Thì ra nàng đã thật sự trưởng thành.
Bộ ngmực mềm mại áp vào người hắn khiến tim hắn như muốn nổ tung.
Mái tóc đen của nàng rủ xuống, có vài lọn rơi trên mặt hắn, mang theo mùi hương hoa quế nhẹ nhàng mà ngọt lịm.
Đời này, hắn chưa từng ôm qua nữ nhân lần nào cả.
Chỉ thấy gò má nàng nhiễm màu hồng phấn, hắn không tiếng động cười rộ lên.
Khó trách vừa rồi nhìn thấy Hà Nguyên Trinh muốn hôn nàng, hắn lại tức giận như vậy. Cô nương xinh đẹp này là người mà mình đã tặng tín vật đính ước rồi, sao có thể để người khác chạm vào chứ?
Dù cho sáu năm đã trôi qua.
Thì nàng vẫn là người của hắn.
Cảm giác được Đậu Diệu phẫn nộ, hắn nói: "Đừng nhúc nhích, nàng động càng không tốt."
Đậu Diệu ngẩng đầu lên, không muốn nhìn hắn.
Điên, thật sự là người điên!
Rốt cuộc hắn có biết mình đang làm cái gì không hả? Vừa rồi còn có mặt mũi để mắng Hà Nguyên Trinh, giờ có khác gì Hà Nguyên Trinh đâu chứ, nàng hơi vặn vẹo thân mình: "Ngươi buông ra, bằng không ta, ta sẽ giế,t chết ngươi!"
Không có một tí đáng sợ nào.
Đôi mắt nàng trong suốt như nước, đồng tử to tròn, đen láy giống như một viên bảo thạch, Có thể nhìn thấy cả bóng dáng của hắn trong mắt nàng.
Cả người Tống Trạch nóng lên.
Đậu Diệu cảm giác được hạ thân nóng rực, mặt của nàng càng đỏ hơn, nàng cũng không phải một tiểu cô nương chân chính, sao có thể không biết điều này. Cho dù không chính mắt nhìn thấy thì cũng đã được nghe không biết bao nhiêu lần.
Nàng vừa thẹn lại vừa tức.
Tống Trạch không dám ôm nàng lần nữa, vội vàng buông nàng ra.
"Đậu tiểu thư..."
Hắn vừa mới mở miệng, Đậu Diệu đã nhanh chân bỏ chạy.
Làn váy phất tung bay giống như cánh bướm.
Dọc đường, nàng hối hận vì đã không đánh Tống Trạch một bạt tai, nhưng mà hắn không phải người bình thường. Khoảnh khắc đó, nàng thật sự rất sợ hãi, muốn cách hắn thật xa.
Hương phụ Hương Như nhìn thấy nàng xuất hiện, trên đầu còn dính mấy cọng cỏ, vội vàng đưa tay lấy xuống, Hương phụ nói: "Làm nô tỳ lo lắng muốn chết, còn tưởng rằng tiểu thư đã xảy ra chuyện gì nữa chứ, lại không dám nói cho phu nhân biết nên đợi thêm một lát."
"Các ngươi làm tốt lắm." Đậu Diệu nói, "Chúng ta nhanh trở về đi."
Chờ đến lúc nàng tới, mấy vị tiểu thư khác đã sớm trở về phòng, Đậu Lâm nói: "Ngươi đi đâu vậy, bọn ta chờ nãy giờ, phải về nhà thôi."
"Các ngươi đều ngắm cảnh xong rồi?" Đậu Diệu khó hiểu, kỳ thật nàng đi cũng không lâu lắm. Các nàng vừa mới đi ngắm hoa, tiểu cô nương khó lắm mới có dịp được gặp gỡ, phải có nhiều chuyện để nói với nhau chứ.
Ngoài ra, hai vị lão phu nhân còn muốn nghe cao tăng giảng kinh nữa mà.
"Sao lại nhanh như vậy?"
Sắc mạt Đậu Lâm ảm đạm, nhớ lại bộ dáng của Hà lão phu nhân và Hà phu nhân. Trong lòng biết rõ mối nhân duyên này chỉ sợ là không được, nhưng lại không biết vì sao.
Rõ ràng lúc trước rất tốt mà.
Nàng cảm thán một tiếng, đáng tiếc một nam nhân tốt như vậy lại không có duyên lấy tỷ tỷ.
Đậu Tuệ bình tĩnh nói: "Có chút chuyện xảy ra."
Mày Đậu Diệu nhíu lại, nghĩ thầm hay là Hà Nguyên Trinh đã nói gì đó? Hẳn là sẽ không đi, hắn nói ra, đối với bất luận người nào cũng không tốt. Chuyện này, nên im lặng mà giải quyết mới tốt.
