- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Thánh Tâm Ma Ảnh
- Chương 8: Thị phi khó rõ
Thánh Tâm Ma Ảnh
Chương 8: Thị phi khó rõ
Hắc y nhân hơi cúi đầu, nhưng không nói gì.
Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói tiếp :
- Sau đó vì vị bằng hữu đó của lão đến tầm thù nên thủy chung lão không dám rời thâm sơn một bước. Mãi đến khi nghe nói vị bằng hữu kia của lão chết rồi, lão mới đưa mẫu thân của ta đến Kim Lăng...
Hắc y nhân hơi ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không nói gì.
Bạch y thiếu nữ lại nói :
- Có một lần, nhân lão ra ngoài đốn củi, mẫu thân ta ôm nhi tử của bà ta thoát khỏi thâm sơn, tuy vẫn bị lão đuổi theo bắt về, nhưng bị bắt về chỉ là một mình mẫu thân ta, còn nhi tử của bà ta đã không thấy nữa.
Hắc y nhân cắt lời, nói :
- Đó là ca ca cùng mẹ khác cha của ngươi.
- Không!
Bạch y thiếu nữ ngẩng cao đầu nói :
- Đó là ca ca cùng mẹ cùng cha của ta!
Hắc y nhân thở dài, nói :
- Trước khi chưa chứng minh được ngươi là nữ nhi do ta sinh ra thì tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, nhưng ngươi nên biết, ta coi hài tử đó như con của mình sinh ra, luôn yêu thương rất mực...
Bạch y thiếu nữ nói :
- Đó là do mẫu thân của ta luôn cẩn thận đề phòng lão, bà ta nói với lão rằng, nếu nhi tử của bà ta có mệnh hệ nào thì bà ta tuyệt đối không sống một mình, vì vậy mà lão không có cơ hội và cũng không dám hạ thủ. Nhưng mẫu thân của ta đã nhìn thấu tâm địa lang độc của lão, bà ta không thể không đề phòng tương lai...
Hắc y nhân nói :
- Hài nhi, tùy ngươi muốn nói thế nào thì nói, nói tiếp đi!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Mẫu thân của ta vốn muốn tuẫn tiết, lão biết tại sao bà ta luôn nhịn nhục sống cho qua ngày đoạn tháng không? Trước tiên đó là vì ca ca của ta, sau là vì bà đã hoài thai ta trong bụng!
Hắc y nhân buông miệng kêu lên :
- Hài nhi...
Bạch y thiếu nữ trầm giọng nói :
- Đồng gia là võ lâm thế gia, sau khi lão gϊếŧ Đồng Thiên Hạc và giả mạo lão ta, vì để bảo vệ mình nên lão học võ công độc môn của mỗi người trong Đồng gia. Nếu ta là nhi nữ do lão sinh ra thì tại sao lão không truyền thụ cho ta những võ công phòng thân đó?
Hắc y nhân nói :
- Hài nhi, ta phải nói cho ngươi biết, Đồng Thiên Hạc không phải do ta gϊếŧ, còn ngươi là nữ hài tử, ta chỉ có một mình ngươi nên không muốn để ngươi bước vào võ lâm đầy gió tanh mưa máu này!
- Nói nghe bùi tai quá nhỉ!
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói :
- Không phải lão sợ một ngày nào đó ta sẽ tìm lão báo thù sao?
Hắc y nhân nói :
- Hài nhi, nếu ta có ý đó thì ta đã không giao Ngọc Thiềm Thừ cho ngươi cất giữ!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Đó là vì lão luôn tưởng nhầm ta là cốt nhục của lão!
Hắc y nhân nói :
- Cho đến chết ta vẫn nghĩ rằng ngươi là cốt nhục của ta, chỉ có điều nhất thời ngươi quá tin vào lời nói có ý đồ báo thù của mẫu thân ngươi nên ta chẳng biết làm thế nào thôi!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Dù lão nói thế nào thì ta cũng không tin!
Hắc y nhân gượng cười, nói :
- Bây giờ ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa, tương lai cũng có một ngày ngươi sẽ tin, nói tiếp đi!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Sau khi đến Kim Lăng thì mẫu thân ta lại sinh ra ta, chỉ có vậy thôi, chẳng có gì hay ho để nói nữa!
Hắc y nhân ngước nhìn Bạch y thiếu nữ và nói :
- Mẫu thân ngươi không nói cho ngươi biết vị bằng hữu đó của ta họ gì và tên gì à?
Bạch y thiếu nữ không cần suy nghĩ mà buột miệng trả lời ngay :
- Không....
Trong mắt Hắc y nhân lấp lánh sắc thái kỳ dị, lão nói :
- Mẫu thân ngươi nói cho ngươi biết nhiều như thế, lẽ nào bà ta không nói...
Bạch y thiếu nữ vốn không suy nghĩ nhiều, nàng nói :
- Đây vốn là cố sự mà mẫu thân ta nói với ta trước lúc chết, sau khi nói xong cố sự này, bà ta nói lão là người đoạt thê tử của người ta, và nói ta vốn là con thứ của vị bằng hữu đó của lão...
Sắc thái kỳ dị trong mắt Hắc y nhân càng lộ rõ, song lão không nói gì.
Bỗng nhiên Bạch y thiếu nữ chăm chú nhìn Hắc y nhân và nói :
- Ta nghĩ lão sẽ không nói cho ta biết vị bằng hữu đó của lão là ai!
Hắc y nhân vội nói :
- Hài nhi, người đó và ngươi không có quan hệ gì!
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói :
- Đã vậy thì lão nói cho ta biết có sao đâu?
Hắc y nhân trầm ngâm một lát rồi nói :
- Hài nhi, ta có thể nói cho ngươi biết, chỉ có điều ngươi có chịu tin lời ta nói hay không?
Bạch y thiếu nữ lắc đầu, nói :
- Ta vĩnh viễn không thể tin lời lão nói, lã không nói thì thôi vậy!
Hắc y nhân thở dài, rồi nói :
- Hài nhi, sở dĩ có chuyện đau lòng này xảy ra giữa cha con chúng ta, tất cả đều là báo ứng của việc làm sai trái trước đây của ta, ta không thể trách mẫu thân ngươi, vì bà ta có quyền làm thế, ta càng không thể trách ngươi, vì ngươi không biết. Nhưng hài nhi, ta tuyệt không thể để chuyện đau lòng này biến thành chuyện bi thảm hận thiên cổ, kẻ tác nghiệt ban đầu là ta, bây giờ kẻ cứu vớt cha con chúng ta cũng phải là ta thôi, vì vậy...
Bạch y thiếu nữ cắt lời, nói :
- Đừng nói với ai những điều đó, ta đã nói hết những gì lão muốn biết rồi, lão chuẩn bị ra tay từ nơi nào, nói đi?
Hắc y nhân nói :
- Hài nhi, đầu tiên ta muốn tìm ca ca cùng mẹ khác cha của ngươi...
- Không!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Đó là ca ca cùng mẹ cùng cha của ta! Lão tìm ca ca của ta để làm gì?
Hắc y nhân nói :
- Ngươi không tin bất kỳ người nào nên ta muốn tìm hắn làm chứng.
- Làm chứng cái gì? - Bạch y thiếu nữ buột miệng hỏi.
Hắc y nhân nói :
- Ngươi không nghe người ta nói sao, cốt nhục thân thiết thì huyết tụ, ta muốn trích huyết của ngươi và ta thử trước mặt hắn cho ngươi thấy, để ngươi biết...
Bạch y thiếu nữ nói :
- Biện pháp này rất hay, nhưng lão không cần phải đi tìm ca ca của ta, bây giờ có thể thử ngay rồi!
Hắc y nhân hơi ngớ người, nhưng lão vội nói :
- Hài nhi, nếu có thể thử ngay bây giờ thì ta hà tất phải đi tìm hắn.
Bạch y thiếu nữ nói :
- Tại sao bây giờ không được?
Hắc y nhân chậm rãi nói :
- Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân, nhất thời không nói hết được!
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói :
- Dù sao thì đêm nay ta cũng không ngủ được, lão có thể nói dài một chút!
Hắc y nhân đảo mắt nhìn quanh rồi nói :
- Hài nhi, ngươi để ta đứng mãi ngoài cửa thế này sao?
Bạch y thiếu nữ do dự một lát rồi lạnh lùng nói :
- Lão có thể vào trong ngồi, nhưng chỉ một lần này thôi!
Trong mắt Hắc y nhân lại có sắc thái kỳ lạ, đột nhiên có hai giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống, lão nói :
- Hài nhi, có được một lần này ta cũng mãn nguyện...
Vừa nói lão vừa cất bước đi vào thạch thất.
Hai giọt lệ của lão khiến trên mặt Bạch y thiếu nữ thoáng hiện thần thái khác thường, điều này hoàn toàn lọt vào ánh mắt của Hắc y nhân, chỉ có điều lão vờ như không thấy.
Sau khi ngồi xuống đôn đá cạnh cửa, lão đưa tay áo gạt lệ và nói :
- Hài nhi, đây là lần đầu tiên ta ở gần bên ngươi kể từ lúc mẫu thân ngươi mất, hài nhi, ngươi vẫn còn nhỏ tuổi nên không thể hiểu hết tâm tình của kẻ làm phụ thân...
Câu này khiến thần thái khác thường trên mặt Bạch y thiếu nữ càng lộ rõ.
