Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thánh Tâm Ma Ảnh

Chương 23: Đạo nghĩa chi giao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thân Chính Nghĩa khẽ gật đầu, nói :

- Thế thì tốt, xin các hạ đứng lui ra sau, chờ khi nào tại hạ không địch lại kiếm thuật của Võ Đang, lúc đó các hạ xuất thủ tương trợ cũng không muộn.

Diệp Thiên Tường chau mày do dự một lát rồi nói :

- Cũng được, Thân bằng hữu phải cẩn thận đấy!

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Đa tạ các hạ, tại hạ tự biết.

Lời dứt thì hữu thủ lập tức trầm xuống, theo đó là chín đóa hoa kiếm đột hiện trên mũi kiếm.

Quần hào tại đương trường đều biết đây là trình độ kiếm thuật cao nhất, một cao thủ bình thường phát xuất được năm đóa kiếm hoa thì đã quý lắm rồi. Đại gia về kiếm thuật như Thiên Nhất chân nhân - Chưởng môn phái Võ Đang cũng chỉ phát xuất được bảy đóa mà thôi.

Quần hào tứ phía kinh ngạc và xôn xao bàn tán, bọn Đại Thống thượng nhân nhân đều biến sắc, Ngũ kiếm không thể tự chủ lui một bước, Ngọc Phan An Diệp Thanh Tường vỗ tay tán thưởng!

- Xem ra tại hạ không cần chọc tay vào rồi!

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Tại hạ vẫn rất cảm kích tâm ý của các hạ!

Chàng nhìn qua ngũ kiếm và nói tiếp :

- Năm vị, mời phát chiêu!

Ngũ kiếm hiện giờ đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, tên đã lắp vào cung không thể không bắn, Võ Đang lấy kiếm làm sở trường, đường đường là Võ Đang thất kiếm, há có lý nào khϊếp sợ địch?

Bọn Thiên Liên chân nhân vừa định liều mạng thì đột nhiên có tiếng niệm Phật hiệu như sấm rền bên tai :

- A di đà Phật, rốt cuộc thí chủ là vị cao nhân nào?

Thân Chính Nghĩa nhìn qua Đại Thống thượng nhân và nói :

- Đại hòa thượng, tại hạ là Thân Chính Nghĩa.

Đại Thống thượng nhân vận mục lực quan sát Thân Chính Nghĩa từ đầu đến chân một lượt rồi nói :

- Theo lão nạp biết, đương kim võ lâm chỉ có hai người đạt được trình độ kiếm thuật này.

Thân Chính Nghĩa thản nhiên nói :

- Xin đại hòa thượng chỉ giáo!

Đại Thống thượng nhân nói :

- Không dám, một vị là Ngọc Diện Du Long Lạt Thủ Thần Ma Hạ Hầu Lam, một vị là La Sát phu nhân Bạch Như Băng.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Đại hòa thượng thấy trình độ kiếm thuật của tại hạ cũng được như vậy nên sinh lòng hoài nghi chăng?

Đại Thống thượng nhân nói :

- Không phải vậy, lão nạp chỉ muốn thỉnh giáo...

- Không dám!

Thân Chính Nghĩa cắt lời, nói :

- Vậy thì từ này về sau đại hòa thượng biết có thêm một người, đó là Thân Chính Nghĩa này vậy?

Đại Thống thượng nhân chau mày nói :

- Xin thí chủ cho biết danh tánh thật?

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Đại hòa thượng là cao tăng đắc đạo, xin cho biết chữ “Thật” này giải thích thế nào?

Đại Thống thượng nhân khẽ nhiệm Phật hiệu rồi nói :

- Đa tạ thí chủ, lão nạp không hỏi nữa!

Thân Chính Nghĩa nhìn sang Thiên Nguyên chân nhân và mỉm cười, nói :

- Đạo trưởng, bây giờ triệt binh vẫn còn kịp đấy!

Thiên Nguyên chân nhân nhăn mặt, râu tóc lay động, lão nói :

- Bần đạo tuân mệnh triệt hồi Ngũ kiếm nhưng đích thân bần đạo phải lãnh giáo tuyệt học của thí chủ!

Nói đoạn, lão phất tay một cái, ngũ kiếm lập tức lui ra sau, còn bản thân lão sải bước đến trước.

Đột nhiên nghe Đại Thống thượng nhân nói :

- A di đà Phật, bần tăng nguyện giúp đạo hữu một tay.

Thiên Nguyên chân nhân chưa có phản ứng thì Kiều Thiên Dân đã lên tiếng :

- Kiều mỗ cũng nguyện góp chút lực mọn.

Nói đoạn, lão cũng bước lên ngang hàng với Thiên Nguyên chân nhân và Đại Thống thượng nhân.

Thiên Nguyên chân nhân hơi run người nhưng lão không nói gì. Lão thừa biết đây là hành động mất mặt, dù thắng cũng không uy vũ, nhưng lão cũng thừa biết, nếu không có Đại Thống thượng nhân và Kiều Thiên Dân giúp sức thì e rằng khó lòng địch lại đối phương.

