Nước sông bắn tung tóe lên, như viên minh châu vỡ vụn ra chìm vào trong dòng sông.
Tống Trạch ngơ ngác một lúc, cởi giày và áo ngoài ra, lập tức nhảy xuống.
Khoảng cách cao như vậy, mặc dù Đậu Diệu biết bơi nhưng vừa rơi xuống sông cũng có chút hoa mắt. Cứ chìm nổi ở trong lòng sông, nàng không cẩn thận uống vài ngụm nước, ho khan một trận.
Mở mắt ra chỉ thấy hàng liễu xanh rủ xuống hai bên bờ sông. Bốn bề mênh mông, nàng âm thầm cười khổ, hóa ra vẫn không thể trở về. Xem ra trừ phi mình chết thật, nếu không sẽ không có cơ hội nào nữa.
Thời điểm ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng, phía sau đột nhiên có tiếng sóng nước truyền đến.
Không đợi nàng ngoái đầu lại nhìn, đã có người bơi tới bên cạnh, nắm chặt lấy tay nàng.
Tóc Tống Trạch tán loạn phủ đầy bọt nước, hắn trầm giọng nói: "Đừng động đậy, để ta nàng kéo lên."
Hắn cho rằng nàng không biết bơi.
Kẻ thù gặp nhau đặc biệt tức giận.
Đậu Diệu hận hắn thấu xương, cắn răng một cái, mạnh mẽ ôm lấy cổ hắn, Tống Trạch nhất thời không đề phòng, chỉ đột nhiên cảm thấy người nặng hơn, bị nàng kéo chìm xuống nước.
Ở đây không thể so với trên mặt đất, cứu người trong nước vốn rất nguy hiểm. Năm đó Tống Trạch ở trong quân danh cũng đã học qua, sớm cũng biết đạo lý này.
Hắn vội vàng xuất toàn lực thoát ra.
Đậu Diệu cười lạnh, cũng biết sợ sao?
Vậy sao vừa này lại nhảy theo xuống sông?
Thật sự vì cưới nàng mà không cần mạng sống sao?
Nàng cũng dùng hết tất cả sức lực đè lên người Tống Trạch, nằm trên lưng hắn hít thở. Giả bộ mình không biết bơi lội, coi hắn như cọng rơm cứu mạng.
Nhưng mà, sức lực của hắn chung quy cũng lớn hơn nàng. Kinh hoảng một lát liền mạnh mẽ ném nàng đi.
Nửa người của nàng lại rơi vào trong nước.
Vừa ngẩng đầu liền thấy một bàn tay bóp chặt cổ họng nàng, giọng nói khàn khàn của hắn truyền đến: "Không nghĩ tới nàng còn có bản lĩnh này. Sao, muốn mạng của ta?"
Hắn đã nhìn ra.
Đậu Diệu cười lạnh một tiếng: "Đúng thì sao, ngươi nhanh chóng gϊếŧ ta đi, để ta chết đuối ở chỗ này."
Cô nương nhẫn tâm như vậy, đời này hắn chưa từng gặp qua.
Hắn sợ nàng chết nên nhảy xuống cứu nàng, vậy mà ngược lại, nàng còn muốn mạng của hắn.
Tống Trạch siết chặt tay lại.
Đậu Diệu chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, ngay cả dung nhan tuấn tú đối diện cũng dần trở nên mơ hồ.
"Nàng tình nguyện chết cũng không muốn gả cho ta?" Hắn nhìn nàng.
Con ngươi nàng mở to giống như viên bảo thạch màu đen, lại giống như ngôi sao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Dường như đang chế giễu hắn.
Trong lòng hắn tức giận, ánh mắt chuyển sang môi nàng.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn, cho dù vì lạnh mà mất đi huyết sắc lại vẫn cực kỳ mê người.
Nhớ lại vừa nãy nàng và Vương Thiều Chi ôm hôn nhau, hắn nghiêng về phía trước một chút đặt môi mình lên môi nàng.
Lòng Đậu Diệu trầm xuống, duỗi chân đá hắn.
Hắn bất động hung hăng mυ"ŧ vào, tay lại nới lỏng ra để nàng hít thở.
Nàng kêu lên: "Tên hỗn đản này, ngươi có tin ta..."
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Vừa rồi ta đồng ý với nàng, nếu như nàng chết ta sẽ buông tha cho nàng, nhưng bây giờ nàng không chết, làm sao đây?
Đậu Diệu ngơ ngẩn.
"Hay là nàng thử chết đuối trước mặt ta xem sao?" Hắn nhướng mày, "Để cho ta thấy quyết tâm của nàng."
Thậm chí hắn còn lùi ra, lộ ra bộ dáng hứng thú xem diễn.
Nhìn nàng...chết dần sao?
Vừa nãy nàng tức giận đến cực điểm, trong đầu chỉ còn một ý niệm liền nhảy xuống cầu. Bây giờ nàng thật sự có thể không do dự mà bỏ qua sinh mệnh của mình sao?