Nhưng vẻ lạnh lùng như hàn sương lập tức trở lại như cũ, nàng nói :
- Đây cũng là lần cuối cùng, nói chuyện chính đi thôi!
Hắc y nhân mỉm cười gật đầu nói :
- Được, hài nhi, ngươi nghe đây...
Lão ngừng giây lát rồi chợt hỏi :
- Ngươi biết năm nay ngươi bao nhiêu tuổi không?
Bạch y thiếu nữ không trả lời mà hỏi lại :
- Lẽ nào lão không biết?
Hắc y nhân nói :
- Một kẻ làm phụ thân có thể quên mọi thứ của mình, nhưng tuyệt đối không quên bất kỳ một chuyện nhỏ nào của nữ nhi mình, huống hồ là tuổi tác...
Lão ngừng một lúc rồi mới nói tiếp :
- Hài nhi, đêm nay không tính, qua bảy lăm ngày nữa là sinh nhật của ngươi, qua sinh nhật năm nay là ngươi tròn hai mươi tuổi, dù chuyến này đi xa bao nhiêu thì ta cũng phải trở về trước sinh nhật của ngươi...
Trên mặt Bạch y thiếu nữ lại lộ thần thái khác thường. Nàng nói :
- Điều này có quan hệ gì đến chuyện lão muốn nói?
Hắc y nhân gật đầu, nói :
- Hài nhi, tất nhiên là có quan hệ, ngươi không nghe người ta nói sao? Nam trưởng thập bát, nữ trưởng nhị thập!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Có nghe nói, thì sao nào?
Hắc y nhân nói :
- Ngươi không hiểu ý nghĩa của câu này à?
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói :
- Câu này rất đơn giản, tất nhiên là ta hiểu!
Hắc y nhân mỉm cười, nói :
- Vậy thì ngươi cũng nên hiểu lý do tại sao ta không thể thử ngay bây giờ!
- Ta không hiểu, lão thử nói xem?
- Nam trưởng thập bát, nữ trưởng nhị thập, nam nữ chưa đến tuổi này thì không thể gọi là trưởng thành cả trong và ngoài thân thể, đặc biệt là kỳ kinh bát mạch. Nhất định phải qua tuổi trưởng thành thì kỳ kinh bát mạch mới định hình, mà ngươi chưa đủa hai mươi tuổi nên tự nhiên huyết mạch chưa thể định hình, vì vậy cũng không thể trích huyết thử được!
Bạch y thiếu nữ chau mày nói :
- Lẽ nào thiếu mấy ngày cũng không được?
Hắc y nhân nói :
- Nói một cách chính xác thì thiếu một canh giờ cũng không được.
- Ta hiểu rồi!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Ý của lão là phải chờ ta đủ hai mươi tuổi rồi mới có thể thử!
Hắc y nhân gật đầu, nói :
- Không sai, hài nhi, đúng như vậy!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Vậy tại sao nhất định phải chờ lão tìm được ca ca của ta rồi mới thử?
Hắc y nhân nói :
- Thực ra không nhất thiết phải tìm hắn cho bằng được, ý của ta chỉ muốn hắn làm chứng mà thôi!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Như vậy sau khi lão trở về, bất luận có tìm được ca ca của ta hay không, chỉ cần ta đủ hai mươi tuổi là có thể thử phải không?
- Không sai, hài nhi! - Hắc y nhân gật đầu nói.
Bạch y thiếu nữ lắc đầu, nàng nói :
- Vậy thì lão không nên đi tìm ca ca của ta!
Hắc y nhân ngạc nhiên nói :
- Tại sao ta không nên đi tìm hắn?
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói :
- Nếu ca ca của ta là một người bình thường thì còn may cho lão, nếu là một cao thủ võ lâm đầy tuyệt nghệ thì vô luận ta có phải là nữ nhi của lão hay không, ca ca của ta cũng chẳng thể nào tha cho lão. Đây chẳng phải là lão tự tìm cái họa sát thân sao?
Hắc y nhân lắc đầu, gượng cười và nói :
- Hài nhi, chỉ cần hắn nói ngươi là nữ nhi của ta một cách công bằng chính trực, và ngươi cũng tin lời hắn thì ta có tiếc gì cái chết, dù chết cũng mỉm cười mà nhắm mắt!
Trên mặt Bạch y thiếu nữ thoáng hiện vẻ xúc động, nhưng trong chớp mắt vẻ lạnh lùng bao phủ trở lại.
Nàng nói :
- Lão đã nói xong chưa?
Hắc y nhân gật đầu nói :
- Ta nói xong hết rồi, hài nhi.
Bạch y thiếu nữ nói :
- Vậy thì đây chẳng phải là chuyện dài khó nói hết trong một thời gian ngắn!
Hắc y nhân gượng cười, nói :
- Hài nhi, sở dĩ ta nói thế chỉ vì muốn vào đây ngồi nghỉ một lát thôi.
Bạch y thiếu nữ lại hơi lộ vẻ xúc động, thần sắc biến đổi. Nàng nói :
- Nhưng hiện tại lão đã nói hết những gì cần nói rồi chứ?
Hắc y nhân rùng mình, lão vội nói :
- Hài nhi, ta sẽ đi ngay đây, cuối cùng ta còn một câu...
Bạch y thiếu nữ nói :
- Ta có thể để cho lão nói hết!
Trong mắt Hắc y nhân long lanh ngấn lệ, lão gượng cười nói :
- Cám ơn hài nhi của ta, hài nhi, nói dài nói ngắn gì ta cũng không thể làm mất thời gian quá lâu...
Bạch y thiếu nữ quay người sang một bên rồi nói :
- Lão đã ngồi lâu như thế thì ta cũng không ngại để lão ngôi thêm một lát nữa.
Khóe mắt Hắc y nhân lập tức có hai giọt lệ lăn xuống, nhưng lão vội đưa tay áo lên gạt, tựa như sợ Bạch y thiếu nữ trông thấy!
Nhưng Bạch y thiếu nữ đã nhìn thấy, đôi mày liễu của nàng hơi chau lại, mục quang bất giác nhìn xuống đất.
Điều này không lọt khỏi tầm mắt của hắc y nhân, trên môi lão thoáng hiện nụ cười khó hiểu, lão nói :
- Hài nhi, ngươi biết đấy, tuy ca ca ngươi ở với ta từ nhỏ, nhưng thủy chung mẫu thân ngươi không cho ta gần gũi với hắn, bây giờ chuyện đã cách nhiều năm, dù hắn may mắn sống được thì ta cũng không thể nhớ hình dáng hắn như thế nào...
Bạch y thiếu nữ quay lại nhìn Hắc y nhân và nói :
- Ý của lão là...
Hắc y nhân nói :
- Mẫu thân ngươi có nói cho ngươi biết, trên người ca ca ngươi có điểm đặc biệt gì dễ nhận biết không, ngươi nói cho ta biết một chút để ta dễ tìm...
- Có! - Bạch y thiếu nữ không do dự mà gật đầu nói ngay - Mẫu thân ta nói, trước ngực ca ca ta...
Đột nhiên nàng bế khẩu dừng lại nửa chừng.
Hắc y nhân vội nói :
- Trước ngực có gì, là nốt ruồi hay là bớt đen?
Bạch y thiếu nữ lắc đầu một cái lạnh lùng và nói :
- Đều không phải, ta không thể nói cho lão biết!
Hắc y nhân ngớ người, lão hỏi :
- Hài nhi, tại sao vậy?
Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói :
- Rất đơn giản, nếu ca ca của ta là một nhân vật kỳ tài, có võ học cao cường hơn lão thì chẳng sao, nếu không bằng lão thì bất cứ lúc nào cũng có họa sát thân.
Hắc y nhân ngạc nhiên hỏi :
- Hài nhi, ai muốn gϊếŧ hắn?
Bạch y thiếu nữ quét hai đạo mục quang lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Hắc y nhân và nói :
- Chính là lão!
Hắc y nhân biến sắc, lão gượng cười, nói :
- Hài nhi, sao ngươi lại nghĩ thế...
Bạch y thiếu nữ nói :
- Sự thật không cho phép ta không nghĩ như thế!
Hắc y nhân khẽ thở dài rồi nói :
- Hài nhi, ngươi biết đấy, ta đã cảm thấy tội lỗi cắn rứt lương tâm, thời thời khắc khắc ta đều hối hận, sở dĩ ta muốn tìm hắn chỉ vì muốn hắn làm chứng thôi, tuyệt không có ác ý!
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói :
- Không cần tìm ca ca của ta làm chứng lúc đó chỉ cần huyết tụ là ta tin lão ngay!
Hắc y nhân nói :
- Hài nhi, lẽ nào ngươi không muốn gặp hắn?
- Muốn! - Bạch y thiếu nữ nói - Thủ túc chí thân sao lại không muốn gặp, nhưng không dám phiền đến lão. Một ngày nào đó ta sẽ tự đi tìm ca ca của ta, chỉ cần người còn sống trên đời...
Trên mặt hắc y nhân đầy vẻ đau khổ, lão nói :
- Hài nhi, ngươi không tin ta như thế sao?
Bạch y thiếu nữ nói :
- Có thể tin, nhưng phải chờ ngày tụ huyết, chứng minh lão là phụ thân sinh ra ta. Tuy nhiên dù lão là phụ thân sinh ra ta thì ta cũng không thể để lão gϊếŧ ca ca của ta!