Thân Chính Nghĩa song mục lộ hàn quang, chàng mỉm cười, nói :

- Thủ tọa La Hán đường của Thiếu Lâm, chủ trì Thượng Thanh cung của Võ Đang, lại thêm Đại cốc chủ của Bất Quy cốc, điều này quả thật là xưa nay chưa từng có, Thân Chính Nghĩa này làm sao may mắn thoát nạn được?

Chàng tra kiếm vào vỏ, đưa qua một bên và nói :

- Mời vị bằng hữu kia thu lại binh khí, tuy chưa dùng nhưng tại hạ cũng xin đa tạ.

Bạch y hán tử bước ra nhận lấy kiếm rồi cũng vội vàng lui ra sau :

Chợt nghe Diệp Thiên Tường nói :

- Thân bằng hữu, bây giờ thì cần đến tại hạ rồi chứ?

Thân Chính Nghĩa chau mày nói :

- Sao các hạ lại thích quản vào chuyện người khác như vậy?

Diệp Thiên Tường nhún vai, nói :

- Trời sinh ra tính khí như vậy, tại hạ muốn thay đổi nhưng đổi không được thì biết làm thế nào?

Thân Chính Nghĩa hỏi :

- Trước đây đã từng nếm mùi đau khổ chưa?

Diệp Thiên Tường lắc đầu, nói :

- Kể ra cũng may mắn nên chưa từng nếm mùi đau khổ.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Vậy thì lần này các hạ chẳng những phải nếm mùi đau khổ mà còn sẽ rất hối hận, không chừng lần này cũng có thể thay đổi tính khí của các hạ.

Diệp Thiên Tường thản nhiên nói :

- Mong là như vậy!

Chợt nghe Kiều Thiên Dân nói :

- Tiểu bằng hữu còn trẻ tuổi, chớ có bốc đồng trong nhất thời như vậy.

Diệp Thiên Tường cười cười, nói :

- Vì nghĩa mà chết còn hơn rụt đầu, đứng một bên nhìn chuyện bất bình, sống như thế chẳng thừa lắm ư?

Kiều Thiên Dân hơi biến sắc, lão nói :

- Vị Thân bằng hữu này nói rất đúng, tiểu bằng hữu ngươi sẽ hối hận đấy.

Diệp Thiên Tường nói :

- Đó là chuyện của tại hạ, không phiền Đại cốc chủ lo lắng.

Kiều Thiên Dân gượng cười, nói :

- Đã vậy thì lão khiếu không tiện nói gì nữa, chỉ có điều tiểu bằng hữu còn trẻ tuổi, tiền đồ sán lạn mà lại làm chuyện bất trí không đáng như vậy, khiến người ta khó tránh khỏi lấy làm tiếc cho tiểu bằng hữu.

- Cái gì gọi là bất trí, là không đáng?

Diệp Thiên Tường bật cười, nói :

- Lẽ nào thấy chuyện bất bình, rụt cổ đứng một bên mới là có trí, mới là đáng làm?

Kiều Thiên Dân tái mặt, lão gượng cười, nói :

- Tấm lòng của tiểu bằng hữu khiến người ta khâm phục.

Thân Chính Nghĩa xen vào :

- Đích thị là không tầm thường, hạng thiếu niên tuấn dũng thế này thật khó gặp, tại hạ phải kết giao bằng hữu mới được!

Chàng nhìn qua bọn Thiên Nguyên chân nhân rồi nói :

- Mời ba vị ban chiêu.

Kiều Thiên Dân cười nhạt, nói :

- Thượng nhân, chân nhân, Kiều mỗ lên trước đây.

Nói đoạn, lão tung người lướt tới, đơn chưởng phất ra, nhằm vỗ vào huyệt Kiên Tĩnh trên vai trái Thân Chính Nghĩa.

Thân Chính Nghĩa đứng yên bất động, mắt chăm chú nhìn Đại Thống thượng nhân và Thiên Nguyên chân nhân.

Quả nhiên, sự lợi hại là ở hai lão này, Đại Thống thượng nhân phất tay áo rộng thi triển Phục Hổ thần quyền của Thiếu Lâm, Thiên Nguyên chân nhân thi triển Thái Thanh cương khí của Võ Đang.

Thân Chính Nghĩa xuất hữu chưởng nghênh tiếp, “binh!” một tiếng, kình khí bắn ra tứ phía, Đại Thống thượng nhân và Thiên Nguyên chân nhân lui một bước, cả hai đều biến sắc.

Thân hình Thân Chính Nghĩa chỉ hơi lắc lư và chàng mượn thế lắc lư đó né tránh thế trảo uy mãnh của Kiều Thiên Dân, đồng thời xuất chỉ điểm vào giữa lòng bàn tay của lão.

Kiều Thiên Dân kinh hãi vội quay người tránh né, đáng tiếc là Thân Chính Nghĩa đã nhanh hơn lão, tả thủ của chàng cũng xuất ra chụp vào mạch môn của lão.

Kiều Thiên Dân kêu “hự” một tiếng, vội rụt tay lại và tung người ra sau.