Chỉ cần hắn suy nghĩ cẩn thận là được.
Thời đại này, vĩnh viễn không thiếu nữ nhân, nam nhân một khi đã có công danh, thì không biết có bao nhiêu nữ tử muốn gả cho hắn đâu.
Ai lại chỉ quan tâm một mình nàng?
Không, vẫn có.
Đậu Diệu theo các nàng đi ra ngoài.
Nhìn thấy thần sắc của Lão phu nhân cũng không tốt, Đậu Diệu nhẹ giọng hỏi Trương thị: "Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Trương thị nói: "Ta cũng không biết."
Quả thật Hà gia chưa nói cái gì, chỉ đột nhiên cáo từ rồi đi.
Mọi người xuống núi.
Tới chân núi, người Hà gia cũng đang ở trên xe.
Hà Lan Anh nhìn thấy Đậu Diệu, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, đi đến bên người Đậu Lâm, nhẹ giọng nói vài câu. Mặt Đậu Lâm biến sắc, nhìn về phía Đậu Diệu.
Đậu Diệu có trực giác không tốt.
Hà Nguyên Trinh đã làm cái việc ngu ngốc gì sao?
Chỉ chờ đến khi nàng lên xe ngựa, Đậu Lâm lại không nhắc chuyện này, chỉ là luôn liếc mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao muốn đâm nàng một cái.
Đậu Diệu thẳng lưng.
Cho rằng nàng làm sai, nhưng nàng lại không làm sai cái gì cả. Hà Nguyên Trinh cũng không thế bắt ép nàng, về phần quan hệ giữa hai nhà, nàng chỉ là một tiểu nữ tử, không có sức gánh vác.
Nàng chính là không muốn gả cho hắn.
Hà phu nhân nghiêm khắc như vậy, cả đời cũng đừng mong có được một ngày lành.
Nhìn bộ dáng vô tội của nàng, trong lòng Đậu Lâm càng căm tức.
Vừa rồi Hà Lan Anh nói, Hà Nguyên Trinh nói với Hà phu nhân là hắn thích Đậu Diệu, nếu như có lấy vợ thì hắn cũng sẽ không lấy trưởng nữ Đậu gia. Nàng vừa mới nghe lén được, Lão phu nhân và Hà phu nhân nói rằng chuyện này cũng chỉ có thể từ bỏ.
Cho dù cưới cũng sẽ không cưới Đậu Diệu.
Cho nên nói, chuyện này không phải là bị nàng làm rối lên sao? Chỉ biết biết nói không thích Hà Nguyên Trinh, thế nhưng sau lưng lại làm ra chuyện này. Bằng không sao Hà Nguyên Trinh lại nói như vậy chứ?
Đậu Lâm nghẹn một hơi, mắt thấy xe ngựa đã đi tới cổng trong của Đậu gia, Đậu Diệu muốn xuống xe, nàng lập tức dùng sức đẩy một cái, đẩy nàng ngã từ trên xe xuống.
Chân Đậu Diệu lúc này đã thật sự bị trẹo.
Thấy nàng nằm trên giường, mắt cá chân trắng nõn sưng lên, Trương thị đau lòng, lau mắt nói: "Nha đầu chết tiệt kia thật sự nhẫn tâm, may mắn không phải đầu chạm đất, bằng không bị thương ở đầu thì làm sao đây? Bây giờ nó lại chỉ bị phát chép sách giới luật, cấm túc, thật sự là quá dễ dàng.”
Bà hùng hổ nói.
Đậu Diệu thở dài nói: "Quên đi, nàng chỉ là..."
Đậu Lâm vẫn không chịu nói nguyên nhân, chỉ nói mình lỡ tay, có lẽ là nàng ta sợ Đậu Tuệ đau lòng.
Nàng ta thật sự rất quan tâm đến tỷ tỷ của mình.
Chỉ coi như là nàng hơi bướng bỉnh, Đậu Diệu cũng không muốn so đo với nàng ta.
Dù sao thì Triệu thị cũng rất công bằng, ở trước mặt nàng dạy bảo Đậu Lâm rồi xử phạt nàng.
Nhưng Trương thị vẫn không hài lòng.
Đậu Quang Đào khuyên nhủ: "Lâm nhi còn nhỏ, bà coi như là nàng không hiểu chuyện đi. Diệu Diệu đã nói bỏ qua rồi, bà còn để ý làm gì? Các nàng là đường tỷ muội, có chút mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường thường, sau này hiểu chuyện hơn là tốt rồi."
Ông là người không so đo tính toán, trong lòng Trương thị oán giận, cực kỳ không vui.
Đậu Dư Hữu hỏi Đậu Diệu: "Còn đau không?"