Cái tên trước mặt vẫn còn biế,n thái như vậy sao?
Tống Trạch cười: "Ta sẽ chuẩn bị cho nàng một cái quan tài thật tốt."
Thà chết cũng không gả cho hắn.
Vô cùng nhục nhã.
Hắn không tin nàng còn có thể tìm đến cái chết một lần nữa!
Ở chiến trường, hắn không phải là chưa trải qua. Người trước mắt lần lượt ngã xuống. Lúc đó hắn còn trẻ, tay cầm kiếm, cả người run rẩy.
Khi đó hắn đột nhiêu hiểu được chết là cái gì.
Đồng thời cũng sợ hãi trước cái chết.
Tiểu cô nương còn trẻ thì biết được cái gì.
Cuộc sống khó khăn, ai ai cũng tìm cách mưu sinh.
Hô hấp Đậu Diệu nặng nề hơn, có lẽ nàng có thể đi tìm chết một lần nữa, nhưng tuyệt đối sẽ không ở chỗ này cho hắn xem. Đúng vậy, chết là dũng cảm nhưng cũng là hèn nhát.
Đột nhiên nàng nở nụ cười.
"Hy vọng tương lai ngươi sẽ không hối hận!"
Nàng bơi vào bờ.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ở trong nước, nàng từ bỏ cái chết mà lựa chọn gi,ết chết hắn.
Như vậy, tương lai nàng cũng muốn hắn hối hận vì đã cưới nàng.
Hắn nghỉ cưới được nàng là kết thúc sao?
Không, tuyệt đối không.
Cho dù bây giờ nàng chết cũng phải kéo theo hắn!
Đậu Diệu ra sức bơi, thân hình dưới nước giống như mỹ nhân ngư. Tống Trạch bơi ở phía sau, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Hắn cưới nàng rồi, cuộc sống sau này nhất định sẽ rất thú vị. E rằng cũng có một đống phiền toái.
Nhưng mà hắn khó có thể buông tha cho nàng.
Trừ phi nàng chết.
Có đôi khi, chấp niệm không biết từ đâu đến, đợi đến khi nó cắm rễ trong lòng rồi, lại khó có thể nhổ ra.
Huống hồ hắn thật sự không biết, nếu không lấy nàng thì phải lấy ai.
Kỳ thật cũng không cần nghĩ nhiều, trần ai lạc định*, dù sao hắn cũng đã đi cầu xin Hoàng thượng rồi. Chỉ sợ đến lúc đó, phụ thân...sẽ tiền trảm hậu tấu, không biết bản thân mình sẽ bị trừng phạt như thế nào đây?
(*)Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Đậu Diệu bơi tới bờ đã thở không ra hơi.
May mắn không phải ngày nghỉ, không có mấy người rảnh rỗi đến đây dạo chơi, nàng đi dọc bờ sông.
Cả người ướt đẫm, váy sam dính sát vào người, lộ ra đường cong của bộ ngmực và vòng eo mảnh khảnh. Tống Trạch đuổi theo, đem nàng giấu ra sau: "Nàng điên rồi sao? Cứ thế này mà đi?
Đậu Diệu khinh thường, như vậy thì sao, ##############
Sau này nàng gả cho hắn, đừng nghĩ nàng sẽ trở thành một hiền thê lương mẫu, để xem cuộc sống hắn có bao nhiêu dễ chịu.
Nàng quệt miệng.
Hắn lấy lại tinh thần, cánh tay giơ lên ôm nàng vào trong ngực.
Hai người ướt sũng dựa sát nhau.
Đậu Diệu không muốn, đưa tay đẩy hắn ra.
Cánh tay hắn giống như sắt thép không hề di chuyện chút nào.
Từ đằng xa, ánh mắt Đặng Nhung nhìn thẳng đến, không biết hai người kia đã xảy ra chuyện gì, hắn dò hỏi: "Thế tử, không biết thuộc hạ có thể..."
"Chuẩn bị hai bộ quần áo đến." Tống Trạch nói.
Mới tháng hai, làm sao lại không lạnh chứ. Bỗng nhiên Đậu Diệu hắt xì một cái, nhanh chóng dùng tay che mặt.
Phản ứng theo bản năng, tạo nên nét đáng yêu khó mà có được.
Khóe miệng Tống Trạch cong lên: "Lạnh sao, lát nữa thay bộ quần áo này đi."
Đậu Diệu không hé răng.
Hắn thấy nàng không phản kháng, buông lỏng tay ra một chút, mắt dừng trên ngực nàng, nhịn không được nhìn thêm một chút. May mắn là hắn tới nhanh, không để Vương Thiều Chi chiếm được tiện nghi.
Sau này, hắn phải giám sát nàng chặt chẽ hơn đến khi nàng vào cửa nhà hắn.
Rất nhanh Đặng Nhung đã mượn được hai bộ quần áo, là của một nông dân gần đây, Tống Trạch đưa cho Đậu Diệu một bộ: "Ta đã cho người đi thăm dò, bụi cây phía trước không có người, nàng qua đó thay đi."