Diệp Thiên Tường lắc đầu thở dài, nói :

- Xem ra tại hạ lại không cần chọc tay vào rồi!

Chỉ hai chiêu mà suýt làm nhục Đại cốc chủ Bất Quy cốc và đẩy lui Thủ tọa La Hán đường của Thiếu Lâm, chủ trì Thượng Thanh cung của Võ Đang, chuyện này không thể không coi là đại sự kinh động võ lâm.

Thử hỏi ba vị cao nhân kia còn mặt mũi nào nữa chứ?

Đại Thống thượng nhân cất giọng run run niệm Phật hiệu.

- A di đà Phật, công lực của thí chủ thật kinh thế hãi tục.

Lời vừa dứt thì ba lão lại liên thủ xông lên.

Thân Chính Nghĩa cười cười và vung song chưởng, bóng người hợp rồi phân, Thân Chính Nghĩa buông tay đứng thản nhiên.

Ba vị cao nhân cũng sánh vai đứng một nơi, thân hình đều run bần bật, sắc diện xám xịt như tro, trước ngực tăng bào của Đại Thống có một lỗ thủng thấp thoáng có thể thấy da thịt, bên sườn trái của Thiên Nguyên chân nhân còn in rành rành dấu chưởng.

Còn trên người Kiều Thiên Dân đã có máu tươi xuất hiện, hổ khẩu tay phải của lão bị rách toạt.

Lúc này trong tửu quán im lạang như tờ, im lặng đến độ có thể nghe tiếng kim rơi và nghe tiếng đập của tim.

Đột nhiên thấy Đại Thống thượng nhân nhướng cao đôi mày bạc, song mục xạ tinh quang.

Thân Chính Nghĩa kịp thời khai khẩu :

- Nếu tại hạ thêm một phần lực thì ngực đại hòa thượng đã bị thủng, sườn đạo trưởng đã vỡ, tay phải Đại cốc chủ đã tàn phế, hai trong ba vị phải nằm xuống nơi này, lẽ nào đại hòa thượng không biết?

Đại Thống thượng nhân buông một tiếng thở dài rồi nói :

- Ngày sau các môn phái sẽ tự dựa vào sức mình mà tìm Hạ Hầu Lam, tuyệt không quấy rầy thí chủ nữa, bần tăng xin đa tạ ân đức hạ thủ lưu tình này.

Nói đoạn, lão chấp tay cúi chào rồi quay người bước ra khỏi tửu quán. Các tăng nhân của Thiếu Lâm cũng lập tức đi theo, Thiên Nguyên chân nhân nhìn Thân Chính Nghĩa một lúc rồi cũng quay người cất bước mà chẳng nói một câu. Chớp mát, chỉ còn lại ba vị Cốc chủ của Bất Quy cốc.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Đại cốc chủ, tại hạ không có ý khıêυ khí©h ly gián và cũng không dám ngậm máu phun sau lưng người, nhưng Đại cốc chủ nên biết rõ dụng tâm của các môn phái, tại hạ cho rằng Đại cốc chủ có thể soái lãnh kiếm thủ trở về Bất Quy cốc an hưởng tuổi già rồi đấy!

Kiều Thiên Dân không nói một lời, lão quay người soái lãnh nhân thủ mà đi. Quần hào cũng chẳng còn lòng dạ nào để uống rượu nữa, thoáng chốc đã đi sạch khỏi tửu quán.

Chỉ có Diệp Thiên Tường là bất động, đứng nhìn Thân Chính Nghĩa đến độ xuất thần.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Các hạ, trên mặt tại hạ có hoa chăng?

Diệp Thiên Tường nói :

- Các hạ khiến tại hạ bái phục sát đất.

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Vậy hai chúng ta ngồi xuống đây nói chuyện nhé!

Nói đoạn, chàng quay người bước đến ngồi vào một bàn còn ngay ngắn.

Diệp Thiên Tường do dự một lát rồi cũng bước lại ngồi.

Thân Chính Nghĩa quay vào trong và lớn tiếng gọi :

- Tiểu nhị, không có chuyện gì nữa, ngươi có thể ra được rồi đấy!

Một lát sau mới có một tên run run bước ra, sắc diện nhợt nhạt vì kinh hãi, hắn bước đến gần bọn Thân Chính Nghĩa rồi khom người chờ lệnh mà không dám nói gì.

Thân Chính Nghĩa lấy một đỉnh bạc đặt lên bàn rồi nói :

- Đây là tiền bồi thường tổn thất, phần còn thừa cho luôn ngươi, bây giờ hãy mang ra một ít rượu và thức ăn, lát nữa tính sau.

Tiểu nhị nhận đỉnh bạc, tạ ơn rồi quay người đi vào trong.

Diệp Thiên Tường chăm chú nhìn Thân Chính Nghĩa rồi hỏi :

- Các hạ không phải là bằng hữu của Hạ Hầu Lam thật à?

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Phải thì sao, không phải thì sao?

Diệp Thiên Tường nói :

- Nếu không phải thì tại hạ kết giao bằng hữu với các hạ.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Nếu phải thì các hạ sẽ phất tay áo mà đi, hoặc cũng muốn bạt kiếm nói chuyện với tại hạ, đúng không?

