Đây thật sự là nhược điểm của Đậu Diệu.
Tuy rằng nàng muốn lập tức nói ra để Tống Trạch hết hy vọng, nhưng mà nàng cũng không thể lừa chính mình.
Vương Thiều Chi rất tốt, đối tốt với nàng từng chút một, loại tốt này như khắc vào trong xương cốt. Nhưng nàng đối với Vương Thiều Chi có bao nhiêu tình cảm đây. Chỉ sợ là tình bằng hữu mà thôi, bởi vì nàng chưa có từng có nỗi nhớ "Một ngày không gặp như cách ba thu", cũng không có sự rung động khiến tim đập thình thịch. Nàng chỉ cảm thấy ở chung một chỗ với Vương Thiều Chi rất thoải mái, nàng muốn gả cho hắn cũng vì biết, gả cho hắn cuộc sống của nàng mới như nàng mong muốn, tự do tự tại.
Mà Vương Thiều Chi thích nàng, cưới nàng, đôi bên đều sẽ vui vẻ.
Bây giờ Tống Trạch lại hỏi nàng chuyện này.
Trong nháy mắt, nàng đã để hắn nhìn ra sơ hở.
Hắn cười rộ lên, thân mình đi phía trước nghiêng một chút: "Nàng đã không thích hắn, vì sao lại bằng lòng gả cho hắn? Vì tiền, vương phủ của ta cũng có rất nhiều, nàng muốn bao nhiêu?
Đậu Diệu đưa tay tát một cái.
Tống Trạch bắt lấy tay nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Ta thật lòng hỏi nàng, dù sao nàng lập gia đình cũng phải toan tính chút gì đó chứ, nàng muốn cái gì từ người Vương Thiều Chi sao?
Đậu Diệu ngừng lại một chút mới nói: "Không liên quan đến ngươi, ngươi cút cho ta!"
"Hay là coi hắn như hạ nhân?" Tống Trạch cười nhạt, "Nàng muốn bao nhiêu hạ nhân, ngày mai ta sẽ mang vài người sang đây."
Đậu Diệu quay người rời đi.
Tống Trạch không chịu buông tha cho nàng, nếu nàng không phải vì dung mạo, tài hoa và gia thế lay động thì nhất định cũng sẽ có cái gì đó khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Mà nguyên nhân này lại ở trên người Vương Thiều Chi, hắn phải điều tra ra cho bằng được.
"Nàng trả lời ta, rốt cuộc vì sao nàng lại muốn gả cho Vương Thiều Chi?
Đậu Diệu nói: "Còn hỏi nữa ta sẽ kêu người tới."
Tống Trạch nói: "Kêu đi, đúng lúc ta bắt nàng đi. Chờ hai ngày nữa trở về lập tức cưới nàng vào cửa.
Đậu Diệu bị hắn khiến cho không thể làm gì khác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn đối với ta rất tốt, hắn sẽ không nạp thϊếp, cũng sẽ không yêu cầu ta nhiều như vậy, vừa lòng rồi chứ?
Ai cũng biết, nữ nhân gả cho người đối tốt với mình sẽ không hối hận. Nhưng nếu đó là người mình thích thì sẽ giống người mẹ đời trước của nàng, đau khổ đầy mình. Tuy nàng không thích Vương Thiều Chi nhiều như vậy, không vội vã gả cho hắn nhưng nàng sẽ đối xử với hắn thật tốt.
Nàng thấy hai người cùng sống đến bạch đầu giai lão, phu thê tôn trọng lẫn nhau cũng không khó.
Trên đời này, nào có cặp phu thê nào còn yêu nhau như thuở đầu chứ. Đến khi tình cảm càng lạnh nhạt thì phản bội sẽ nối tiếp phản bội mà thôi.
Vậy nên nàng gả cho Vương Thiều Chi thì có gì không đúng sao?
Tống Trạch buông tay nàng ra.
Hóa ra là vì cái này, không nạp thϊếp, chỉ yêu một mình nàng, không đòi hỏi gì cả. Hắn thầm nghĩ, sao lại có cô nương như vậy chứ, mấy chuyện này có thể đem làm cơm ăn được chắc? Kinh thành này có ai lại không coi trọng tài năng, gia thế. Cho dù thế nào nàng cũng phải làm ngược lại.
Lại khiến người ta nhận ra nàng ngốc đến vậy, luôn nghĩ nàng thông minh nhưng hóa ra bên trong lại ngốc như thế.
Tống Trạch có chút buồn cười nói: "Cái này thì có gì hiếm lạ chứ, ta cũng có thể làm được."