Hắc y nhân nói :
- Hài nhi, yên tâm đi, tuyệt đối ta sẽ không làm hại hắn nữa, nhưng nếu hắn muốn gϊếŧ ta thì sao?
Bạch y thiếu nữ rùng mình, nàng nói :
- Lão là phụ thân của ta, hắn là ca ca của ta, ta cũng chẳng biết phải làm thế nào?
Hắc y nhân gượng cười một cách bi thảm, lão nói :
- Hài nhi yên tâm, ta không để cho ngươi khó xử đâu, nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ ta thì ta sẽ không chờ hắn động thủ. Ngươi hiểu chứ, hài nhi?
Bạch y thiếu nữ thản nhiên gật đầu, nàng nói :
- Ta hiểu...
Hắc y nhân nhìn nàng và nói tiếp :
- Hài nhi, bây giờ ngươi yên tâm chưa?
- Ta yên tâm rồi! - Bạch y thiếu nữ cười nhạt, nói - Nhưng ta vẫn không thể nói cho lão biết.
Trên mặt Hắc y nhân thoáng lộ vẻ thất vọng, lão nói :
- Hài nhi, đã thế thì thôi vậy, sáng mai ta phải đi rồi, mọi chuyện ở đây ta sẽ dặn dò, chỉ mong là ngươi hãy khá bảo trọng...
Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói :
- Tất nhiên là ta tự biết bảo trọng đối với tấm thân hữu dụng này!
Hắc y nhân biến sắc, lão cúi đầu một lát rồi chợt ngẩng lên, nói :
- Hài nhi, có một chuyện ta xin ngươi hãy hứa với ta!
Bạch y thiếu nữ nói :
- Lão cứ nói, chỉ cần ta có thể hứa thì tuyệt đối không do dự!
Hắc y nhân nói :
- Những kẻ theo ta đều là cao thủ vào hàng đệ nhất, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất cường địch vượt qua sự cản trở, thâm nhập nơi này, lúc đó ta Hắc y nhân vọng ngươi nói ra chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ, chỉ cần bảo toàn sinh mạng của ngươi là được...
Bạch y thiếu nữ ngẩng đầu nói :
- Chuyện này ta không thể hứa, có chết ta cũng không nói ra chỗ cất giấu Ngọc Thiềm Thừ!
Hắc y nhân vội nói :
- Hài nhi, nhưng ngươi là ái nữ duy nhất của ta...
- Lão nhầm rồi! - Bạch y thiếu nữ cắt lời, nói - Chỉ không nói ra chỗ cất Ngọc Thiềm Thừ thì ta mới có thể bảo toàn sinh mạng của mình!
Hắc y nhân ngẩn người, lão vừa lắc đầu vừa gượng cười, nói :
- Không sai, hài nhi. Xem ra vi phụ không bằng ngươi rồi...
Lão đứng lên và nói tiếp :
- Hài nhi, ta đi đây, hãy ngủ sớm một chút, và nhớ bảo trọng nhé!
Bạch y thiếu nữ gật đầu nói :
- Ta biết rồi, lão đi đi!
Hắc y nhân nhìn Bạch y thiếu nữ một lần nữa, đôi môi máy động muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng lão quay người và cất bước!
Nhưng vừa đi được hai bước thì đột nhiên lão quay lại và mỉm cười, nói :
- Suýt chút nữa ta quên, qua bảy lăm ngày nữa là sinh nhật của ngươi, ngươi muốn những gì hãy nói cho ta biết, ta sẽ mang về cho ngươi!
Bạch y thiếu nữ chậm rãi lắc đầu và nói :
- Không muốn gì cả, những gì ta cần thiết đều có cả rồi!
Hắc y nhân hạ giọng nói như khẩn cầu :
- Hài nhi, thử nói một món gì đó được không?
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói :
- Ta chẳng cần món gì cả, lão bảo ta nói gì đây?
Thân hình Hắc y nhân khẽ run, lão gượng cười nói :
- Được thôi, hài nhi, ta không miễn cưỡng... ta không miễn cưỡng...
Nói đoạn, lão cúi đầu và quay người cất bước. Nhìn bóng người nho nhỏ bước đi lặng lẽ, thật khiến người ta phải cảm thấy tê tái mà nhỏ lệ!
Bạch y thiếu nữ ngẩn người nhìn theo, thân hình nàng hơi run run, chợt nghe nàng thở dài một hơi rồi nói :
- Tiểu Mai!
Một thanh y tì nữ vội đáp :
- Có nô tì!
Bạch y thiếu nữ thản nhiên hỏi :
- Ngươi thấy lão ta có phải là phụ thân của ta không?
Thanh y tì nữ kêu bằng Tiểu Mai bất giác ngẩn người ra, nàng do dự một lát rồi mới nói :
- Bẩm cô nương, tì nữ không dám nói.
Bạch y thiếu nữ nói :
- Ngươi cứ nói, ta không trách tội đâu!
Tiểu Mai lại do dự khá lâu rồi mới khẽ nói :
- Cô nương tì nữ chỉ cảm thấy lão chủ nhân thật đáng thương...
Bạch y thiếu nữ nói :
- Nói vậy, ngươi cho rằng lão ta là phụ thân của ta chăng?
Tiểu Mai vội cúi thấp đầu, nói :
- Xin cô nương chớ nổi giận!
Khuôn mặt lạnh lùng của Bạch y thiếu nữ chợt thoáng hiện vẻ tươi cười, nàng lẩm bẩm nói :
- Lão ta đích thực là nhân vật giàu tâm trí, ta không thể tin lão ta, ta không thể tin lão ta!...
Một bóng đen nho nhỏ lướt qua địa đạo tối mịt, rồi vượt qua tiểu lâu vĩnh viễn không có ánh đèn, đoạn hạ thân xuống giữa hậu viện!
Giữa hậu viện này, hiện có ba bóng người đứng đợi, một trước hai sau. Ba người này đều bịt mặt nên khiến người ta không thể thấy diện mục thật, nhưng từ sáu đạo mục quang lạnh lùng, có thể nhận ra đây là ba cao thủ nội ngoại gia vào hàng đệ nhất.
Vừa thấy Hắc y nhân lướt qua tiểu lâu thì ba người này lập tức cúi người cung kính nói :
- Bọn thuộc hạ tham kiến lão chủ nhân!
Hắc y nhân lạnh lùng khoát tay và nói :
- Chuẩn bị xong cả chưa?
Người bịt mặt đứng trước nói :
- Bẩm lão chủ nhân, tấ cả đều chuẩn bị xong!
Hắc y nhân hỏi tiếp :
- Tổng cộng phái đi bao nhiêu nhân thủ?
- Bẩm lão chủ nhân, tổng cộng sáu nhân thủ!
- Sáu người? Đủ không?
- Sáu người bọn họ mỗi người cách nhau trăm dặm, hợp thành phạm vi sáu trăm dặm, tùy thời có thể bẩm báo, dù là một con chim sẻ cũng khó lọt!
- Được! Bọn họ xuất phát bao lâu rồi!
Người bịt mặt đứng trước nói :
- Bẩm lão chủ nhân, bọn họ xuất phát sau khi lão chủ nhân dặn dò chừng một khắc.
Hắc y nhân gật đầu nói :
- Rất tốt, nếu không có gì sơ xuất ta sẽ có trọng thưởng.
Người bịt mặt đứng trước vội nói :
- Đa tạ ân điển của lão chủ nhân!
Hắc y nhân khoát tay nói :
- Ngươi biết bố trí những người ở lại như thế nào không?
- Bẩm báo chủ nhân, thuộc hạ biết!
- Được, phải nhớ rằng cố gắng tránh liều mạng, nhưng khi cần thì không tiếc Hắc y nhân sinh để bảo vệ cô nương.
- Lão chủ nhân yên tâm, bọn thuộc hạ thề chết bảo vệ an toàn cho cô nương.
Hắc y nhân mỉm cười gật đầu, đoạn phất tay áo lướt đi vào màn đêm mờ mịt.
* * * * *
Gần thành Phụng Dương có sông Hoài Hà, dòng sông này thông với sông Vân Hà, vì vậy ngày thường có rất nhiều thuyền qua lại, cảnh sinh hoạt rộn ràng tấp nập!
Không nói bang ngày, dù là đương đêm, thoạt nhìn cũng thấy trên trăm ánh đèn lấp lánh trên thuyền. Đương nhiên không phải thuyền trên sông Hoài Hà đều di chuyển trong đêm, trong số đó có không ít thuyền neo lại bến. Tựa như một chiếc thuyền này...
Đó là một chiếc thuyền lớn có hai cột buồm, hiện đang neo cạnh bờ sông dưới hàng liễu, ánh đèn lấp lánh từ cửa sổ nhỏ của khoang thuyền hắt ra ngoài, song chẳng nghe thấy tiếng cười. Tuy không nghe tiếng cười nhưng có thể thấy bóng người, không phải trong khoang thuyền mà là đầu và đuôi thuyền, đó là hai bạch y nhân đứng bất động.
Nếu nói là ngắm trăng thì đêm nay trăng non như câu liêm, ánh trăng mờ mờ, không có gì là đẹp, vả lại cũng nên ngồi ở đầu thuyền cử bôi đối tửu mới phải!