Diệp Thiên Tường lắc đầu, nói :

- Phất tay áo mà đi ư? Tại hạ không nỡ bỏ cuộc rượu này, còn bạt kiếm nói chuyện thì tại hạ chỉ có thể phát xuất bảy đóa hoa kiếm, tuyệt không phải là đối thủ của các hạ.

Thân Chính Nghĩa ngạc nhiên nói :

- Các hạ có thể phát xuất bảy đóa hoa kiếm?

Diệp Thiên Tường gật đầu, nói :

- Không sai, các hạ xem thường người ta như thế sao?

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Các hạ thừa biết, tại hạ không phải là hạng người như vậy, tại hạ cảm thấy rất khâm phục một người trẻ tuổi như các hạ mà có trình độ kiếm thuật cao thâm như vậy thôi.

Diệp Thiên Tường hơi đỏ mặt, chàng nói :

- Thực ra điều đó cũng chẳng có gì, trong nhà tại hạ còn có người có thể phát xuất bảy đóa hoa kiếm.

Thân Chính Nghĩa “à” một tiếng rồi hỏi lại :

- Ai vậy?

- Là tỉ tỉ của tại hạ.

- Nói vậy sở học của các hạ là gia truyền?

- Không sai, hai chị em tại hạ đều là đồ đệ của gia phụ.

- Các hạ cầm một chiếc đũa lên đi.

Diệp Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

- Các hạ muốn làm gì?

Thân Chính Nghĩa nói :

- Cứ cầm lên rồi hãy nói!

Diệp Thiên Tường đầy vẻ nghi hoặc trên mặt, chàng do dự một lúc rồi cầm lấy một chiếc đũa.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Hãy tùy tiện diễn một thức kiếm pháp gia truyền cho tại hạ xem thử.

Diệp Thiên Tường kinh ngạc nói :

- Ý của các hạ là...

Thân Chính Nghĩa cắt lời, nói :

- Diễn xong rồi hãy nói!

Diệp Thiên Tường lại do dự nhưng cuối cùng cũng trầm hữu thủ, dùng chiếc đũa thay kiếm, khẽ vạch một đường từ từ theo hình bán nguyệt.

Song mục Thân Chính Nghĩa lấp lánh dị quang. Chàng bật cười, nói :

- Đủ rồi “Lôi Đình bát thức”, đó là thức khởi đầu đúng không?

Diệp Thiên Tường kinh ngạc vội nói :

- Các hạ biết...

Thân Chính Nghĩa gật đầu, nói :

- Không sai, các hạ còn trẻ tuổi mà đã học thói lừa dối người rồi.

Diệp Thiên Tường ngạc nhiên lắc đầu, nói :

- Tại hạ đâu có lừa dối các hạ, đây đích thực là sở học gia truyền.

Thân Chính Nghĩa cũng lắc đầu, nói :

- Tại hạ không nói võ công, tại hạ nói là danh tánh của các hạ đấy!

Diệp Thiên Tường kinh ngạc hỏi lại :

- Danh tánh của tại hạ?

Thân Chính Nghĩa gật đầu, nói :

- Không sai, danh tánh của các hạ có vấn đề, các hạ không phải là họ Diệp.

Diệp Thiên Tường đỏ mặt, chàng vừa định nói thì Thân Chính Nghĩa khoát tay, nói trước :

- Nghe tại hạ nói xong đã.

Lúc này tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, Thân Chính Nghĩa đành dừng lại giây lát, chàng lấy bình rượu rót ra hai chén, sau đó nâng chén nói :

- Nào, tại hạ kính các hạ một chén trước!

Diệp Thiên Tường cầm chén rượu mà lòng bất an, trong khi đó Thân Chính Nghĩa đã ngửa cô uống cạn, chàng đặt chúng xuống bàn rồi mới nói :

- Ở một nơi xa xôi giữa bạch sơn hắc thủy, có một tòa Tị Trần sơn trang, Trang chủ họ Hoa, kêu bằng Hoa Tử Mỹ, mỹ hiệu là Thần Châu Nhất Kiếm, các hạ có biết không?

Diệp Thiên Tường gật đầu, nhưng sắc diện bất giác đỏ bừng lên.

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói tiếp :

- Các hạ là vị nào trong Tị Trần sơn trang?

Diệp Thiên Tường thở dài, nói :

- Tại hạ là tiểu nhi tử của lão nhân gia!

Thân Chính Nghĩa nói :

- Vậy cũng phải là họ Hoa rồi, xin hỏi mỹ danh của các hạ?

Diệp Thiên Tường nói :

- Tại hạ Hoa Ngọc.

Thân Chính Nghĩa bật cười, nói :

- Thế mới phải, quả nhiên là người như tên gọi, nào, uống thêm một chén nữa nhé?

Chàng lại rót đầy hai chén, cả hai cùng nâng chén mời rồi uống cạn.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Trở lại chuyện vừa rồi nhé, các hạ không phất tay áo mà đi, không bạt kiếm nói chuyện thì các hạ làm thế nào?

