Đậu Diệu không ngờ lại là Vương Thiều Chi, nhưng nghĩ lại lập tức hiểu được.
Không cần phải hỏi cũng biết chắc chắn là Đậu Dư Hữu cho hắn biết.
Đậu Dư Hữu con người này chuyện gì cũng nói cho Vương Thiều Chi biết.
Vì giúp hắn mà có thể nói là tận sức tận lực.
Đậu Dư Hữu nhìn thấy Vương Thiều Chi, cười nói: "Không ngờ rằng muội muội vẽ tranh hơi lâu, khiến ngươi đợi lâu rồi."
Vương Thiều Chi nói: “Không sao, dù sao ta cũng đến đây ngắm cảnh."
Nói là nói như vậy nhưng mắt lại không rời khỏi Đậu Diệu.
Nhưng Đậu Diệu cũng không chán ghét.
Con người của Vương Thiều Chi như thế nào, nàng rất rõ ràng. Nếu hắn thật sự là đăng đồ tử, nàng đã sớm bảo Đậu Dư Hữu không qua lại với hắn. Trên thực tế, đối với nam tử ở tuổi này nàng cơ bản đều duy trì thái độ không mặn không nhạt, chỉ có duy nhất Vương Thiều Chi là nàng tin tưởng hắn.
Mấy năm chơi chung với nhau cũng không phải là lãng phí vô ích.
"Diệu Diệu, bây giờ đã là buổi trưa rồi, muội đói bụng không? Ăn chút điểm tâm đi." Vương Thiều Chi nhìn Đậu Diệu, thấy nàng mặc một cái váy hồng thêu hoa, xòe ra như một đóa hoa hồng nở rộ, tươi đẹp động lòng người. Tim liền không tự chủ mà đập nhanh, nhưng nhớ tới tính tình của nàng, không khỏi lùi lại vài bước, sợ Đậu Diệu chê hắn đứng gần quá.
Đậu Diệu lắc đầu: "Trời quá nóng, miệng lưỡi đều khô cả rồi, không muốn ăn chút nào."
Vương Thiều Chi vội nói: "Bên trong có nước ô mai, có thể giải khát."
"Không muốn ăn đồ quá ngọt."
"Không ngọt lắm đâu, mặn cũng có." Vương Thiều Chi đem nắp hộp mở ra, quả nhiên bên trong có đầy đủ điểm tâm, loại nào cũng có.
Đậu Diệu không kinh ngạc.
Cho tới bây giờ Vương Thiều Chi vẫn luôn chu đáo như vậy.
Đậu Dư Hữu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Chỉ lo quan tâm Diệu Diệu, ngươi không mang đồ ăn cho ta sao?"
Vương Thiều Chi nói: "Ngươi chịu khó một chút, một tay ta làm sao có thể mang nhiều tới được?"
"Tùy tùng của ngươi chết hết rồi?" Đậu Dư Hữu thầm nghĩ, bất công thì cứ nói cho rồi. Hắn thích Đậu Diệu, có ai nhìn không ra đâu, còn giả bộ!
Nếu không phải hắn báo cho thì hôm nay sao Vương Thiều Chi có thể nhìn thấy Đậu Diệu chứ?
Vậy mà còn không biết cảm tạ.
Đậu Dư Hữu sải bước đi tới, cầm lấy một khối bánh táo lên ăn.
Vương Thiều Chi giờ mới nhìn đến Tần Ngọc, cười nói: "Phu tử, ngài cũng dùng một ít đi, bên kia có bàn ghế đá, có thể ngồi nghỉ tạm một lát."
Mấy người đi tới.
Trên đường Đậu Dư Hữu nói: "Minh Huyền đại sư hết sức khen ngợi muội muội đấy."
Vương Thiều Chi cười nói: "Diệu Diệu tài giỏi như vậy mà, không bằng bây giờ chúng ta lên du thuyền đi chơi một chút đi, coi như là ăn mừng? Bây giờ là đầu hạ, buổi tối ở bờ sông rất náo nhiệt, mấy ngày trước Trưởng công chúa Vĩnh Yên còn tới đó chơi đấy."