Nếu nói là thưởng ngoạn cảnh đêm trên sông Hoài Hà thì quả thật cảnh đêm trên sông Hoài Hà này chẳng có gì để ngắm, nhìn tới nhìn lui chỉ toàn là ánh đèn trên thuyền qua lại.
Vậy hai bạch y nhân kia đang...
Đột nhiên có ba bóng người từ xa lướt tới như sao xẹt!
Bạch y nhân đứng ở đầu thuyền lập tức cung kính nói :
- Bẩm phu nhân, Công chúa và nhị vị Hộ pháp đã về!
Trong thuyền có giọng nói lạnh lùng nhưng cực kỳ ngọt ngào truyền ra :
- Có đưa người về không?
Bạch y nhân đứng ở đầu thuyền nói :
- Bẩm phu nhân, Công chúa có ôm một người, nhưng nhìn không rõ...
Bức màn nơi cửa khoang khẽ động, một trung niên mỹ phụ mặc bạch y từ trong khoang bước ra, nhan sắc tuyệt vời, mắt phụng mày liễu, mũi dọc dừa miệng oanh yến, làn da lộ bên ngoài xiêm y cũng trắng như tuyết, nõn nà như ngọc, ẩn tàng sắc thái mê hoặc thiên hạ!
Chỉ có điều giữa hai hàng chân mày bà ta ngưng tụ một thứ sát khí mờ mờ, mục quang sắc lạnh khiến người ta không dám ngước nhìn.
Sau lưng bà ta có hai thanh y tì nữ đi hai bên, hai cô nương này cũng tuyệt sắc thế gian, xinh đẹp vô cùng.
Bạch y mỹ phụ ra khỏi khoang thuyền thì ba bóng người có thân pháp như sao xẹt kia cũng vừa đến bờ sông, tuy ánh trăng mờ mờ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là Vạn Hoa công chúa và Tả, Hữu hộ pháp của nàng.
Người mà Vạn Hoa công chúa ôm trong tay là Thượng Quan Phụng, nàng vẫn nhắm hôn mê bất tỉnh.
Có một điều tế nhị là Vạn Hoa công chúa tự ôm lấy Thượng Quan Phụng chứ không giao cho Tả, Hữu hộ pháp, đây chính là sự vị nể của nàng đối với Hạ Hầu Lam.
Đến cạnh thuyền thì Vạn Hoa công chúa thay đổi vẻ lạnh lùng, ngạo thị bằng vẻ nũng nịu, nàng buột miệng kêu lên :
- Mẫu thân!
Bạch y mỹ phụ tỏ ra hiền từ vô hạn, bà mỉm cười nói :
- Trinh nhi, ngươi về đấy à, mau lên đây!
Vạn Hoa công chúa đáp một tiếng rồi lướt qua tấm ván bắc vào bờ mà lên thuyền.
Hai vị tả Hữu hộ pháp liền cúi người cung kính nói :
- Thuộc hạ tham kiến phu nhân!
Bạch y mỹ phụ khẽ phất tay và nói :
- Nhị vị vất vả quá, hãy nghỉ ngơi đi!
Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì cùng nói :
- Tạ ơn phu nhân!
Lời nói vừa dứt thì một trước một sau, cả hai đều lướt lên đuôi thuyền.
Bạch y mỹ phụ thu mục quang lại, nhìn qua Thượng Quan Phụng và nói :
- Trinh nhi, đây là nữ nhi của Đồng Thiên Hạc chăng?
Vạn Hoa công chúa vội lắc đầu, nói :
- Không phải, mẫu thân, cô ta kêu bằng Thượng Quan Phụng, là...
Bạch y mỹ phụ ngạc nhiên nói :
- Không phải Đồng Uyển Nhược à? Vậy ngươi mang về làm gì?
Vạn Hoa công chúa mỉm cười, nói :
- Mẫu thân, Trinh nhi mệt quá, vào trong rồi hãy nói được không?
Bạch y mỹ phụ bất giác thất cười, bà khẽ gật đầu rồi cùng Vạn Hoa công chúa vào khoang thuyền.
Sau khi vào khoang, Vạn Hoa công chúa liền giao Thượng Quan Phụng cho hai thanh y tì nữ, đoạn nàng ngồi dựa thoải mái vào một chiếc ghế lót nệm bông!
Bạch y mỹ phụ cũng ngồi xuống bên cạnh, Vạn Hoa công chúa không chờ Bạch y mỹ phụ hỏi tiếp mà lập tức khai khẩu :
- Mẫu thân, cô ta là hồng nhan tri kỷ của Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma Hạ Hầu Lam.
Bạch y mỹ phụ “à” một tiếng rồi nói :
- Trông cũng đẹp lắm, nhưng đáng tiếc...
Vạn Hoa công chúa ngạc nhiên hỏi :
- Đáng tiếc cái gì, mẫu thân?
Bạch y mỹ phụ nói :
- Đi chung với Hạ Hầu Lam thì còn gì là một cô nương, sự tích trước đây của Hạ Hầu Lam, ta cũng đã nói với ngươi rồi, Hiên Viên hộ pháp cũng rất rõ tình hình mai danh ẩn tánh trong mấy năm qua của hắn ở Kim Lăng, giang sơn dễ đổi, bản tánh khó thay, suốt ngày từ sáng đến tối, hắn lăn lộn trong chốn phong trần yên hoa cạnh sông Tần Hoài...
Vạn Hoa công chúa vội nói :
- Ái chà, mẫu thân chớ trách nhầm vị Thượng Quan Phụng này, cô ta có mỹ hiệu kêu bằng Tố Tâm Ngọc Nữ, tính tình cương liệt, xưa nay nhãn giới rất cao...
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng nói :
- Nếu ta không trách nhầm cô ta thì đó là do cô ta có mắt như mù...
- Không, mẫu thân! - Vạn Hoa công chúa vội lắc đầu, nói - Hài nhi thấy Hạ Hầu Lam cũng đường...
Ngọc diện chợt ửng đỏ và nàng bế khẩu không nói nữa.
Sắc diện của Bạch y mỹ phụ chợt lạnh lùng, song mục hiển lộ vẻ uy nghiêm, bà nói :
- Trinh nhi, nhiều năm qua, ta đã nói với ngươi thế nào?
Vạn Hoa công chúa khẽ gật đầu nói :
- Mẫu thân, hài nhi nhớ mà, nhưng hài nhi chỉ theo sự việc mà luận...
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng nói :
- Ta chỉ cần ngươi nhớ là được, bọn nam nhân trong thiên hạ chẳng có kẻ nào tốt cả!
Vạn Hoa công chúa gật đầu, nói :
- Mẫu thân, cũng có một vài người tốt chứ!
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng lăc đầu, bà nói :
- Một kẻ cũng không! Mẫu thân ta từng gặp không nhiều hơn ngươi sao?
Vạn Hoa công chúa trầm mặc không nói, nhưng từ thần sắc không dễ coi của nàng có thể nhận ra, nàng muốn nói điều gì đó nhưng không dám nói!
Bạch y mỹ phụ chăm chú nhìn nàng và lạnh lùng hỏi :
- Trinh nhi, lẽ nào...
Vạn Hoa công chúa vội lắc đầu, nói :
- Mẫu thân làm sao thế? Trinh nhi không thể, vĩnh viễn không thể...
Vẻ uy nghiêm trên mặt Bạch y mỹ phụ chợt biến mất, nhưng trên môi thoáng lộ nụ cười có chút tàn khốc, bà gật đầu nói :
- Không thể là tốt, đó mới là hảo hài nhi của ta, kỳ thực, Trinh nhi, ngươi nên biết ta làm thế là muốn tốt cho ngươi, noi theo gương mẫu thân, ngươi nên...
Vạn Hoa công chúa cúi đầu, nói :
- Mẫu thân đừng nói nữa, Trinh nhi biết rồi!
Lời nói rất nhu thuận nhưng bên trong hàm chứ không ít u oán!
Dường như Bạch y mỹ phụ không lưu ý, bà nói :
- Trinh nhi, Hạ Hầu Lam đó không giao Đồng Uyển Nhược ra nên ngươi...
Vạn Hoa công chúa lắc đầu, nói :
- Chẳng những hắn không chịu giao Đồng Uyển Nhược ra mà căn bản không thừa nhận hắn đã bắt cóc Đồng Uyển Nhược!
Bạch y mỹ phụ biến sắc, bà nói :
- Thương tích Nhất Tàn chỉ rành rành, há để cho hắn giảo biện sao?
Vạn Hoa công chúa nói :
- Trinh nhi cũng nói thế, nhưng hắn nói đó là do có người giá họa cho hắn!
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói :
- Đó là do hắn nói, vì Ngọc Thiềm Thư nên nói dối một chút đâu có sao...
Mày liễu chợt chau lại, bà ta nói tiếp :
- Trinh nhi, về chuyện sư môn và thân thế của hắn thì sao?
Vạn Hoa công chúa khẽ lắc đầu và nói :
- Mẫu thân, hắn không chịu nói!
Bạch y mỹ phụ lại biến sắc, song mục lấp lánh ánh quang, bà lướt nhìn qua Thượng Quan Phụng rồi nói :
- Trinh nhi, giải huyệt đạo cho cô ta, để ta hỏi cô ta thử!
Vạn Hoa công chúa vội nói :
- Mẫu thân, Trinh nhi đã hứa với Hạ Hầu Lam, trừ phi trong vòng ba tháng hắn không giao Đồng Uyển Nhược ra, bằng không Trinh nhi phải đối xử tử tế với vị hồng nhan tri kỷ này của hắn.