Hoa Ngọc nói :

- Tại hạ càng muốn kết giao bằng hữu với các hạ.

Thân Chính Nghĩa “à” một tiếng rồi nói :

- Điều này thật bất ngờ đối với tại hạ, mọi người đều coi tại hạ là công địch của võ lâm, xem tại hạ như độc xà, hoặc đánh hoặc tránh né còn không kịp, vậy mà các hạ lại muốn kết giao bằng hữu với bằng hữu của Hạ Hầu Lam, có lý do gì không?

Hoa Ngọc gật đầu, nói :

- Có, chỉ một câu thôi, tại hạ không cho rằng Hạ Hầu Lam là một ác ma.

Thân Chính Nghĩa hỏi :

- Thế các hạ cho rằng hắn là..

Hoa Ngọc nói :

- Là một vị kỳ tài cái thế, đầu đội trời chân đạp đất, hiệp cốt nhu trường, kiếm đảm cầm tâm.

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, mỉm cười, nói :

- Các hạ là người thứ ba cho rằng hắn là người tốt, chỉ đáng tiếc là vẫn còn quá ít.

- Người thứ ba?

- Đúng thế, một người là hồng nhan tri kỷ của Hạ Hầu Lam, một người là tại hạ, một là các hạ...

- Cái gì, Hạ Hầu Lam đã có hồng nhan tri kỷ rồi à?

- Không sai, thế nào?

- Không có gì, tại hạ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi!

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Kết giao bằng hữu quý ở chỗ thật lòng, tại hạ hy vọng các hạ không lừa dối tại hạ lần thứ hai.

Hoa Ngọc đỏ mặt, chàng nói :

- Việc gì tại hạ phải lừa dối các hạ chứ? Được rồi, tại hạ nói nhé...

Chàng ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp :

- Tỉ tỉ của tại hạ kêu bằng Hoa Anh, cô ta...

Thân Chính Nghĩa chau mày, nói :

- Tại hạ hiểu rồi, đừng nói nữa.

Hoa Ngọc nói :

- Nhưng bây giờ làm thế nào?

Thân Chính Nghĩa hỏi lại :

- Làm thế nào cái gì?

Hoa Ngọc nói :

- Chuyện Hạ Hầu Lam đã có...

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Sau khi trở về các hạ hãy khuyên tỉ tỉ của mình rằng Hạ Hầu Lam bây giờ đã không còn là Hạ Hầu Lam trước đây nữa.

- Tại hạ biết, toàn bộ công lực của hắn đã mất, bây giờ đã là một phế nhân.

- Không sai, một phế nhân thì có gì đáng để xiêu lòng chứ?

- Các hạ không biết đấy thôi, tỉ tỉ của tại hạ là một người rất cố chấp.

- Cô ta cũng biết Hạ Hầu Lam đã là phế nhân rồi chứ?

Hoa Ngọc lắc đầu, nói :

- Cô ta còn chưa biết.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Thế thì tốt, các hạ trở về nói với cô ta một câu như trên.

Hoa Ngọc nói :

- Tại hạ không thể trở về, một khi về là không ra ngoài được nữa.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Tại hạ hiểu rồi, các hạ trốn ra ngoài phải không?

Hoa Ngọc gật đầu, sắc diện lại bất giác ửng đỏ.

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Vậy thì phiền phức rồi.

Hoa Ngọc tiếp lời :

- Không chừng tại hạ chẳng cần về mà vẫn có thể gặp tỉ tỉ của tại hạ, bởi lẽ nhất định gia phụ sẽ phái tỉ tỉ ra ngoài tìm băt tại hạ về.

Thân Chính Nghĩa thản nhiên cười và nói :

- Vậy thì sợ rằng cô ta cũng sắp đến đây rồi!

Hoa Ngọc kinh ngạc hỏi :

- Sao các hạ biết?

Thân Chính Nghĩa chậm rãi nói :

- Nhất định cô ta cũng nghe nói Hạ Hầu Lam xuất hiện ở vùng này, đã như vậy thì có lý nào cô ta lại không đến?

Hoa Ngọc lập tức cảm thấy bất an, chàng vội vàng nhìn ra ngoài và nói :

- Thế này thì chết đi được, tại hạ tuyệt không thể để cô ta bắt gặp.

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Ngươi rất sợ cô ta, đúng không?

Hoa Ngọc lắc đầu, nói :

- Tại hạ không sợ tỉ tỉ, chỉ sợ nhũ nương kiêm Tổng quản thôi, các hạ không biết đấy, võ học của vị lão bà này chẳng kém gia phụ bao nhiêu, tính khí lại rất hung dữ.

Thân Chính Nghĩa “à” một tiếng, rồi nói :

- Tất phải là một vị tiền bối dị nhân.

Hoa Ngọc gật đầu, nói :

- Một chút cũng không sai, bà ta kêu bằng Sa Ngũ Nương, năm xưa có ngoại hiệu là...

