Chương 5

Lúc tỉnh táo lại, Phó Cẩm Vận đã ra ngoài mua đồ ăn sáng cho tôi.

Tôi ngồi thừ trên giường, đối diện với cục lửa xanh của hệ thống, đờ đẫn bảo.

“Tại sao hôm qua mày không xuất hiện? Mày có biết…”

Những lời tiếp theo tôi không nói nữa, bởi nhìn tình trạng của tôi cũng biết thân xác này có bao nhiêu thê thảm.

[Nam chính của tiểu thuyết đúng không làm người khác thất vọng.]

Một đêm bảy lần, quả thật khiến con người ta tinh tẫn nhân vong!

Tôi mỏi mệt tựa lưng vào đầu giường, hai chân kẹp chặt vì khó chịu, khàn giọng bảo: “Khi nào Hi Viên mới xuất hiện đây?”

[Thế giới này xảy ra một ít trục trặc nên gây ra sai khác trong việc tiến hành cốt truyện, nhưng mà ký chủ yên tâm, đợi thêm một ít thời gian nữa thì đâu lại vào đấy thôi.]

[Vì thời gian này có phần nh.ạy c.ảm, nên hệ thống có thể không ở bên ký chủ 24/7, những lúc không có hệ thống, ký chủ cứ việc phát huy khả năng diễn xuất theo suy nghĩ của mình, sau khi thế giới được ổn định lại, những chi tiết không liên quan đến cốt truyện sẽ được loại bỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hướng đi của cốt truyện chính.]

“Ý là trước khi tìm được Hi Viên, tôi sẽ phải diễn nhân vật này theo ý của mình sao?”

[Chính xác là như vậy.]

“Làm gì cũng được à?”

Hệ thống không trả lời, bởi vì nó chỉ bỏ lại nhiêu đó lời đã biến mất.

“...”

Sao lại vô trách nhiệm như vậy chứ?



Tôi bị Phó Cẩm Vận cùng hệ thống ép đến khó chịu, ngay lúc hệ thống biệt tăm biệt tích, Phó Cẩm Vận lái xe trở về.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu, phía dưới là quần âu gọn gàng, lúc nhìn thấy tôi hắn cười đến tít cả mắt, dáng vẻ hạnh phúc vui sướиɠ như được ăn no.

Quả thật là được ăn no.

Tôi tức tối nghiến răng, ra lệnh cho hắn bưng nước ngâm chân qua đây cho tôi.

Đối với việc làm của hắn tôi còn ghi sổ, ngay lúc này liền bắt đầu một công đôi việc, vừa thực hiện nhiệm vụ, vừa muốn b ắt n ạt hắn.

Tôi bắt Phó Cẩm Vận quỳ dưới chân mình, dùng tư thế cao ngạo đ ạ p lên đ ầu hắn, buộc hắn ph ục tù ng rửa chân cho tôi như n ô l ệ.

Phó Cẩm Vận lại ngoan ngoãn để tôi s ỉ nh ục, còn nâng niu chân của tôi như bảo bối.

???

Tôi cười khẩy, bực tức vẩy hết nước lên người hắn, khin//h m/iệt bảo.

“Đừng tưởng chuyện đêm qua có thể làm thay đổi mối quan hệ của tôi và anh.”

“Nhìn xem, anh bây giờ không khác gì một con ch ó của tôi cả.”

Phó Cẩm Vận vẫn không nói gì, im lặng trầm mặc, nhưng ánh mắt sung sướиɠ cùng những cái vuốt ve nhè nhẹ trên chân tôi khiến tôi phát bực.

“Thích chân tôi như vậy à?”

“Thích.”

Phó Cẩm Vận im lặng lúc lâu, đột ngột ngẩng đầu lên, cẩn thận đáp lời: “Chân Thanh Thanh đẹp lắm, vừa trắng vừa thơm.”

“...”

"Tôi thích em dùng đôi chân này g ây s ự với tôi."

Ánh mắt hắn lập lòe ý cười đen tối: “Nhưng tôi càng thích dáng vẻ em g.ác châ.n lên cổ tôi.”

“Thật sự rất kí ch th ích.”

“...”