Bạch y mỹ phụ ngạc nhiên nói :
- Trinh nhi, ngươi muốn dùng Thượng Quan Phụng này để đổi Đồng Uyển Nhược chăng?
Vạn Hoa công chúa nói :
- Nếu không thì Trinh nhi mang cô ta về làm gì?
Bạch y mỹ phụ mỉm cười gật đầu nói :
- Rất tốt, nhưng Trinh nhi, mẫu thân chỉ hỏi cô ta thôi!
Vạn Hoa công chúa nói :
- Tính tình của cô ta cương liệt, nếu có chỗ nào đắc tội với mẫu thân thì mẫu thân chớ...
Bạch y mỹ phụ biến sắc, nhưng bà liền mỉm cười, nói :
- Tuy ta luôn không đếm xỉa đến những việc làm của Hạ Hầu Lam, nhưng ta không muốn ngươi thất tín với hắn, được rồi, ta đồng ý với ngươi là ta sẽ không giận cô ta!
Vạn Hoa công chúa mỉm cười, nàng vung ngọc thủ cách không giải huyệt cho Thượng Quan Phụng.
Thượng Quan Phụng rùng mình một cái rồi tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh ngạc biến sắc. Nàng buột miệng nói :
- Trong các ngươi, ai là người đưa ta đến đây?
Vạn Hoa công chúa thản nhiên nói :
- Thượng Quan cô nương, là ta!
Thượng Quan Phụng chăm chú nhìn Vạn Hoa công chúa và nói :
- Ngươi là ai, đưa ta đến đây là có ý gì?
Vạn Hoa công chúa lại mỉm cười, nói :
- Đây là chuyện không phải một câu là nói hết, Thượng Quan cô nương cứ bình tĩnh mà nói!
Thượng Quan Phụng nói :
- Ta có bình tĩnh hay không, còn phải xem ngươi trả lời ta như thế nào?
Vạn Hoa công chúa chau mày, đột nhiên nghe Bạch y mỹ phụ nói :
- Khá khen cho một cô nương quật cường, được ngồi trước mặt ta đã là...
Vạn Hoa công chúa vội kêu lên :
- Mẫu thân!
Bạch y mỹ phụ liền bật cười và nói :
- Được, được. Mẫu thân không nói, bình tĩnh hay không là tùy cô ta!
Thượng Quan Phụng lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói :
- Vốn dĩ phải tùy ta, ta không tin bất kỳ người nào có thể miễn cưỡng được ta.
Bạch y mỹ phụ thản nhiên, mỉm cười, bà nói :
- Ta rất muốn thử, nhưng nữ nhi của ta không cho ta làm khó dễ ngươi đấy thôi.
Thượng Quan Phụng nói :
- Ta không lãnh nhận ân tình này, ngươi cũng không cần phải nghe lời nữ nhi của ngươi!
Song mục Bạch y mỹ phụ lộ hàn quang, bà nói :
- Trinh nhi, ngươi nghe thấy không, có nhịn được hay không?
Vạn Hoa công chúa vội nói :
- Mẫu thân, người trong võ lâm xem nhẹ cái chết trong lời hứa, Trinh nhi cũng nói cho mẫu thân biết tính tình của cô ta rồi!
Bạch y mỹ phụ chau mày nhưng không nói gì.
Vạn Hoa công chúa sợ Thượng Quan Phụng gay gắt nữa nên vội nói với nàng :
- Thượng Quan cô nương, ta họ Bạch, kêu bằng Bạch Tố Trinh!
Thượng Quan Phụng nói :
- Ngươi đưa ta đến đây là có ý gì?
Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh nói :
- Thượng Quan cô nương, trước tiên ta phải nói rõ là ta không có ác ý!
Thượng Quan Phụng lạnh lùng nói :
- Nhưng ta nghĩ không ra đây là hảo ý gì!
Bạch Tố Trinh giả vờ không nghe, nàng thản nhiên nói tiếp :
- Ta mời cô nương đến đây là vì muốn đòi Hạ Hầu Lam một người, thế thôi!
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
- Ngươi đòi ai?
Bạch Tố Trinh nói :
- Người này có lẽ cô nương cũng biết, đó là Đồng Uyển Nhược!
Thượng Quan Phụng nói :
- Đây càng chẳng phải là hảo ý rồi, ngươi nhầm rồi, hắn cũng đang đi tìm Đồng Uyển Nhược, thậm chí hắn còn cho rằng Đồng Uyển Nhược đã bị ngươi bắt cóc!
Bạch Tố Trinh nói :
- Thượng Quan cô nương, ta hạn cho hắn trong thời gian ba tháng đưa Đồng Uyển Nhược đến đổi cô nương về, nếu lúc đó hắn không giao Đồng Uyển Nhược ra thì hắn đừng nghĩ đến chuyện đòi cô nương nữa. Do vậy, vì hắn và cũng vì cô nương, ta nghĩ rằng cô nương nên nói sự thật, thậm chí nên khuyên hắn nhanh chóng giao Đồng Uyển Nhược cho ta!
Thượng Quan Phụng nói :
- Ngươi ép người ta vào chỗ khó xử rồi, ta căn bản không...
Bạch Tố Trinh cắt lời, nói :
- Có cũng tốt, không có cũng tốt, dù sao thì ta đã kỳ hạn cho hắn trong thời gian ba tháng phải giao ra Đồng Uyển Nhược, vì cô nương nên ta cho rằng hắn sẽ làm được chuyện đó!
Thượng Quan Phụng nhướng mày nói :
- Ý này muốn nói, ta phải bị ngươi câu thúc làm con tin ba thág?
Bạch Tố Trinh mỉm cười nói :
- Không phải câu thúc, cô nương sẽ làm khách ở đây ba tháng, ta bảo đảm là sẽ đối đãi với cô nương như thượng khách.
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
- Tạ ân ngươi, nhưng ta không dám nhận.
Nói đoạn nàng quay người định bỏ đi!
Hai thanh y tì nữ, lập tức lướt tới cản ngay cửa khoang.
Thượng Quan Phụng quay lại nói :
- Thế nào, ngươi muốn cưỡng ép giữ khách à?
Bạch Tố Trinh nói :
- Ta không dám, Thượng Quan cô nương, khách quý khó mời, đây là lòng thành của ta, mong cô nương chớ làm cho đôi bên mất vui!
Thượng Quan Phụng cười nhạt nói :
- Mời khách cũng không thể mời như vậy, ta cứ đi xem ai cản được ta!
Nói đoạn nàng quay người xông ra cửa.
Bạch y mỹ phụ và Bạch Tố Trinh vẫn ngồi yên bất động.
Thượng Quan Phụng đến gần cửa khoang thì quát lớn :
- Tránh ra!
Đồng thời nàng vung ngọc thủ định gạt hai thanh y tì nữ ra hai bên. Hai thanh y tì nữ này không nói một lời nhưng đột nhiên cùng xuất thủ chụp về phía Thượng Quan Phụng, một nhằm vào cổ tay nàng, một nhằm vào vai nàng!
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
- Tì nữ cũng là cao thủ à, chẳng trách lại vô lý đến thế...
Ngọc thủ của nàng khựng lại rồi biến thế, vỗ vào hai ngọc thủ của đối phương.
“Bốp! Bốp!” hai tiếng khẽ vang lên, hai thanh y tì nữ đều lui một bước, nhưng thân hình Thượng Quan Phụng cũng không trụ được, nàng phải lui lại hai bước.
Cố nhiên đây là lấy hai chọi một, đối phương hợp chân lực của hai người để đối phó với nàng, nhưng trong võ lâm, kẻ có thể tiếp được chưởng này của Thượng Quan Phụng, thật sự không nhiều!
Điều đó đủ thấy võ công của hai thanh y tì nữ này quả nhiên không tầm thường.
Thượng Quan Phụng biến sắc, đang lúc định xông tới lần thứ hai thì nghe Bạch Tố Trinh ở sau nói :
- Thượng Quan cô nương, dù cô nương có thể xông ra ngoài, nhưng ngoài khang còn có mười đại cao thủ và Hiên Viên Cực, Lãnh Thiên Trì - Tả Hữu hộ pháp của ta, dù cô nương có thể địch được mười hai người đó thì vẫn còn ta và mẫu thân của ta...
Thượng Quan Phụng quay ngoắt người lại, ngọc diện lạnh như băng, song mục lộ sát khí, nàng nói :
- Các ngươi muốn lấy số đông thủ thắng...
Bạch y mỹ phụ phá lên cười rồi nói :
- Cần gì phải lấy số đông! Cô nương, ngươi tránh được một trảo của ta thì ta lập tức sai người đưa ngươi lên bờ ngay, nhưng nếu ngươi tránh không được thì sao?
Thượng Quan Phụng không cần suy nghĩ mà buột miệng nói ngay :
- Rất đơn giản, ta sẽ làm tù nhân ở đây ba tháng!
Bạch y mỹ phụ mỉm cười nói :
- Cô nương, lời này thật đấy chứ?
Thượng Quan Phụng lạnh lùng nói :
- Xưa nay ta nói một là một, ngôn xuất như sơn, vả lại nếu ta không tránh được trảo của ngươi thì không muốn cũng phải ở lại thôi.