Đậu Diệu đi qua, quả nhiên là vắng vẻ, nàng cởϊ qυầи áo ướt sũng ra.
Tống Trạch là nam nhân nên cứ như vậy mà thay áo quần.
Đợi một lúc mới thấy Đậu Diệu mặc một bộ quần áo nông dân đi ra. Bộ quần áo kia khá lớn, thoạt nhìn có chút buồn cười. Tóc nàng cũng ướt sũng, dùng dây thắt lưng buộc lại thả sau lưng.
Thật sự là chẳng ra sao cả.
So ra thì Tống Trạch còn đỡ hơn nhiều.
Đặng Nhung đã đánh xe tới.
Hai người lên xe.
Ngồi đối diện nhau nhưng không nói gì cả.
Đến khi tới của Đậu gia, Tống Trạch mới nói: "Nàng đừng mơ mộng chạy trốn thêm một lần nữa..."
"Ta sẽ không trốn." Giọng nói của Đậu Diệu thản nhiên, "Dù sao thì Hoàng thượng đã giúp ngươi rồi, cuối cùng ta cũng phải làm thê tử của ngươi thôi, không cần nói nữa."
Nàng ngoài ý muốn lại rất bình tĩnh, thật sự Tống Trạch không biết phải nói cái gì nữa.
Nhưng mà ít nhiều gì hắn cũng hiểu nàng đôi chút, chỉ sợ trong lòng lại đang có âm mưu gì đó rồi.
Là đang tính toán sau khi gả cho hắn sẽ tra tấn hắn sao?
Hắn cười cười, này không phải là chuyện dễ dàng.
Một khi nàng đã là người của mình, hắn không tin nàng sẽ coi hắn như kẻ thù.
Thấy xe dừng lại, hắn bảo Đặng Nhung vào báo cho Đậu Dư Hữu một tiếng.
Nghe nói muội muội trở về, kỳ thật trong lòng Đậu Dư Hữu thở dài nhẹ nhõm. Vừa rồi Vương Thiều Chi đến đây nói Tống Trạch đã đưa Diệu Diệu đi. Hậu quả đáng sợ nào hắn cũng đã nghĩ qua, nhưng biết tin muội muội an toàn trở về, khẩn trương hơi bao giờ hết.
Hắn vội vàng đi ra ngoài.
Tống Trạch xốc màn che lên, nói với Đậu Diệu: "Có thể mai ta sẽ không đến được."
Nếu hắn không đoán sai thì hôm nay phụ thân sẽ biết được chuyện này, như vậy thì lát nữa hắn phải đối mặt với cuồng phong bão táp. Nhưng nể mặt Hoàng thường thì cũng có thể không nghiêm trọng mấy.
Làm sao Đậu Diệu lại để ý hắn có đến hay không chứ.
Nàng xuống xe, xe ngựa lập tức rời đi. Tống Trạch không định chào hỏi với Đậu Dư Hữu.
Đậu Dư Hữu cũng không có tâm tình, vội vàng lén lút đưa Đậu Diệu vào trong.
May mắn Trương thị vẫn chưa phát hiện ra.
Hắn giục Đậu Diệu đổi quần áo, làm khô tóc xong mới truy hỏi chân tướng: "Sao Tống Trạch lại đến đó? Ta vốn muốn Hưu Thái..."
Kết quả lại thất bại.
Lúc này Đậu Diệu cũng mệt mỏi, nàng chống cằm nói: "Tống Trạch đã đi cầu xin Hoàng thượng, đến khi có thánh chỉ, muội sẽ phải gả cho hắn."
Đậu Dư Hữu ngây ra như phỗng.
Sao có thể nhanh như vậy!
Một lúc lâu sau hắn mới lấy lại tinh thần: "Bây giờ phải làm sao đây?"
Đậu Diệu nói: "Phải gả thôi." Nàng nhắm mắt lại, "Huynh nói với Vương Thiều Chi..." Bây giờ, một chữ cũng không thể nói ra.
Để hắn lấy người khác, thích một cô nương khác sao?
Hay là để hắn quên nàng đi?
Vô lực biết bao.
Nàng thở dài: "Có thêm thời gian thì tốt rồi."
Vương Thiều Chi không có nghĩa vụ phải chờ nàng. Nếu nàng thật sự gả cho Tống Trạch thì không biết làm sao mới thoát khỏi hắn đây, dù sao đây cũng là do Hoàng thượng ban hôn.
Người bình thường khó mà có được ân điển này, cũng chỉ có Ung vương phủ mới có mặt mũi như vậy.
Giờ khắc này, nàng cũng cảm nhận được một chút bi thương. Có lẽ bi thương lướt qua điểm mấu chốt, vượt quá phạm vi được thừa nhận ngay lập tức chết lặng.
Ít nhất bây giờ nàng rất bình tĩnh.
Cứ như vậy, nàng sẽ nghênh đón một cuộc sống mới, còn phải hao hết tâm tư đi đánh bại kẻ thù.