"Thật ra không đau mấy, chỉ là nằm trên giường nhiều ngày rồi. Muội không biết phải làm gì nữa." Đậu Diệu thở dài, chuyện này thật sự khiến nàng phiền não.
Đậu Dư Hữu cười rộ lên: "Chỉ có thể đọc sách, muội thích đọc cái gì, ta mang đến cho muội."
"Còn chưa nghĩ ra." Nàng tựa vào đầu giường.
Đậu Dư Hữu thấy phụ thân mẫu thân đã rời đi, nhẹ giọng nói: "Hôm qua vừa mới thi xong, Vương Thiều Chi thi đỗ. Nhưng mà ta nói cho hắn biết muội bị thương chân, hắn thật sự rất lo lắng, hận không thể đến thăm muội đấy."
Đậu Diệu kinh ngạc nói: "Hắn thi đỗ?"
"Đúng vậy, cũng không uổng phí những cố gắng trước đây, ta bảo hắn nên nên cố gắng hơn để thi đỗ cử nhân." Đậu Dư Hữu nói.
Đậu Diệu mở miệng cười: "Đừng nói bậy, huynh còn chưa thi đỗ thì hắn làm sao đỗ được."
Cử nhân không phải là học vị mà người bình thường có thể dễ dàng thi đỗ được. Loại người như Hà Nguyên Trinh mới hơn mười tuổi mà có thể thi đỗ, đó là thiên tài. Người như vậy trong mấy vạn người mới có một, như Đậu Dư Hữu, hai mươi lăm tuổi mà có thể thi đỗ là không tồi rồi.
Nàng hỏi Đậu Dư Hữu: "Hắn thi đỗ, huynh tặng cho hắn cái gì?"
"Hắn thì có thể thiếu cái gì, ta mời hắn ăn bữa cơm, nhưng mà ăn xong hắn lại trả tiền." Đậu Dư Hữu đối với hắn không khách khí chút nào, chỉ cần hắn có thể thuyết phục được mẫu thân thì sau này Vương Thiều Chi chính là muội phu của mình.
Đậu Diệu trách mắng: "Huynh chiếm tiện nghi của người ta."
Đậu Dư Hữu cười cười: "Ai bảo hắn nhiều tiền."
Hai người nói chuyện một lát Đậu Dư Hữu mới rời đi. Ngày thứ hai hắn đem rất nhiều sách đến, loại gì cũng có. Đậu Diệu đọc sách gϊếŧ thời gian cũng không buồn chán mấy.
May mắn là bị thương không quá nặng, qua ba đến năm này là có thể xuống giường được rồi.
Nàng nghĩ đến lễ vật phải tặng cho Chu lão phu nhân, lại vội vàng vẽ tranh cây trúc.
Lại nói người Hà gia vì chuyện đó mà Hà lão phu nhân lại đặc biệt tới đây một chuyến. Hai nhà là thế giao, dù gì thì cũng phải nói chuyện rõ ràng, không thể không rõ ràng như vậy mà bỏ qua được. Nếu không trong lòng Lão phu nhân sẽ như có một cái gai đâm vào, còn nếu đến giải thích thì sẽ khác.
Cho nên Hà lão phu nhân ở trong phòng nói chuyện riêng với Lão phu nhân rồi mới trở về Hà gia.
Bà nói thật, cho dù Hà Nguyên Trinh có coi trọng Đậu Diệu thì bọn họ cũng sẽ không cho phép hắn lấy Đậu Diệu, bằng không sẽ bị người khác chê cười. Nhưng trong lòng hắn chỉ có Đậu Diệu, nếu lấy Đậu Tuệ, sẽ không công bằng cho nàng.
Hà lão phu nhân nói là lỗi của người Hà gia bọn họ, hy vọng Lão phu nhân có thể bỏ qua.
Thành khẩn như vậy Lão phu nhân còn có thể nói được cái gì nữa?
Sự tình này, cho tới bây giờ cũng không thể nói ai đúng ai sai.
Chỉ có thể nói là hai nhà không có duyên phận kết thông gia với nhau mà thôi.
Lão phu nhân nói lại chuyện cho phu thê Triệu thị biết, hai người kia cũng thấu tình đạt lý, không có trách Đậu Diệu. Kỳ thật nếu mà có trách, cũng đã trách mãi không dứt.
Đậu Diệu cũng ít khi gặp khách, nếu thực sự có dã tâm thì tuyệt đối sẽ không như thế.
Việc này cứ như vậy mà kết thúc, tất cả mọi người không hề nhắc lại nữa.
Nhưng trong lòng Đậu Lâm vẫn rất khó chịu, gặp Đậu Diệu cũng chỉ bày ra vẻ mặt thản nhiên không thèm nhìn nàng. Đậu Diệu không để ý chuyện này mấy, tình cảm của nàng và Đậu Lâm cũng không tốt mấy..
