Chương 39: Cái chết của cha mẹ

“Làm sao vậy? Làm gì mà ngẩn người vây?” Ly Toa thấy nàng ngẩn người hồi lâu không nói gì, bèn khua tay ở trước mặt nàng.

“Khụ khụ, không có gì.” Thanh Thanh chột dạ, vội vàng cúi đầu xuống che đi biểu cảm của mình.

Ngay sau đó như nghĩ tới điều gì đó, lại ngẩng đầu lên hỏi Ly Toa: “Ly Thượng thích ăn cái gì hoặc làm gì nhất?”

“Cái này ta có thể nói cho nàng biết, nàng không cần phải hỏi chị của ta.” Giọng nói từ bên ngoài truyền vào trong phòng, một lát sau, có một bóng người cao lớn đẩy cửa bước vào.

“Sao hôm nay chàng về muộn vậy?” Thanh Thanh mỉm cười chào đón, nhận lấy cây cung trong tay của người đàn ông, rồi treo lên tường.

Ly Toa nhìn thấy em Hai của mình trở về, liền đứng dậy chào tạm biệt bọn họ: “Nếu ngươi đã trở về, chắc vị kia của nhà ta cũng về nhà rồi, ta đi về trước đây.”

Nói xong, Ly Toa cầm quần áo làm bằng lông thú vừa làm đi ra ngoài.

Ly Thượng ôm lấy Thanh Thanh ngồi ở bên cạnh bàn đá, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Đầu tiên ta sẽ trả lời vấn đề thứ nhất, thứ Ly Thượng thích ăn nhất là Thanh Thanh, thích làm nhất cũng là Thanh Thanh.”

Thanh Thanh liếc mắt lườm hắn: “Tại sao chàng càng ngày càng không đứng đắn vậy, may mà chàng là thủ lĩnh bộ lạc.”

“Ta chỉ không đứng đắn với nàng thôi.” Ly Thượng mập mờ thổi hơi vào trong lỗ tai người phụ nữ.

Mắt thấy con sư tử thối tha này lại muốn lau súng cướp cò, Thanh Thanh vội vàng ngăn hắn lại: “Chàng còn chưa trả lời vấn đề thứ hai của ta.”

Ly Thượng mạnh mẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, sau đó nói: “Mùa mưa sắp tới rồi, thức ăn sẽ rất khó tìm, cho nên hôm nay hai vị thủ lĩnh bộ lạc Tạp Lý đã tới tìm ta để thảo luận về chuyện này.”

"Hai vị thủ lãnh?" Một bộ lạc mà lại có thể có hai thủ lĩnh sao? Đây là điều hiếm thấy, Thanh Thanh tò mò hỏi Ly Thượng: “Thủ lĩnh của những bộ lạc khác đã tới tìm tới chàng chưa?”

Ly Thượng sờ đầu của nàng: “Những thủ lĩnh bộ lạc khác vẫn chưa tới tìm ta, hai vị kia của bộ lạc Tạp Lý từng là bạn tốt của ta, trước đó chúng ta cũng đã giúp đỡ lẫn nhau.”

Thanh Thanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Vậy bộ lạc của bọn họ có lớn không?"

"Nó gần giống như bộ lạc của chúng ta."

Ồ, vậy thì cũng không lớn, vốn dĩ thú nhân đã không nhiều, lại thêm vào đó là mùa mưa sắp tới, tìm thức ăn càng khó khăn.

"Vậy các ngươi thảo luận ra phương pháp nào chưa? Ta nghe nói giống cái ở trong bộ lạc cũng có thể ra ngoài đi săn.” Nàng cũng muốn đi ra ngoài, trước mắt thử thăm dù một ý kiến của Ly Thượng.

Ly Thượng cau mày, làm sao Thanh Thanh lại biết chuyện này, có lẽ là Ly Toa hoặc Ly Nguyên nói cho nàng, nhưng cô gái nhỏ của hắn thể chất yếu ớt như vậy, hắn sẽ không yêu cầu nàng phải đi ra ngoài săn thú.

Nghĩ đến đây, Ly Thượng cảm thấy yên tâm hơn nhiều: “Có nhiều giống cái đi ra ngoài hỗ trợ, nhưng đó cũng chỉ là số ít, dù sao cũng gặp được…”

"Gặp cái gì? Tại sao chàng không nói gì?" Vẻ mặt vừa rồi của hắn trông rất…đau đớn? Tại sao? Thanh Thanh cảm thấy hơi khó chịu, Thanh Thanh chi muốn biết tại sao Ly Thượng lại đau lòng.

"Linh cẩu, nếu gặp phải chúng, đừng nói là giống cái, ngay cả giống đực cũng khó có cơ hội sống sót." Ly Thượng rũ mắt, vừa nghĩ đến cảnh tượng năm đó, trong lòng hắn lại co rút đau đớn, ngay cả không khí ở xung quanh cũng trở nên u ám.

Thanh Thanh không thể chịu được khi thấy hắn như vậy, hai tay ôm lấy mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi: “Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra được không?”

Ly Thượng ôm chặt lấy Thanh Thanh, vùi đầu thật sâu vào cổ người phụ nữ, hít sâu vài hơi mùi thơm ở trên cơ thể nàng, lúc này mới nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai nàng.

“Khi bộ lạc của chúng ta vừa mới biết biến hình, có một bầy linh cẩu đã tấn công Bộ lạc Ly Cơ, cha mẹ của ta đã giấu ba anh em ta ở trong một hang động, nhưng chúng ta đợi rất lâu vẫn không thấy bọn họ xuất hiện. Vì thế, Ly Toa dẫn ta và Ly Nguyên trở về, và nhìn thấy…” Ly Thượng bỗng trở nên nghẹn ngào khi nói tới đây, tiếp tục nói: “Chúng ta nhìn thấy xác chết đầy ở trên mặt đất. Những thú nhân còn sống nhìn thấy ba chúng ta, thì nói cho chúng ta biết, bọn họ…bọn họ đã bị gϊếŧ.”

Thanh Thanh không nhìn thấy biểu cảm của Ly Thượng vào lúc này, nhưng cũng cảm nhận được sự run rẩy của hắn. Nàng vỗ lưng để an ủi hắn: “Tại sao vẫn có thú nhân còn sống?”

Ly Thượng vừa mới nói, chỉ cần gặp linh cẩu thì không có khả năng sống sót, vậy…tại sao vẫn còn có người sống sót?

“Là thủ lĩnh của bộ lạc Tạp Lý, chính là cha của hai thủ lĩnh tới tìm ta ngày hôm nay, ông ấy đã dẫn tộc nhân của mình tới ngăn cản trận chiến khốc liệt này.”

Thanh Thanh đã hiểu rõ, hóa ra còn có một tầng quan hệ như vậy, khó trách ·····