Chương 7

Khóa còn nguyên vẹn.

Thật đúng là không phải của ta.

Ngọc bội này là Từ Mặc Hoài tặng ta vào lễ cập kê.

Ta không hề biết nó là một đôi.

Sắc trời dần tối tăm, ta thu xếp ổn thỏa cho Từ Mặc Hoài tới phòng khách.

Lư Ngọc cũng trở về phòng mình.

Ta kéo Từ Cảnh Thích cùng vào trong phòng, khóa trái cửa lại.

"Thật sự xin lỗi, lấy huynh làm bia đỡ đạn."

Từ Cảnh Thích lắc đầu, giọng nói nghe có chút chua xót: "Là ta đã mạo phạm hoàng tẩu."

Thì ra Từ Cảnh Thích chính là Cửu hoàng tử không được sủng ái nhất.

Khi còn bé bị bắt nạt, chỉ có Từ Mặc Hoài đến giúp đỡ hắn.

Sau đó, hắn đi theo sư phụ vân du tứ hải, học y thuật cho đến khi sư phụ qua đời.

Hắn đưa sư phụ về quê, gặp ta ở đây, sau đó quyết định ở lại nơi này.

Chúng ta chỉ gặp nhau một lần ở kinh thành xa xôi, đương nhiên không nhận ra nhau.

Ta vội vàng phủ nhận:

"Không đâu, Từ Mặc Hoài và Lư Nguyệt Dao mới là một đôi trời sinh, trong lòng huynh ấy không có ta đâu!"

Nếu không vì sao chỉ cần ta học Lư Nguyệt Dao gọi một câu Thái tử ca ca, Từ Mặc Hoài tựa như thay đổi thành người khác?

Chính là Lư Nguyệt Dao mới là điểm yếu của hắn.

Ánh nến lay động.

Từ Cảnh Thích như hạ quyết tâm gì đó, kiên định nhìn ta.

"Ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ tranh giành với hoàng huynh cái gì, nhưng ta không muốn mất đi nàng, cho dù chỉ là như bây giờ, làm vợ chồng khế ước."

"Đề nghị lúc trước, là ta có tư tâm. Năm năm trước lần đầu tiên gặp nàng, ta đã để tâm tới nàng rồi."

"Gặp ta lần đầu?"

Ta vắt hết óc mới nhớ lại lần đầu tiên gặp Từ Cảnh Thích.

Hình như là ta bụng mang dạ chửa còn một cước đá bay lưu manh.

Vẻ mặt ta phức tạp.

"Nếu như nàng quyết định đi về phía trước, có thể hay cho ta là người đi cùng nàng được không?"

Dưới ánh nến, vẻ mặt Từ Cảnh Thích thành khẩn.

"Ta vẫn luôn coi Lư Ngọc là con của mình, cũng coi nàng..."

Hắn mím môi, rốt cuộc không nói tiếp nữa.

Ta xấu hổ sờ sờ chóp mũi, chuẩn bị nói chuyện.

Hắn biết ta định nói gì, nhìn ta lắc đầu.

Dùng đầu ngón tay chấm nước trà, viết mấy chữ ra mặt bàn: "Huynh ấy ở đây."

Ta nhìn vào cánh cửa đang khoá chặt.

Dưới ánh nến, ta và Từ Cảnh Thích không nói thêm gì.

Hắn bảo ta đi nghỉ ngơi, còn hắn sẽ canh giữ ở một bên.

Khoảnh khắc thổi tắt nến, ta bỗng nhiên nảy ra một ý.

Năm đó Lư Nguyệt Dao bắt ta nghe một vài điều bẩn thỉu. Hôm nay bổn cô nương sẽ báo thù rửa hận.

Ta bắt đầu điên cuồng lắc lư cái giường.