Đậu Dư Hữu lắc đầu: "Ta đi thì không sao nhưng Diệu Diệu sao có thể đi được chứ? Trừ phi cha và nương đồng ý mới được."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, tới giữa rừng cây râm mát, Đậu Diệu chuẩn bị ngồi xuống. Hương phụ còn chưa kịp đưa tay ra thì Vương Thiều Chi đã đưa một cái khăn ra lau sạch chỗ ngồi.
"Như vậy sạch hơn, váy của muội sẽ không bị bẩn." Vương Thiều Chi cười cười, hắn làm một cách niềm nở nhưng trên mặt cũng không có ý nịnh nọt, rất tự nhiên.
Đậu Diệu cũng quen với hành động này của hắn, ngồi xuống cầm điểm tâm lên ăn.
Vương Thiều Chi lấy nước ô mai ra, đưa một cái chén ngọc cho nàng rót nước ô mai vào.
Thấy hắn hầu hạ chu đáo như vậy, Dậu Dư Hữu ngầm buồn cười.
Nếu muội muội gả cho Vương Thiều Chi thì thật sự sẽ sống rất thoải mái. Trên đời này cũng chỉ có Vương Thiều Chi mới đối xử kiên nhẫn với Đậu Diệu như vậy.
Người làm ca ca như hắn đây mà cũng cảm thấy tính tình của muội muội mình không tốt lắm.
Có đôi khi thật sự rất tùy hứng.
Chỉ có Vương Thiều Chi là không chê.
Đậu Diệu cầm lấy chén ngọc uống mấy ngụm, chỉ cảm thấy chua chua ngọt ngọt, thập phần ngon miệng, liền cười nói: "Nước ô mai này thật sự không tồi, là ai làm vậy?"
"Ô mai này là ta tự tay làm." Vương Thiều Chi nói, "Sáng sớm thức dậy ta đã tới vườn cây hái cho nên còn rất tươi."
Đậu Diệu hỏi: "Vườn trái cây kia còn có loại gì khác không?"
"Cái gì cũng có, năm nay dưa hấu cũng rất được mùa. Muội muốn ăn thì đợi đến khi vào thành, ta sẽ mang tới cho muội."
Đậu Dư Hữu ho khan một tiếng: "Nhà chúng ta không thiếu cái này."
Hắn còn chưa nói cho mẫu thân biết chuyện, nếu đột nhiên Vương Thiều Chi đến tặng quà thì sẽ bứt dây động rừng.
Vương Thiều Chi giống như bị đả kích.
Đậu Diệu hé miệng cười.
Bốn người đã ăn điểm tâm xong, Đậu Dư Hữu nói: "Nếu đã đến đây rồi thì không bằng đi xung quanh ngắm cảnh đi."
Tất cả mọi người đều đồng ý, chỉ có Tần Ngọc là có chút tâm sự nên không đi cùng, chỉ ở lại trong phòng chờ.
Ba người đi lêи đỉиɦ núi.
Vương Thiều Chi đi sát bên cạnh Đậu Diệu, sợ nàng không cẩn thận ngã xuống.
Tuy rằng Đậu Dư Hữu đã sớm nhận định Vương Thiều Chi là muội phu của mình, cũng bằng lòng giúp đỡ hắn. Nhưng hai người đi gần nhau như vậy hắn vẫn không cho phép, cảnh cáo nói: "Có ta ở đây, ngươi lo lắng cái gì, ngươi cách xa Diệu Diệu ra một chút!"
Vương Thiều Chi chỉ đành phải lui ra xa một chút.
Hắn và Đậu Diệu là thanh mai trúc mã, quen nhau khi tám tuổi. Muốn hỏi hắn thích nàng khi nào thì kỳ thật chính hắn cũng không rõ. Chỉ biết mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng một cái là đã thỏa mãn rồi. Đáng tiếc sau khi nàng lớn lên, hắn rất ít khi có cơ hội gặp nàng.
Rõ ràng thời điểm nàng xinh đẹp nhất, hắn lại chỉ có thể trộm suy nghĩ một chút.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, tất nhiên là phải tranh thủ nhiều hơn.