Đậu Diệu nhìn hắn một cách nghi ngờ: "Ngươi không có nữ nhân thông phòng?"
Mấy công tử trẻ nhà quyền quý ai mà không có nữ nhân thông phòng chứ, bây giờ không có thì sau này cũng không ít. Người trong nhà nàng chính là bằng chứng rõ ràng, hai năm nữa ca ca nàng nhất định cũng sẽ có hai người. Cho nên sao Tống Trạch lại không có được chứ.
Thấy đôi mắt trong suốt của nàng cứ nhìn mình chằm chằm.
Mặt Tống Trạch đỏ lên, vội ho một tiếng nói: "Ta ở Tây Bắc cũng không rảnh nghĩ đến chuyện này, lúc quay về Kinh thành, mẫu thân cũng tặng cho ta vài nha hoàn nhưng ta không chạm qua. Nàng để ý như vậy, tất nhiên ta có thể không cần thông phòng."
Hắn rất thẳng thắn lại thành khẩn, Đậu Diệu không đoán được hắn sẽ đồng ý, nàng có chút giật mình: "Ngươi cần gì phải lấy ta, không phải là ủy khuất chính mình sao? Ngươi tìm đại cũng có thể tìm được một cô nương hiền lành rộng lưỡng, cũng thích hợp với thân phận thế tử của ngươi."
Tống Trach trầm mặc.
Trên mặt hắn lộ ra một chút bi thương, một lúc sau mới thản nhiên nói: "Năm đó, bởi vì ý chỉ của Hoàng thái hậu mà mẫu thân ta gả cho phụ thân. Phụ thân lại không thích bà, hai người luôn diễn trò ân ái trước mặt người khác, nhưng trong phủ lại đối xử thờ ơ lạnh nhạt với nhau. Mẫu thân ta buồn bực mà chết, trước khi chết cũng đã dặn dò, làm gì thì làm cũng phải lấy người mà mình thích."
Đậu Diệu động tâm, hóa ra hắn cũng có chuyện đau lòng như vậy.
"Kinh thành nhiều cô nương như vậy, ngươi muốn tìm người mình thích cũng không khó." Nàng biết tính tình mình bướng bỉnh, không biết sao Tống Trạch lại coi trọng. Nàng không phù hợp với tiêu chuẩn tiểu thư khuê các thời này.
Tống Trạch nói: "Ta đối với nàng chính là thích."
Đôi mắt hắn có vài phần dịu dàng, cười nhợt nhạt nhìn nàng không chút che đậy nào.
Ban đêm lại nói những lời êm tai như vậy.
Tim Đậu Diệu nhảy dựng lên, thời điểm hắn không ngang ngược, không kiêu ngạo rất thu hút người. Mặt nàng không tự chủ được đỏ lên, cúi đầu nói: "Ta không thể gả cho ngươi được, ta đã đồng ý với Vương Thiều Chi rồi. Tình cảm của ta và hắn nhiều năm như vậy, xin ngươi thành toàn cho."
Cho dù không phải là tình yêu sâu đậm, nàng vẫn bằng lòng gả cho Vương Thiều Chi.
Nói đến nước này rồi mà nàng vẫn không chịu.
Mặc dù da mặt Tống Trạch dày nhưng cũng không tránh khỏi có vài phần đua buồn. Hắn không cam lòng đi như vậy, đột nhiên duỗi tay ra ôm nàng vào trong ngực.
Đậu Diệu sợ tới mức thiếu chút nữa là hét lên.
Nhưng nghĩ đến vạn nhất sẽ kinh động đến nha hoàn, để các nàng thất cảnh này. Khiến nàng không lấy chồng cũng phải lấy, ngay lập lúc ngậm miệng lại.
Y gắt gao ôm nàng, trên người nàng có mùi hương nhàn nhạt lại êm dịu, khiến hắn khó có thể buông tay ra.
Chuyện nước chảy thành sông sao nàng lại không chịu.
Bảo hắn phải thành toàn, vậy ai thành toàn cho hắn đây?
Đậu Diệu dùng sức véo cánh tay y: "Ngươi buông ra."
Vốn đang nói chuyện tốt như vậy, hắn lại lộ ra bản tính.
Quả nhiên không gả là đúng.
Tống Trạch bị đau liền buông tay ra, hắn lạnh mặt nói: "Ta đi, sau này gặp lại."
Y cứ như một ngọn gió, phút chốc đã không thấy tăm hơi.