Đôi khi tình cảm giữa người với người thật kỳ diệu.
Nàng và Đậu Lâm có lẽ nhất định sẽ không bao giờ trở thành bằng hữu với nhau.
Ngày hôm đó nàng vẽ xong bức tranh cây trúc, đặt bút xuống, Hương phụ đi vào giúp nàng thu dọn, đứng bên cạnh nói: "Vừa rồi Kim phu nhân tới, lúc đầu nô tỳ còn tưởng mình nhìn lầm, nghĩ đã trễ thế này chắc không phải. Ai ngờ, thật sự là không nhìn lầm, không biết sao bà ấy lại đến đây nữa."
Trong lòng Đậu Diệu lộp bộp một tiếng.
Kim phu nhân tên thật là Trương Hoài Vân, bà và Trương thị đều là thứ nữ, là muội muội ruột của Trương thị. Nhưng sau khi gả cho người ta thì cuộc sống so với Trương thị kém rất xa, Đậu Diệu thầm nghĩ, muộn như vậy thì chắc chắn là có việc gấp, chẳng lẽ lần này có phiền toái không nhỏ sao?
Đừng hỏi vì sao nàng lại đoán được điều này, sự thật là Trương Hoài Vân đã đến xin giúp đỡ không biết bao nhiêu lần.
Trương thị vốn là vợ của chi thứ hai, không có quyền cũng không có tiền, bản thân cũng khó giữ nỗi vậy mà Trương Hoài Vẫn lại cứ liên tiếp đến xin tiền.
Đậu Diệu không thích chuyện này tí này, vừa xảy ra chuyện liền đến nhờ vả người ta. Chưa từng nghĩ tới việc phải tự mình giải quyết, thật sự đáng thương nhưng mà cũng rất đáng giận.
Không biết lúc này tới là muốn nhờ vả chuyện gì.
Nàng đoán không sai chút nào, tới ngày thứ hai đi thỉnh an, chỉ thấy gương mặt Trương thị buồn bã, cũng không tranh cãi với Triệu thị nữa. Nói vài câu với Lão phu nhân xong liền cáo từ.
Đậu Diệu đi theo phía sau, vốn không muốn xen vào nhưng lại sợ Trương thị vì giúp Trương Hoài Vân mà không có chút mấu chốt nào, liền một đường theo Trương thị đến phòng bà.
Nếu là ngày xưa thì bà luôn tự mình trở về viện cùng lắm thì có hạ nhân bên cạnh.Nhưng hôm nay nhìn thấy Đậu Diệu đi cùng mình, trong lòng Trương thị rất vui vẻ, Đậu Diệu rất ít khi đi theo bà, đang định phải mở miệng thì chợt nghe thấy nàng nói: "Hôm qua dì đến làm gì vậy? Trong nhà lại có chuyện sao hay là thiếu ngân lượng?"
Giọng nói nàng không vui.
"Không phải chuyện này, Diệu Diệu, dì rất thích con, con không nên nói như vậy." Trương thị giúp muội muội giải thích.
Đậu Diệu nói: "Thích con, cũng không thấy tới thăm con lần nào."
Trương thị thấy giấu diếm nàng không được, thở dài nói: "Dì con rất khổ, lại sống cùng tên Kim Dương khốn nạn đó nữa chứ. Là tỷ tỷ, sao ta có thể không giúp đỡ một phần? Nhưng mà chuyện hôm nay, thật sự là do Kim Dương bắt ép nàng, vì bất đắc dĩ mới đến đây, ta lại không biết nói sao với phụ thân con nữa."
Xem ra không phải là về vấn đề tiền bạc mà là chuyện nha môn.
Đậu Diệu hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"
"Nhị biểu cữu con đánh nhau với người khác, đang bị bắt giữ."
Nhị biểu cữu trên danh nghĩa của Đậu Diệu họ Đường, là cháu của mẹ cả Trương thị. Nhắc tới chuyện này thì nghe như không có quan hệ gì với Kim gia, nhưng trên thực tế, Kim Dương là cháu trai có bà con xa của Trương lão phu nhân, sống được đều là nhờ việc dựa vào Trương gia, cứ rảnh rỗi lại đi nịnh nọt người khác.
Lúc thấy Đường Nghĩa Tổ gặp chuyện không may, hắn muốn khoe khoang năng lực của mình. Kết quả thì có thể làm cái gì chứ, còn không phải là phải bắt Trương Hoài Vân đến xin Trương thị giúp đỡ sao?
Muốn nhờ Đậu gia đi giải quyết.
Trên đời làm sao lại có loại chuyện tốt này chứ!