Song mục của Thân Chính Nghĩa lấp lánh dị quang, chàng cướp lời nói :

- Lãnh Diện Từ Tâm Dạ Xoa đúng không?

Hoa Ngọc vội gật đầu, nói :

- Đúng, là bà ta, các hạ nghe ngoại hiệu là biết bà ta đáng sợ ngần nào rồi.

Thân Chính Nghĩa gật đầu nói :

- Bà ta đích thị là một nhân vật đáng sợ, nhưng mọi người đều không để ý đến trái tim nhân từ của bà ta.

Chàng lắc đầu, nói tiếp :

- Không ngờ vị tiền bối dị nhân này lại ẩn thân ở Tị Trần sơn trang.

Hoa Ngọc nói :

- Đó là vì năm xưa gia phụ cứu bà ta...

Bỗng nhiên chàng ngừng lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, chàng nói tiếp :

- Sao các hạ lại biết nhiều chuyện như thế?

Thân Chính Nghĩa thản nhiên nói :

- Điều đó có gì kỳ lạ đầu, tại hạ vốn là người võ lâm, chẳng qua là kiến văn nhiều hơn người khác một chút thôi.

Hoa Ngọc trầm ngâm một lát rồi nói :

- Xin cho phép tại hạ nói thẳng, ba chữ Thân Chính Nghĩa này...

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Chưa từng nghe phải không?

Hoa Ngọc gật đầu, sắc diện lại ửng đỏ.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Từ bây giờ trở đi, các hạ biết trong võ lâm có một Thân Chính Nghĩa cũng không muộn.

Hoa Ngọc nói :

- Vừa rồi tại hạ nghe lão hòa thượng nói rằng ba chữ này không phải là tên họ thật của các hạ?

- Đó là lão ta nói!

- Vừa rồi tại hạ cũng nghe các hạ nói, kết giao bằng hữu quý ở chỗ thật lòng?

- Quả nhiên là lợi hại, được, tại hạ cũng không ngại cho các hạ biết, ba chữ Thân Chính Nghĩa đó đích thị không phải danh tánh thật của tại hạ.

Hoa Ngọc vội hỏi :

- Vậy danh tánh thật của các hạ là...

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Tại hạ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng tại hạ bảo đảm với các hạ rằng, một ngày nào đó nhất định sẽ cho các hạ biết, được chứ?

Vẻ thất vọng thoáng hiện trên mặt Hoa Ngọc, chàng nói :

- Nỗi khổ tâm gì, phải chờ đến khi nào?

Thân Chính Nghĩa nói :

- Nỗi khổ tâm là chính nghĩa khó vực dậy, còn chờ thì phải chờ đến khi nào chính nghĩa được vực dậy.

Hoa Ngọc ngẩn người giây lát rồi nói :

- Tại hạ hiểu rồi, chẳng trách tại hạ lấy tên là Thân Chính Nghĩa!

Thân Chính Nghĩa nói :

- Các hạ hiểu được thì tốt, bây giờ tại hạ nói cho các hạ biết một chuyện, nếu gặp phải Hạ Hầu Lam ở vùng này thì ngàn vạn lần chớ tiếp cận với hắn.

Hoa Ngọc ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao?

Thân Chính Nghĩa nói :

- Vì đó là kẻ giả mạo, là oan gia đối đầu của Hạ Hầu Lam.

Tiếp đó chàng thuật lại một lượt tiền nhân và hậu quả của sự việc.

Hoa Ngọc nghe xong thì chau mày nói :

- Thì ra là có chuyện như vậy, nói thế là các hạ đến đây để tìm Kim Ngọc Dung?

Thân Chính Nghĩa gật đầu, nói :

- Đó là mục đích thứ nhất, mục đích thứ hai là tại hạ phải nhờ vị hồng nhan tri kỷ của Hạ Hầu Lam, ngăn chặn cô ta kịp thời để cô ta khỏi trả lại nửa trang Tàng Chân đồ.

Hoa Ngọc nói :

- Tối qua tại hạ gặp một vị cô nương trên đường đi, không biết có phải...

Thân Chính Nghĩa “à” một tiếng rồi nói :

- Tướng mạo của vị cô nương đó như thế nào?

- Toàn thân mặc hồng y, người xinh đẹp nhưng hơi lạnh lùng.

- Các hạ gặp cô ta ở nơi nào?

- Tại Câu Cốc!

- Tại Câu Cốc? Nói vậy, nếu cô ta định đến nơi này thì cũng đã đến từ lâu rồi.

Hoa Ngọc hỏi :

- Có phải cô ta không?

Thân Chính Nghĩa gật đầu, nói :

- Có lẽ là phải, các hạ gặp cô ta trong trường hợp nào?

Hoa Ngọc đỏ mặt, chàng nói :

- Trong một khách điếm, tại hạ để ý nhìn cô ta hơn một lần.

ngừng một lát, chàng nói tiếp :

- Khi đó cô ta đang nói chuyện với một vị cô nương khác.

Thân Chính Nghĩa rùng mình, chàng vội hỏi :

- Nói chuyện với một vị cô nương khác? Vị cô nương đó như thế nào?