Bạch y mỹ phụ nói :
- Cô nương khiến người ta khâm phục, nói rất phải, cẩn thận nhé, ta xuất thủ đây!
Lời vừa dứt thì bà ta vung ngọc thủ lên, thế ngồi bất biến, năm ngón tay xòe ra rồi từ từ chụp về phía Thượng Quan Phụng.
Thế chụp rất chậm, theo lẽ thường mà nói thì việc tránh né dễ như trở bàn tay.
Nào ngờ Thượng Quan Phụng thấy vậy thì biến sắc, nhất thời ngưng thần chú mục nhìn ngọc thủ của đối phương không chớp mắt, tựa như đại địch đang ở trước mặt vậy.
Sự thực không sai, trong mắt Thượng Quan Phụng không chỉ là một cánh tay từ từ đưa tới, mà có đến trăm cánh tay, trong chu vi mười trượng quanh nàng đều có chưởng lực phong tỏa, bất luận tránh né hướng nào thì trước mặt nàng cũng có một ngọc chưởng!
Bạch y mỹ phụ mỉm cười, nói :
- Cô nương quả nhiên bất phàm, nhưng ta cũng nắm rất chắc chắn là cô nương vẫn khó tránh thoát ngũ trảo này của ta, không tin thì cô nương thử xem.
Thượng Quan Phụng không nói gì, nàng ngưng thần chú mục mà nhìn, thần sắc nghiêm trọng vô cùng.
Bạch y mỹ phụ dứt lời thì ngọc chưởng đã đưa tói cách trước mặt Thượng Quan Phụng chừng một thước, khoảng cách một thước là đã kề cận với nguy hiểm rồi!
Thế nhưng Thượng Quan Phụng vẫn chưa có hành động.
Đột nhiên nghe Bạch y mỹ phụ bật cười và nói :
- Cô nương, cẩn thận, ta phải xuất thủ rồi!
Lời dứt thì ngũ trảo cũng chụp mạnh tới!
Thân hình Thượng Quan Phụng tựa như chớp, lướt qua mấy bước, nhưng nàng vừa đứng vững thì ngọc thủ của Bạch y mỹ phụ đã khẽ chạm vào trước ngực nàng rồi lập tức thu lại!
Bà ta mỉm cười, nói :
- Cô nương, thế nào?
Cũng may là bà ta không có ý đả thương, nếu không chỉ cần vận chút chưởng lực thì tâm mạch của Thượng Quan Phụng tất sẽ vỡ nát, và lập tức ngọc tán hương tiêu.
Ngọc diện Thượng Quan Phụng bất giác đỏ ửng, nhưng lập tức biến thành lạnh lùng, hai tay kẹp sau lưng, nàng thản nhiên nói :
- Ta không tránh được trảo thủ của ngươi thì còn nói được gì nữa? Công phu không bằng người thì đành thúc thủ chịu trói, ta tuân theo lời hứa làm tù nhân ba tháng, xin mời!
Bạch y mỹ phụ mỉm cười và lắc đầu, nói :
- Cô nương chớ hiểu lầm, đây không phải hạ ngục giam người, trong thời gian ba tháng tới đây, ta đãi cô nương như thượng khách, mời cô nương ngồi!
Thượng Quan Phụng vẫn đứng yên, nàng lạnh lùng nói :
- Cám ơn, chấp nhận hạ ngục là tự nguyện của ta, các ngươi mau trói ta đi!
Đôi mày liễu của Bạch y mỹ phụ đột nhiên dựng lên, song bà ta liền mỉm cười nói :
- Tính khí của cô nương cứ như ta năm xưa, cô nương đồng ý với bất kỳ sự sắp đặt của ta thật sao?
Thượng Quan Phụng thản nhiên nói :
- Ta nói rồi, xưa nay ta nói một là một, ngôn xuất như sơn!
Bạch y mỹ phụ mỉm cười, nói :
- Vậy thì tốt, trước tiên ta muốn mời cô nương ngồi xuống!
- Đây là sự sắp đặt cho ta chăng?
Bạch y mỹ phụ nói :
- Cô nương, đây là bước thứ nhất, điều khiến cô nương khó chịu vẫn còn phía sau, nếu cô nương không muốn tiếp nhận thì bây giờ nói lại vẫn còn kịp.
Thượng Quan Phụng nói :
- Ta chẳng có gì là không muốn tiếp nhận cả một.
Nói đoạn, nàng bước tới chiếc ghế và lạnh lùng ngồi xuống!
Bạch y mỹ phụ cười cười, nói :
- Rất tốt! Cô nương, ta phải thi hành bước thứ hai rồi...
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
- Ngươi cứ tự nhiên!
Bạch y mỹ phụ trầm ngâm một lát rồi hỏi :
- Cô nương quen biết Hạ Hầu Lam bao lâu rồi?
- Ta không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của các ngươi?
- Cô nương vừa nói là đồng ý tiếp nhận toàn bộ, nói một là một, ngôn xuất như sơn mà!
- Đây là bước thứ hai của ngươi à?
- Không sai, cô nương!
Thượng Quan Phụng cười nhạt, nói :
- Vậy thì ta đành phải trả lời thôi, ta và hắn quen biết đã ba bốn năm rồi!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Cô nương và hắn có thật là lưỡng tình tương hợp, lưỡng tâm tương giao không?
Thượng Quan Phụng bất giác đỏ mặt, nàng nói :
- Đây gọi là gì...
Bạch y mỹ phụ cắt lời, nói :
- Đây là bước sắp đặt thứ hai của ta đối với cô nương.
Thượng Quan Phụng nói :
- Nhưng đây là chuyện riêng của ta!
Bạch y mỹ phụ mỉm cười, nói :
- Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, trên sự thật bây giờ cô nương đã không còn tự tại rồi!
Thượng Quan Phụng lại đỏ mặt, nàng gật đầu, nói :
- Thế thì ta nói cho ngươi biết vậy, đúng thế, sao nào?
Bạch y mỹ phụ cười cười, nói :
- Đúng như cô nương nói, đây là chuyện riêng của cô nương, ta có thể làm gì được cô nương? Ta chỉ hỏi vậy thôi, cô nương có biết thân thế của hắn không?
Thượng Quan Phụng lạnh lùng lắc đầu và nói :
- Không biết!
Bạch y mỹ phụ thản nhiên cười rồi nói :
- Vậy thì cô nương và hắn không thể gọi là lưỡng tính tương hợp, lưỡng tâm tương giao rồi, nếu không tại sao hắn chẳng nói cho cô nương biết thân thế của hắn? Ta nghe nói Hạ Hầu Lam là nhân vật hiếu sắc, là lãng tử trong tình trường, bây giờ xem ra, quả nhiên không sai!
- Ngươi nói bậy! - Thượng Quan Phụng khẽ quát - Ngươi chớ có vu oan sau lưng người ta!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Lẽ nào ta nói sai về hắn?
- Đương nhiên! - Thượng Quan Phụng gật đầu nói - Chỉ có ta mới biết hắn là một nam tử hán đại trượng phu, đội trời đạp đất, kỳ tài cái thế, hiệp cốt nhân tâm!
Bạch y mỹ phụ mỉm cười, nói :
- Trong mắt tình nhân xuất Tây Thi, đây là đạo lý bất dịch, đã vậy thì ta cũng lấy làm kỳ quái, tại sao hắn không nói thân thế của hắn cho cô nương biết!
Thượng Quan Phụng buột miệng nói :
- Ai bảo hắn không nói cho ta biết...
Bạch y mỹ phụ bật cười, đoạn nói :
- Thì ra là đã nói rồi, vậy sao cô nương bảo là không biết?
Thượng Quan Phụng đỏ mặt, nàng nói :
- Đó là vì ta không muốn nói :
Bạch y mỹ phụ lắc đầu, nói :
- Xem ra cô nương lại hủy lời hứa của mình rồi!
Thượng Quan Phụng chau mày, nói :
- Được, ta nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, hắn là...
Đột nhiên bên ngoài có giọng của Hiên Viên Cực cung kính nói :
- Bẩm phu nhân, Hạ Hầu Lam tìm đến rồi!
Thượng Quan Phụng lộ vẻ vui mừng, Bạch Tố Trinh và Bạch y mỹ phụ đều biến sắc.
Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh bật người đứng lên nhưng Bạch y mỹ phụ liền khoát tay ngăn lại, đoạn bà lớn tiếng nói ra ngoài :
- Hắn đến thuyền này à?
Hiên Viên Cực nói :
- Bẩm phu nhân, hắn đang đi về phía bờ này, nhưng không biết...
Bạch y mỹ phụ cắt lời, nói :
- Hắn đến thật đúng lúc, ta đang muốn gặp hắn, ngươi thay ta gọi hắn một tiếng!
Hiên Viên Cực đáp một tiếng rồi đột nhiên nghe lão hú một tiếng thật dài!
Tiếng hú vừa dứt thì nghe một giọng sang sảng cất lên từ trên bờ :
- Hiên Viên Cực, gan của lão thật không nhỏ, còn dám lấy tiếng hú để dẫn dụ ta đến...
- Khoan đã! - Hiên Viên Cực khẽ quát - Hạ Hầu Lam, ta phụng mệnh gọi ngươi...
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
- Vậy thì mời vị Công chúa của lão ra đây nói chuyện!
Hiên Viên Cực chưa kịp nói thì Bạch y mỹ phụ đã nói :
- Bảo hắn đứng chờ trên bờ, ta sẽ đến ngay!
