.

Ly Thượng ôm chặt eo nàng, đem nàng ôm vào trong trong ngực, dịu dàng nói:"Đừng rời xa ta."

Thanh Thanh cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo nàng run rẩy, nàng muốn xoay người lại hỏi hắn có chuyện gì, nhưng khi nàng vừa động một cái, người đàn ông liền nhìn chằm chằm nàng.

Sau đó hắn nâng đùi nàng lên, rồi ở tư thế nằm nghiêng đâm vào cơ thể nàng.

"A a a .... Ly Thượng ......Chàng sao .... làm sao .... vậy......" Thanh Thanh bị động tác bất ngờ của hắn làm cho đầu óc choáng váng, người đàn ông này bị cái gì vậy?

Và đáp lại nàng chỉ có âm thanh của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đập vào chân nàng trong không khí.

"Bạch.... bạch.... bạch.... "

Chiếc giường gỗ cũng phát ra tiếng kẽo kẹt theo động tác va chạm kịch liệt của hai người.

Nhưng một lúc sau, Thanh Thanh cũng bị cắm tới rơi vào vực thẳm của du͙© vọиɠ, ánh mắt nàng say mê, lỗ nhỏ bắt đầu co thắt thịt bên trong hút lấy gậy thịt, dâʍ ŧᏂủy̠ từ từ chảy ra khỏi ra miệng huyệt, bị gậy thịt và túi trứng của người đàn ông đâm vào thành bọt trắng, biến thành những chấm nhỏ ở chỗ hai người giao hợp.

Sau năm sáu chục lần rút ra đâm vào, eo Thanh Thanh run lên một cái, nàng bị cắm đến cao trào.

"A a a a..... thật sướиɠ.... Ly Thượng….thêm nữa.... nhanh lên...."

" Được."

Ly Thượng nhấc eo Thanh Thanh lên, để cho nàng quỳ sấp trên giường, sau đó hắn rút gậy thịt của mình ra đi vào lỗ cúc của nàng, từng chút một, đến khi toàn bộ thân gậy đi vào hết, hắn lại nhanh chóng mãnh liệt rút ra đâm vào.

"Thanh Thanh, đừng rời xa ta, ta sẽ luôn làm cho nàng thoải mái, đừng không cần ta."

Một đêm này, Ly Thượng liên tục nói ra những mong cầu của mình cho Thanh Thanh nghe, chỉ cần nàng không trả lời hoặc là trả lời sai, nàng sẽ phải hứng lẫy một trận cuồng phong bão táp rút ra cắm vào dữ dội.

Lúc rạng sáng, Thanh Thanh đã mệt mỏi ngủ thϊếp đi, Ly Thượng nhìn lỗ nhỏ và lỗ cúc của nàng tất cả đều chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, lúc này hắn mới hài lòng ôm nàng đi vào mộng đẹp.