Hoa Ngọc ngạc nhiên trước thái độ của Thân Chính Nghĩa, chàng nói :

- Là một cô nương mặc bạch y, tướng mạo thanh tú.

Song mục Thân Chính Nghĩa đột hiện hàn quang, chàng nói :

- Đó phải là Đồng cô nương rồi, không ngờ ta vẫn chậm một bước.

Hoa Ngọc dậm chân than trời :

- Thế thì hỏng bét, chỉ hận là đương thời tại hạ không biết.

Thân Chính Nghĩa đã bình tĩnh trở lại, chàng hỏi :

- Lúc đó còn có người nào bên cạnh không?

Hoa Ngọc lắc đầu, nói :

- Tại hạ không thấy một người nào khác.

Thân Chính Nghĩa gật gật đầu, nói :

- Chuyện đó tất phải không có người nào khác.

Bỗng nhiên chàng nhìn ra ngoài cửa và nói tiếp :

- Có lẽ tỉ tỉ của các hạ đến đấy!

Hoa Ngọc kinh hãi, vội nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy có hai người đang đi về phía tửu quán, đó là một hắc y thiếu nữ xinh đẹp và một vị hắc y lão phụ nhân hơi gầy.

Hoa Ngọc thất kinh vội nói :

- Đúng là xá tỉ và lão bà hung dữ đó rồi, tại hạ phải trốn mới được.

Nói đoạn, chàng đứng bật dậy và định trốn vào sau bức màn của tửu quán.

Nhưng đáng tiếc đã quá muộn, chàng vừa đúng lên thì đã nghe một giọng lanh lảnh từ ngoài truyền vào :

- Đệ đệ đứng lại!

Hoa Ngọc rùng mình, nhất thời không dám động đậy, chàng gượng cười, nói :

- Thế này là bi thảm rồi.

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Đừng lo, tại hạ sẽ ứng phó thay các hạ!

Chàng vừa dứt lời thì hắc y thiếu nữ và hắc y lão phụ nhân đã vào tới nơi.

Hắc y thiếu nữ trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Hoa Ngọc, đôi mắt long lanh như làn thu thủy nhưng cũng sắc lạnh như đao.

Hoa Ngọc đầy vẻ khϊếp sợ, chàng nói :

- Tỉ tỉ, sao lại đi cùng...

Hắc y thiếu nữ cười nhạt, nói :

- Điều đó phải hỏi ngươi đấy.

Hoa Ngọc cúi đầu không nói gì. Hắc y thiếu nữ đưa tay lôi chàng và nói :

- Đi thôi, phụ thân bảo ngươi phải lập tức trở về.

Hoa Ngọc nhìn qua Thân Chính Nghĩa và nháy mắt cầu cứu.

Thân Chính Nghĩa thản nhiên cười cười rồi nói :

- Phụ mẫu còn thì không được đi xa, đừng để lệnh tôn lo lắng, lệnh tỉ đã vượt thiên lý xa xôi đến đây tìm thì các hạ nên trở về thôi.

Hoa Ngọc không ngờ Thân Chính Nghĩa lại nói như vậy, chàng ngạc nhiên nói:

- Sao các hạ...

Chợt nghe hắc y lão phụ nhân khai khẩu :

- Ngọc nhi, người này là...

Hoa Ngọc vội nói :

- Là hảo bằng hữu mới kết giao của Ngọc nhi, hắn cũng là bằng hữu của Hạ Hầu Lam, công lực của hắn rất cao, ngay cả Thủ tọa La Hán đường của Thiếu Lâm cũng...

Thân Chính Nghĩa cắt lời, nói :

- Các hạ, đủ rồi, nam tử hán đại trượng phu chớ lẻo mép như thế.

Hoa Ngọc gượng cười rồi bế khẩu.

Hắc y lão phụ nhân lạnh lùng nói :

- Ngọc nhi, nói tiếp đi!

Hoa Ngọc nhăn mày nhíu mặt, chàng nói :

- Sa nương, người chớ...

Hắc y lão phụ nhân này có diện mạo khá xấu xí, da mặt ngăm đen, trông rất hãi người, đây chính là vị Lãnh Diện Từ Tâm Dạ Xoa Sa Ngũ Nương.

Bà ta lạnh lùng cắt lời, nói :

- Ngọc nhi, ngươi nghe ta hay nghe hắn?

Hoa Ngọc chẳng biết làm thế nào nên nhìn qua Thân Chính Nghĩa.

Thân Chính Nghĩa khẽ nhún vai, mỉm cười rồi nói :

- Tại hạ cũng không muốn gây thêm phiền phức cho các hạ, nói đi.

Hoa Ngọc bèn thuật lại một lượt chuyện Thân Chính Nghĩa lộ chút thần uy trước võ lâm quần hùng vừa rồi.

Nghe xong, Sa Ngũ Nương và hắc y thiếu nữ đều kinh ngạc, bất giác hắc y thiếu nữ lại chăm chú nhìn Thân Chính Nghĩa, nhìn đến độ không chớp mắt.