Hiên Viên Cực “vâng” một tiếng, rồi nói với Hạ Hầu Lam :
- Hạ Hầu Lam, phu nhân nhà ta bảo ngươi đứng chờ trên bờ đấy!
Hạ Hầu Lam bật cười, nói :
- Một Công chúa lại thêm một phu nhân, thanh thế quả nhiên không nhỏ!
Bạch y mỹ phụ hơi chau mày, bà nhìn Thượng Quan Phụng rồi nói :
- Cô nương, xin theo mẹ con ta ra ngoài gặp Hạ Hầu Lam.
Nói đoạn, bà đứng lên và cất bước, hai thanh y tì nữ vội vàng vén rèm cửa!
Thượng Quan Phụng chỉ mong có cơ hội này, nên nàng liền đứng lên đi theo ra!
Vừa ra khỏi khoang thì nàng quét mục quang nhìn lên bờ, chỉ thấy Hạ Hầu Lam mặc thanh y, ung dung tự tại đứng dưới ánh trăng mờ mờ.
Lúc này Hạ Hầu Lam cũng đã nhìn thấy nàng, chàng vội cất tiếng hỏi :
- Phụng muội, nàng khỏe không?
Thượng Quan Phụng vô cùng xúc động, nàng khẽ gật đầu và đáp :
- Đa tạ Lam ca, muội rất khỏe!
Hạ Hầu Lam nói :
- Vậy thì ta yên tâm rồi...
Chàng dịch đôi mục quang lạnh lùng nhìn qua Bạch y mỹ phụ và nói tiếp :
- Hiên Viên Cực, bà ta là...
Hiên Viên Cực liền nói :
- Chính là phu nhân nhà ta!
Hạ Hầu Lam chỉ “à” một tiếng, đôi mày kiếm nhướng lên nhưng chàng không nói gì.
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng nói :
- Ngươi là Hạ Hầu Lam?
- Không sai! - Hạ Hầu Lam gật đầu nói - Tại hạ chính là Hạ Hầu Lam!
Bạch y mỹ phụ chỉ Thượng Quan Phụng và nói :
- Trước tiên ta muốn cho ngươi thấy vị hồng nhan tri kỷ này của ngươi tuyệt nhiên không tổn hại một điều gì!
Hạ Hầu Lam nói :
- Tại hạ thấy rồi, đó là bây giờ, còn về sau thì rất khó nói!
Bạch y mỹ phụ chau mày, nói :
- Hạ Hầu Lam, nói thế nghĩa là sao?
Hạ Hầu Lam quét mục quang nhìn qua Vạn Hoa cô nương Bạch Tố Trinh rồi nói :
- Tại hạ nghĩ rằng phu nhân phải biết rõ mục đích bắt cóc tệ bằng hữu của cô ta!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Đương nhiên, hài nhi của ta đã nói cho ta biết rồi!
Hạ Hầu Lam ngạc nhiên nói :
- Cô ta là nữ nhi của phu nhân à?
- Không sai! - Bạch y mỹ phụ thản nhiên đáp.
Hạ Hầu Lam nói :
- Vậy phu nhân là... của Kim Lăng Đồng gia Đồng Thiên Hạc...
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói :
- Ngươi chớ lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia, ta họ Bạch, không quan hệ gì với Kim Lăng Đồng gia Đồng Thiên Hạc, xá nữ cũng không phải...
Hạ Hầu Lam cắt lời, nói :
- Cũng không phải Đồng Uyển Nhược - Đồng cô nương?
Bạch y mỹ phụ gật đầu nói :
- Sự thực như vậy, xá nữ kêu bằng Bạch Tố Trinh, không phải Đồng Uyển Nhược!
Hạ Hầu Lam nói :
- Vậy phu nhân cũng nên biết là Đồng Uyển Nhược không ở trong tay tại hạ, tại hạ cũng đang đi tìm cô ta!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Đó không phải là chuyện quan trọng trong lúc này!
- Vậy à! - Hạ Hầu Lam nói - Thế chuyện quan trọng trong lúc này là gì?
Bạch y mỹ phụ nói :
- Ta hỏi ngươi một câu và ngươi phải thành thực trả lời câu hỏi của ta!
Hạ Hầu Lam nói :
- Tại hạ có nghĩa vụ này sao?
Bạch y mỹ phụ thản nhiên nói :
- Ngươi đừng quên là hồng nhan tri kỷ của ngươi đang nằm trong tay ta!
Song mục Hạ Hầu Lam lấp lánh hàn quang, chàng nói :
- Phu nhân lấy bằng hữu của tại hạ để uy hϊếp tại hạ à?
Bạch y mỹ phụ nói :
- Ta đãi hồng nhan tri kỷ của ngươi như thượng khách, vốn không có ý làm khó dễ cô ta, nhưng nếu ngươi không thành thực trả lời câu hỏi của ta thì có khả năng điều đó sẽ khác đi!
Hạ Hầu Lam quét mục quang nhìn xung quanh rồi gật đầu, nói :
- Đã sai một bước thì đành chịu người khác khống chế thôi, được, phu nhân hỏi đi!
Bạch y mỹ phụ mỉm cười, nói :
- Họ Hạ Hầu trong thiên hạ không nhiều, ngươi phải biết ngươi là con cái nhà nào chứ?
- Đây là câu hỏi thứ nhất của phu nhân phải không?
- Không sai, ngươi nên thành thật trả lời!
- Phu nhân không cảm thấy câu hỏi này khiến người ta khó trả lời hay sao?
- Vậy thì trả lời câu hỏi không khó trả lời, nói cho ta biết ngươi là người xứ nào?
- Ngay bản thân tại hạ cũng không biết thì bảo tại hạ làm sao trả lời phu nhân.
Bạch y mỹ phụ biến sắc, bà nói :
- Hạ Hầu Lam, ta thấy ngươi là...
Đột nhiên nghe Thượng Quan Phụng xen vào :
- Hắn thật sự không biết chứ không phải không muốn trả lời!
Bạch y mỹ phụ quét mục quang nhìn qua và nói :
- Vậy cô nương biết à?
Thượng Quan Phụng nói :
- Ta biết hắn không biết một tí gì về thân thế của mình!
- Ta không tin! - Bạch y mỹ phụ lạnh lùng nói.
Thượng Quan Phụng nói :
- Sự thật là như vậy, ngươi không tin thì ta cũng chẳng biết phải làm thế nào!
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói :
- Nói vậy, hóa ra ta đã hỏi phí lời à?
Thượng Quan Phụng nói :
- Tuyệt nhiên không phí lời, hắn vẫn có sư phụ đấy!
Bạch y mỹ phụ ngớ người, nhưng bà liền mỉm cười, nói :
- Cám ơn cô nương...
Bà quét mục quang nhìn qua Hạ Hầu Lam và nói :
- Hạ Hầu Lam, sư phụ của ngươi thì sao?
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
- Tiên sư là Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách!
Bạch y mỹ phụ lại ngẩn người, bà nói :
- Đoạn Trường Toái Tâm Thâu Sinh Khách? Ta chưa từng nghe tên tuổi này bao giờ!
Hạ Hầu Lam cười cười nói :
- Vì vậy phu nhân hỏi cũng phí lời thôi!
Bạch y mỹ phụ biến sắc, bà nói :
- Hạ Hầu Lam, ngươi thành thật trả lời đấy chứ?
Hạ Hầu Lam không nói gì, nhưng Thượng Quan Phụng lại khai khẩu :
- Ta có thể chứng minh, tuyệt không có một chút giả dối!
Bạch y mỹ phụ nhìn Hạ Hầu Lam chằm chằm và nói :
- Cao tánh đại danh của lệnh sư?
Hạ Hầu Lam nói :
- Họ kép Hạ Hầu, song danh Nhất Tu!
Thần sắc Bạch y mỹ phụ chợt biến, song mục lấp lánh hàn quang, bà cười nhạt rồi nói :
- Nói vậy ta hỏi không phí lời rồi, và cũng hỏi đúng người rồi...
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
- Vậy sao? Thế thì tốt!
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng nói :
- Sư đồ ngươi cùng một họ Hạ Hầu, thật là một chuyện khéo trùng hợp!
Hạ Hầu Lam nói :
- Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên, họ Hạ Hầu của tại hạ do tiên sư ban cho!
Bạch y mỹ phụ hơi kinh ngạc, bà hỏi :
- Sao lại nói thế?
Hạ Hầu Lam nói :
- Vì tại hạ cũng là nghĩa tử của tiên sư!
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói :
- Thế cũng chẳng trách ngươi thủ độc tâm cuồng, không chuyện ác gì là không thể làm!
Hạ Hầu Lam xạ hàn quang nhìn đối phương và nói :
- Phu nhân, tại hạ khuyên phu nhân tốt nhất là nói năng...
- Tốt nhất thế nào? - Bạch y mỹ phụ cắt lời, nói - Theo ta biết, con người Hạ Hầu Nhất Tu là một ác ma, dù chết ngàn lần cũng không rửa hết tội!
Hạ Hầu Lam cười nhạt, nói :
- Phu nhân, tiên sư không phải là người mà bất kỳ ai cũng có thể vu oan!
Nói đoạn, chàng định động thân, nhưng Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh đứng sát phía sau Thượng Quan Phụng, liền lên tiếng :
- Hạ Hầu Lam, ngươi dám à!