Đậu Diêu thở ra một hơi, về sau khi đi ngủ nàng phải treo thêm một cái chuông. Như vậy là nàng có thể biết, nhưng mà hắn nói lần cuối cùng, sau này chắc sẽ không đến lại đâu nhỉ? Nếu thất hứa, nàng phải giấu một cái dao găm để đâm hắn một nhát.
Nàng chìm vào giấc ngủ.
Như dự đoán, mấy ngày sau thật sự rất bình yên. Mãi cho đến khi nàng trở về Kinh thành, đến mùa thu cũng không thấy hắn xuất hiện.
Mà lúc này, người đến cầu hôn cũng nhiều, Đậu Diệu lúc này lại cảm thấy may mắn vì chuyện của Tần gia lần trước. Bởi vì có một Tần tam công tử nên ánh mắt Trương thị không còn thấp nữa. Cho rằng tướng công tương lai của nàng không thể kém với Tần tam công tử. Nhưng trên thực tế sao có thể dễ dàng vậy chứ.
Trương thị nhịn không được liền than thở, thấy Đậu Diệu thì quay lại nói hai câu. Thế nhưng một nhà buồn bực một nhà vui mừng, chung thân đại sự của Đậu Tuệ đã được định rồi.
Nói đến mối hôn sự này, là do Chu lão phu nhân làm mối. Hồ gia kai cũng coi như là danh môn, chỉ là mấy năm nay vận may không tốt lắm. Nhưng năm nay, Hồ đại lão gia ở Hồ Nam lập được một chiến tích. Hoàng thượng vung bút lên, thăng chức cho ông làm Công bộ Tả thị lang, tuần phủ Giang Tây, chính thức trở thành quan lớn. Hồ tam công tử kia cũng không tệ, rất có tài, nói đến khuyết điểm thì chỉ có tuổi hơi lớn một chút, hai mươi ba tuổi mới thành thân. Nhưng lại có danh cử nhân, cũng coi như không có gì không tốt cả.
Cho nên người người cao ngạo như Triệu thị, mỗi ngày cũng nhịn không được mà tươi cười.
Hai nhà đã định ngày, hai mươi tám tháng ba năm sau thành thân.
Lúc này mùa thu cũng đã đến. mà Đậu gia cũng đang tất bật chuẩn bị đồ cưới.
Đâu là chuyện lớn, cần phải bàn bạc. Hôm đó, Lão phu nhân nói ruộng đất rất tốt chia ra hai khoảnh* cho Đậu Tuệ. Đó là một phần năm ruộng đất của Đậu gia. Trương thị nghe được liền đỏ mắt, chua xót nói: "Mẫu thân đối với Tuệ nhi thật tốt."
(*) khoảnh: rộng 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,6667 hecta
Lão phu nhân cười: "Sau này Diệu Diệu xuất giá, cũng sẽ được chia như thế."
Trương thị lắp bắp kinh hãi.
Chuyện này có chút ngoài dự kiến của bà, dù sao thì thân phận của Đậu Diệu cũng không phù hợp. Từ trước đến nay, con trai trưởng và con vợ kế khác nhau. Thật ra bà cảm thấy sau ngày Đậu Diệu có thể được chia một khoảnh là tốt lắm rồi. Thế nhưng Lão phu nhân lại nói nàng và Đậu Tuệ giống nhau.
Bà vui mừng quá đỗi, cười không khép miệng lại. Nhưng nghĩ đến hôn sự của Đậu Diệu lại có chút mất mác, hỏi Lão phu nhân: "Biểu di thật bản lĩnh, lúc nào mới tìm cho Diệu Diệu một vị hôn phu tốt đây."
Lão phu nhân cười nói: "Gấp cái gì, chờ đến khi Tuệ nhi gả đi rồi nói sau, Diệu Diệu xuất sắc như vậy ngươi còn sợ cái gì?"
Đoạn thời gian này, rất nhiều người tới cửa cầu hôn, nhưng chỉ cần Trương thị không chịu, Lão phu nhân sẽ không có ý kiến. Trương thị bỗng nhiên thầm nghĩ rằng, bắt đầu từ khi nào mà Lão phu nhân lại đối tốt với chi thứ hai bọn họ như vậy? Tuy rằng không thể nói là thiên vị, nhưng chung quy vẫn khác biệt.
Bà có chút thụ sủng nhược kinh*
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
Đợi Đậu Quang Đào trở về, bà cười tủm tỉm nói: "Hôm nay mẫu thân nói, đến khi Diệu Diệu lập gia đình, cũng sẽ có hai khoảnh đất làm của hồi môn."
"Vậy sao? Đây đúng là chuyện tốt, ta đã nói là mẫu thân thương Diệu Diệu mà." Đậu Quang Đào cũng rất vui vẻ.