Đậu Diệu đi đến đỉnh núi đã mệt đến mức thở hồng hộc. Chỉ là khi nhìn đến cảnh mây mù bao phủ xung quanh liền cảm thấy thật không uổng phí sức lực.
Quả thật giống như bay lên trên trời!
"Đúng là gần trời thật." Đậu Diệu ngửa đầu nhìn trời xanh, cả người thư giãn không ít.
Đậu Dư Hữu nói: "Phải nhanh chóng đi xuống thôi, nếu về muộn cha và nương sẽ lo lắng."
Nhưng bản thân hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Vương Thiều Chi lại không nhìn trời, chỉ nhìn Đậu Diệu, lúc nàng nghiêm túc cũng rất lạnh lùng. Chỉ khi nào cười lên mới lộ ra nét ngây thơ, đã rất nhiều lần hắn muốn ôm nàng vào trong ngực. Có lẽ là vì tính tình đó nên mới khiến hắn si mê nàng như vậy.
Cũng có lẽ, bởi vì nàng ấy thông minh còn hắn thì không.
"Diệu Diệu, ngày mai chúng ta đi du thuyền đi." Hắn nhẹ giọng mời Đậu Diệu, "Nhà của ta mới có thêm một cái du thuyền nữa, muội có muốn đi xem không?"
Đậu Diệu nhìn hắn một cái.
Bàn về dung mạo, Vương Thiều Chi không bằng Tống Trạch cũng không bằng Hà Nguyên Trinh. Thế nhưng Vương Thiều Chi lại rất dịu dàng, gặp người khác lúc nào cũng nở nụ cười ba phần, đây chính là ưu điểm lớn nhất của hắn.
Cho nên những lúc có Vương Thiều Chi, tâm tràng của nàng luôn rất tốt.
Cùng hắn đi du thuyền cũng không có gì sợ.
Tính tình hắn tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của nàng.
Nhắc đến việc chiếm tiện nghi, trong đầu nàng đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Tống Trạch. Ngày ấy hắn gắt gao ôm mình như vậy, lại còn ăn đậu hủ nữa chứ, thật sự rất đáng ghét. Mày không nhịn được nhíu lại.
Vương Thiều Chi tưởng nàng không muốn, vội nói: "Muội không muốn cũng không sao."
Hắn không muốn ép buộc nàng.
Nhìn hắn thất vọng như vậy, Đậu Diệu cũng không biết an ủi như thế nào.
Nàng đương nhiên hiểu được tâm ý của Vương Thiều Chi, ở trên đời này nếu nhất định phải gả cho một người, nàng nhất định sẽ chọn hắn. Vương Thiều Chi đối với nàng rất tốt, gia thế cũng đơn giản, đó là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nếu không phải là lúc này thì sớm muộn gì cha mẹ cũng bắt ép nàng, nhưng nàng thật sự chỉ muốn tự do tự tại.
Nàng mới mười bốn tuổi mà thôi, sao phải muốn nàng gả cho người ta chứ?
Đậu Diệu cười khổ.
Ba người nhìn mây mù một lát, thấy sắc trời đã tối mới xuống núi, đón Tần Ngọc ở dưới chùa.
Đậu Dư Hữu cưỡi ngựa, nhớ đến chuyện lần trước nói với Đậu Diệu, quay sang nói với Vương Thiều Chi: "Ta muốn dạy muội muội cưỡi ngựa, đáng tiếc nhà chúng ta nhỏ không chỗ học."
"Vậy tới nhà ta tập đi." Vương Thiều Chi nói, "Nhà ta ngựa cũng nhiều, Diệu Diệu, muội thích con nào ta sẽ tặng cho muội con đó. Bảo mã Tây Vực cũng có, nó rất khoẻ đấy."
Thật có tiền, Đậu Dư Hữu không còn gì để nói nữa.
Nhưng mà sao Đậu Diệu có thể lấy ngựa của Vương gia được chứ?
Tuy rằng nàng không bài xích Vương Thiều Chi nhưng cũng không thân mật với hắn, từ nhỏ đến lớn đã như vậy. Vô số quà tặng quý giá Vương Thiều Chi từng tặng cho nàng đều bị trả lại.