Hạ Hầu Lam rùng mình thủ thế, chàng lạnh lùng nói :
- Cô nương, thật là một biện pháp hay, nhưng tại hạ phải nói cho cô nương biết, nếu tệ bằng hữu có chút tổn thương thì Hạ Hầu Lam này sẽ tận sát không còn một người trên thuyền.
Bạch Tố Trinh biến sắc, nàng nói :
- Chí ít thì hiện tại ngươi cũng không dám vọng động.
Hạ Hầu Lam chưa kịp khai khẩu thì Bạch y mỹ phụ đã nói :
- Hạ Hầu Lam, đừng tưởng rằng công phu của ngươi là thiên hạ vô địch, nên biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, núi cao còn có núi cao hơn. Với võ công của ngươi, ta không cho rằng ngươi có thể làm được gì đối với bất kỳ người nào trên thuyền này!
- Vậy sao?
- Nếu không tin thì ngươi có thể thử!
- Tại hạ vốn có ý này, tiếc rằng tệ bằng hữu...
- Không quan hệ đến cô ta, ta bảo đảm không đả thương cô ta, ngươi cũng không cần đến gần, ta cũng không cần lên bờ, ngươi và ta cách không đối chưởng, thế nào?
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
- Biện pháp rất hay, tại hạ đồng ý thử như vậy!
Bạch y mỹ phụ cười nhạt nói :
- Ngươi đứng cho vững nhé!
Lời xuất chưởng phát, ngọc thủ khẽ đưa lên rồi từ từ đẩy ra hư không!
Hạ Hầu Lam hơi chau mày, tay áo khẽ động, hữu chưởng cũng từ từ đẩy ra! Khoảng cách từ mạn thuyền đến bờ có đến hai trượng nên trông hai người xuất chưởng cứ như trò đùa!
Song, sự thực không đùa chút nào, tuy không thấy kình phong và kình khí nhưng thân hình Bạch y mỹ phụ bỗng nhiên lay động rồi lui nửa bước. Lúc này Hạ Hầu Lam trên bờ cũng lui hơn một bước.
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, và thu thế chưởng rồi nói :
- Hạ Hầu Lam, thế nào?
Song mục Hạ Hầu Lam không che đậy được sự kinh động và ngạc nhiên trong lòng, chàng nói :
- Tại hạ thừa nhận công lực còn kém phu nhân một bậc...
Bạch y mỹ phụ nói :
- Thừa nhận thì tốt, bằng vào điều này, ngươi còn có thể làm được gì đối với bất kỳ người nào trên thuyền của ta?
Hạ Hầu Lam nói :
- Một phu nhân, thêm một Vạn Hoa công chúa, thêm Hiên Viên Cực và Lãnh Thiên Trì thì chẳng những tại hạ tất bại mà còn rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm...
Bạch y mỹ phụ cắt lời, nói :
- Ngươi biết vậy thì tốt!
Hạ Hầu Lam nói :
- Phóng mắt khắp võ lâm thiên hạ, có thể nói rằng, chẳng có mấy người có công lực thắng được tại hạ.
Bạch y mỹ phụ nói :
- Vậy ngươi cũng nên biết, ta không chỉ đơn thuần dựa vào hồng nhan tri kỷ của ngươi để uy hϊếp ngươi!
- Tại hạ biết, nhưng tại hạ còn muốn biết phu nhân là ai?
- Điều này không quan trọng, quan trọng là ngươi nói cho ta biết Hạ Hầu Nhất Tu hiện đang ở đâu?
- Phu nhân hỏi để làm gì?
- Ta muốn gϊếŧ hắn!
- Cũng phải có một lý do chứ?
- Đương nhiên là có!
Thần sắc Bạch y mỹ phụ trở nên lạnh lùng kinh người, bà nói tiếp :
- Những hành vi và những chuyện hắn làm, dù chết ngàn lần cũng khó chuộc.
Hạ Hầu Lam nói :
- Sao phu nhân không nói rõ một chút!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Trở về mà hỏi Hạ Hầu Nhất Tu bản thân hắn phải biết rõ chuyện hắn làm!
Hạ Hầu Lam cười cười, nói :
- Tại hạ nghĩ rằng phu nhân đã nghe thấy rồi, tại hạ vừa mới gọi là tiên sư đấy!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Ta đã nghe thấy, nhưng hắn vẫn chưa chết!
Hạ Hầu Lam bật cười, rồi nói :
- Sống chết là đại sự, há có thể đem ra đùa, xưa nay tại hạ...
Bạch y mỹ phụ lạnh lùng cắt lời, nói :
- Nếu sợ người ta đến cửa tầm thù mà giả chết thì sao nào?
Hạ Hầu Lam chau mày, song mục lộ hàn quang, chàng nói :
- Phu nhân biết thế à?
Bạch y mỹ phụ nói :
- Ta biết hắn có rất nhiều trò để lừa người và cũng quen tính rồi, ngươi chịu sự giáo huấn của hắn nên...
Hạ Hầu Lam biến sắc, chàng lạnh lùng nói :
- Tại hạ có thể nói cho phu nhân biết một điều, tại hạ tận mắt trông thấy tiên sư hoành đao tự vẫn!
Bạch y mỹ phụ cười nhạt, nói :
- Ngươi cho rằng ta là đứa trẻ lên ba chăng? Hắn không có dũng khí để tự vẫn!
Hạ Hầu Lam rùng mình, chàng nói :
- Phu nhân, tuy công lực tại hạ còn kém phu nhân một bậc, nhưng nếu biết phải chết mà xuất toàn lực liều một phen thì tình thế không dễ lường đâu!
Song mục Bạch y mỹ phụ chợt lộ sát quang, tuy nhiên bà ta vẫn không nói gì.
Đột nhiên nghe Thượng Quan Phụng lạnh lùng nói :
- Đó là sự thật, hắn không lừa ngươi đâu!
Bạch y mỹ phụ quay lại hỏi :
- Cô nương cũng tận mắt trông thấy à?
Thượng Quan Phụng nói :
- Ta không tận mắt trông thấy nhưng Hạ Hầu Lam từng nói như thế với ta, điều đó có khác gì ta tận mắt trông thấy?
Bạch y mỹ phụ nói :
- Ngươi tin hắn như thế à?
Thượng Quan Phụng gật đầu, nói :
- Đương nhiên, hắn nói mặt trời mọc hướng tây ta cũng tin!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Hãy bớt những chuyện ngoài đề lại, nhi nữ chìm đắm trong bể tình đều như vậy cả, cô nương, thoạt tiên ta...
Bỗng nhiên bà ta đổi lời, nói tiếp :
- Cô nương cũng bị người ta lừa rồi, sư phụ thế nào dạy ra đồ đệ thế đó, Hạ Hầu Nhất Tu rất giỏi ngón nghề lừa dối đối thế, độ đệ của hắn cũng...
- Phu nhân, câm miệng! - Hạ Hầu Lam lạnh lùng quát - Lời là do tại hạ nói, tin hay không là tùy phu nhân!
Bạch y mỹ phụ quét mục quang lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Lam và nói :
- Tất nhiên là ta không tin!
Hạ Hầu Lam nói :
- Tại hạ cũng không ép phu nhân tin.
Bạch y mỹ phụ nói :
- Ta cũng không ép ngươi nói ra chỗ ẩn thân của Hạ Hầu Nhất Tu, nhưng ngươi nên biết, đời cha nợ thì đời con trả, sư phụ nợ thì đệ tử trả, ngươi không nói thì ta cứ tìm đến ngươi!
Hạ Hầu Lam nói :
- Tại hạ biết điều đó chẳng có gì khác nhau, tùy phu nhân vậy!
Bỗng nhiên Bạch y mỹ phụ phá ra cười khanh khách một tràng dài rồi nói :
- Thật là ngông cuồng, đánh trẻ thì sợ gì không lộ đầu già? Ta cũng thử xem Hạ Hầu Lam có được mấy sinh mạng...
Vẻ cười lập tức thu lại, bà ta lạnh lùng quát :
- Tả hộ pháp!
Hiên Viên Cực vội cúi người nói :
- Có thuộc hạ!
Bạch y mỹ phụ nói :
- Lấy binh khí đến đây!
Hiên Viên Cực “vâng” một tiếng, lão định cất bước thì chợt nghe Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh nói :
- Tả hộ pháp, khoan đã!
Hiên Viên Cực lại “vâng” một tiếng, nhất thời đứng yên bất động! Bạch Tố Trinh nhìn qua Bạch y mỹ phụ và nói :
- Mẫu thân, người quên rồi sao? Đồng Uyển Nhược vẫn còn trong tay hắn!
Bạch y mỹ phụ ngẩn người, bà nói :
- Vậy, tạm thời ta tha chết cho hắn, chờ ba tháng sau hắn đưa Đồng Uyển Nhược đến đổi...
Hạ Hầu Lam lạnh lùng nói :
- Không cần đợi, Đồng cô nương không có trong tay tại hạ.
Bạch Tố Trinh lộ vẻ lo lắng, nàng khẽ quát :
- Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi bắt cóc Đồng Uyển Nhược...
Hạ Hầu Lam thản nhiên nói :
- Đa tạ hảo ý của cô nương. Có là có mà không có là không có!
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Thánh Tâm Ma Ảnh
- Chương 8: Thị phi khó rõ