Trương thị ngửi được mùi rượu trên người ông, kỳ quái hỏi: "Hôm nay ông ra ngoài uống rượu sao?"
"Đúng vậy, lúc trở về gặp được Hưu Lãng cho nên đi uống mấy chén." Đậu Quang Đào cười nói, "Lát nữa ta không ăn cơm đâu."
Hưu Lãng là tên chữ của Vương Thiều Ứng, Trương thị cau mày: "Gần đây ông rất hay thường xuyên cùng hắn uống rượu, hai người nói cái gì vậy?"
Bà sợ Vương Thiều Chi nhờ vả ca ca thuyết phục Đậu Quang Đào.
Dù sao Đậu Quang Đào cũng là người đứng đầu trong nhà, ngộ nhỡ ông đồng ý, thì một nữ nhân như bà cũng không thể cương quyết quá mức.
Đậu Quang Đào cười nói: "Thì cũng chỉ là chuyện nha môn mà thôi."
Nghe thấy không phải là chuyện kia, có lẽ Vương gia cũng hết hy vọng, dạo gần đây cũng không thấy đến nữa. Trương thị nhẹ nhàng thở ra.
Kinh thành vừa vào thu, không khí dần dần lạnh hơn, rất nhanh cũng sẽ tới mùa đông.
Hoàng hậu tựa vào giường, nghe tiếng quét rác sàn sạt, bà thở daig. Cảm giác mình như lá rụng trên mặt đất, không có một chút sức sống nào.
"Nương nương, Ngũ hoàng tử đến thăm người." Kim ma ma cười nói, "Hoàng tử đã đến từ sớm, nhưng nô tỳ nói nương nương đang ngủ. Bây giờ lại đến lần thứ hai."
Gương mặt Hoàng hậu cũng lộ ra ý cười.
Ngũ hoàng tử mặc một thân áo choàng đen bước vào, cung kính hành lễ với Hoàng hậu, hỏi: "Mẫu hậu, người không thoải mái sao?"
Trên mặt hắn tràn đầy lo lắng.
Hoàng hậu sờ mái tóc dày của hắn: "Mẫu hậu vẫn rất khỏe, sao có thể không thoải mái chứ."
"Nhưng mà bọn họ nói..." Ngũ hoàng tử cắn môi, lại không dám nói, "Mẫu hậu không sao là tốt rồi."
Hoàng hậu cau mày, nhìn về phía Kim ma ma.
Trong lòng Kim ma ma lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ có người ở trước mặt Ngũ hoàng tử nói thân thể Hoàng hậu nương nương không tốt? Bằng không gần đây Ngũ hoàng tử sẽ không có bộ dáng ưu sầu như thế này.
Người nào lại đi tìm đường chết, lát nữa bà thế nào cũng phải đi thu thập một phen.
Hoàng hậu miễn cưỡng có chút tinh thần, nói giỡn với nhi tử.
Nhìn mẫu hậu cười không ngừng, thậm chí còn ăn không ít, lúc này Ngũ hoàng tử mới yên tâm.
Bọn họ đều nói bậy, mẫu hậu đang khỏe, sao có thể chết chứ?
Lòng hắn vui vẻ đến Xuân Huy các nghe giảng.
Đợi Ngũ hoàng tử đi xa, Kim ma ma liền phân phó người đi điều tra.
Hoàng hậu thở dài: "Dù sao cũng không thể giấu diếm được nữa, thân thể ta ta còn không biết sao. Chỉ là đáng thương cho Diệp nhi, nó còn nhỏ, nếu không có mẹ ruột..." Bà cầm khăn lau nước mắt, đau lòng không nói nên lời. Mệnh bà thật khổ, đầu tiên là con lớn mất, bây giờ bà lại còn sống không lâu nữa.
Chẳng qua, con trai bà, bà nhất định phải bảo vệ thật tốt, còn Chu gia nữa. Tuyệt đối không thể để con hồ ly kia được lợi!
Tiện nhân kia sao lại cho rằng Hoàng thượng thích nàng ta chứ? Chẳng qua chỉ là có chút tư sắc. Không ai có thể đoạt đi địa vị của nữ nhân kia trong lòng hắn.
Trên mặt Hoàng hậu hiện lên vài phần thê lương.
Lúc đầu bà ghét cay ghét đắng nàng ta, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào nàng ta.
Nhớ tới lời nói của Chu lão phu nhân, Hoàng hậu bảo Kim ma ma lấy giấy bút đến, tự tay viết một bức thư, bảo bà đưa đến Chu gia.
Cũng sắp đến xuân rồi.