Đậu Diệu cười cười, nhấc váy ngồi lên xe ngựa.
Lúc này ráng màu đã đầy trời, gió nhẹ phơ phất, đạp thanh về nhà, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ.
Vương Thiều Chi cũng cưỡi ngựa ngay bên cạnh cửa sổ xe, chiếm vị trí của Đậu Dư Hữu. Thấy Đậu Diệu ngẫu nhiên xốc màn xe lên, hắn nhân cơ hội nói hai câu với nàng.
Đậu Diệu cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười dịu dàng, so với gió xuân còn ấm áp hơn.
Đậu Dư Hữu ở phía sau nhìn thấy, thầm nghĩ cũng không biết tâm tư của muội muội thế nào. Nhưng mấy năm nay, nàng cũng chỉ để Vương Thiều Chi đến gần như vậy, ngay cả Hà Nguyên Trinh cũng không từng để vào mắt.
Kỳ thật muội ấy cũng bằng lòng đi?
Nói như vậy thì chỉ cần thuyết phục nương là được nhỉ?
Về phần phụ thân, ông ấy cảm thấy Vương Thiều Chi trời sinh tính tình ôn hòa, là người khiêm tốn, chắc cũng sẽ đồng ý thôi.
Đậu Dư Hữu lập tức quyết định chủ ý.
Vương Thiều Chi đưa bọn họ đến Đậu gia rồi mới trở về.
Đậu Diệu và Tần Ngọc cùng xuống xe, Tần Ngọc có chút mệt mỏi nên ở trên xe cũng không nói câu nào. Đậu Diệu đoán chắc là có liên quan đến nam nhân vô tình gặp gỡ lúc trước, chỉ bảo nàng đi nghỉ tạm. Nàng và Đậu Dư Hữu đến phòng chính.
"Ai u, Diệu Diệu, cuối cùng con cũng đã trở lại, Minh Huyền đại sư nói thế nào?" Trương thị đứng chờ đến khi nữ nhi trở về nhà, đi lên phía trước cầm tay nàng.
Ngữ khí này cũng thật khoa trương, giống như là chuyện lớn gì không bằng.
Đậu Diệu thản nhiên nói: "Cũng không có gì."
"Sao lại không có gì được, không có gì thì sao con lại đi lâu như vậy chứ?"
Đậu Dư Hữu vội nói: "Minh Huyền đại sư khen muội muội rất nhiều, còn bảo muội muội chuyên tâm học vẽ, một năm sau lại đi gặp người lần nữa."
Đó là lời khen rất quan trọng, bình thường Minh Huyền đại sư cũng không nguyện chỉ giáo hai lần đâu. Trương thị mừng rỡ, ôm Đậu Diệu nói nữ nhi tốt, một bên liền nhìn Triệu thị có chút khıêυ khí©h.
Triệu thị cũng không tức giận, cười cười nói: "Vậy ngươi hãy nghe theo lời Minh Huyền đại sư, cố gắng luyện vẽ. hHm nay vất vả rồi, Lão phu nhân sai người chuẩn bị rất nhiều món ngươi thích ăn."
Bà sai người dọn đồ ăn lên.
Đậu lão phu nhân kêu Đậu Diệu ngồi ở bên cạnh mình xem như khen ngợi.
Khi ăn mọi người không nói chuyện, chờ đến lúc dùng xong cơm mới ngươi một câu ta một câu.
Đậu Diệu nhớ tới một chuyện, nói: "Ta gặp được một người tên là Ngô Thụy Chi."
"Vậy sao, đó là cháu gái thứ hai của Công bộ tả thị lang Ngô đại nhân." Đậu Tuệ nói, "Nàng ta là người rất hiền hòa, rất thích kết thêm nhiều bằng hữu. Nếu như nàng đã mời muội thì hãy đi.
Ngô gia là danh môn vọng tộc, Ngô đại nhân thân là Công bộ tả thị lang ở kinh thành cũng xem như là nhân vật mà chạm tay cũng có thể bỏng, tất nhiên là Đậu gia muốn cùng nhà bọn họ có giao tình tốt.
Đậu Diệu đáp ứng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tống Trạch: Có dám để ta xuất hiện hay không.