Sa Ngũ Nương cũng quan sát Thân Chính Nghĩa một lúc rồi nói :

- Không ngờ ngươi có thân thủ cao cường như vậy, Ngọc nhi, ngươi kết giao với vị bằng hữu này cũng được đấy.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Trong mắt của Sa tiền bối, những điều đó không đang để cười.

Song mục Sa Ngũ Nương lấp lánh hàn quang, bà ta hỏi :

- Ngươi biết lão thân ta à?

Thân Chính Nghĩa chỉ Hoa Ngọc và nói :

- Vừa rồi chẳng phải hắn gọi tiền bối là Sa nương đó sao?

Sa Ngũ Nương thu lại thần uy, bà vừa gật đầu thì chợt nghe Hoa Ngọc nói :

- Sa nương, đừng nghe hắn, hắn chẳng những biết Sa nương mà còn biết...

Thân Chính Nghĩa chau mày nói :

- Lại nữa rồi.

Hoa Ngọc vội vàng bế khẩu, cúi đầu.

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Không kịp rồi, đừng chọc Sa tiền bối nổi giận, nói tiếp đi.

Hoa Ngọc đỏ mặt, chàng ngẩng đầu lên và nói tiếp :

- Hắn còn biết Tị Trần sơn trang, biết gia phụ và còn nhận biết Lôi Đình bát thức.

Sa Ngũ Nương hỏi :

- Hắn ta nói thế nào?

Hoa Ngọc nói :

- Hắn nói mọi người đều sợ Sa nương nhưng lại không để ý đến trái tim nhân từ của người.

Trên mặt Sa Ngũ Nương thoáng hiện một chút tươi cười, nhưng lập tức vẻ lạnh lùng bao phủ trở lại, bà nói :

- Không cần hắn nói tốt cho ta.

Bà nhìn qua Thân Chính Nghĩa rồi nói tiếp :

- Tiểu tử, sao ngươi biết nhiều như vậy?

Thân Chính Nghĩa thản nhiên nói :

- Tiền bối, kiến văn nhiều hơn người một chút, không phải là điều sai trái đấy chứ?

Sa Ngũ Nương lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi nói :

- Ngươi rất biết nói chuyện, biết về lão thân cũng chẳng có ít, biết về Tị Trần sơn trang cũng chẳng sao, nhưng vừa nhìn mà có thể nhận ra Lôi Đình bát thức, và có thể phát xuất chín đóa hoa kiếm thì tuyệt không phải chuyện đơn giản.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Tiền bối, đã biết Thần Châu Nhất Kiếm thì tại sao lại không biết Lôi Đình bát thức? Còn người phát xuất được chín đóa hoa kiếm thì e rằng không phải chỉ có một mình tại hạ.

Sa Ngũ Nương nói :

- Nói không sai, tiểu tử, lão thân chưa thỉnh giáo.

- Không dám!

Thân Chính Nghĩa cắt lời, nói :

- Tại hạ kêu bằng Thân Chính Nghĩa.

Sa Ngũ Nương chau mày, bà trầm ngâm một lúc rồi lẩm bẩm tự nói :

- Thân Chính Nghĩa?

Hoa Ngọc máy môi định nói nhưng lại thôi.

Sa Ngũ Nương không để ý, nhưng hắc y thiếu nữ lại phát hiện được, nàng hỏi:

- Đệ đệ, ngươi muốn nói gì phải không?

Hoa Ngọc vội nói :

- Không có gì, không có gì.

Hắc y thiếu nữ chau mày nói :

- Ngươi càng lúc càng to gan đấy!

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Xem ra các hạ làm hỏng chuyện thật rồi.

Hoa Ngọc gượng cười, nói :

- Tỉ tỉ, đó không phải là danh tánh thật của hắn.

Hắc y thiếu nữ “à” một tiếng rồi đưa mắt nhìn sang Thân Chính Nghĩa.

Sa Ngũ Nương liền nói :

- Thảo nào ta nghe ba chữ này quá xa lạ, tiểu tử, vậy danh tánh thật của ngươi là gì?

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Xin tiền bối lượng thứ, tại hạ hiện có nỗi khổ tâm nên không thể nói được.

Sa Ngũ Nương trừng mắt hỏi :

- Thế nào? Ngươi kết giao bằng hữu với Ngọc nhi mà ngay cả danh tánh thật cũng không chịu nói cho hắn biết, như vậy là ngươi có ý gì?

Thân Chính Nghĩa nói :

- Tiền bối, vị bằng hữu mới kết giao của tại hạ đã biết lý do tại sao.

Sa Ngũ Nương nìn qua Hoa Ngọc và hỏi :

- Ngọc nhi, tại sao?

Hoa Ngọc nói :

- Sa nương không nghe ba chữ Thân Chính Nghĩa sao? Hắn nói hiện nay chính nghĩa chưa vực dậy được.

Sa Ngũ Nương cắt lời, nói :

- Vực chính nghĩa?

Hoa Ngọc tiếp lời :

- Trên đường đi, Sa nương có nghe chuyện liên quan đến Hạ Hầu Lam không? Hắn là bằng hữu của Hạ Hầu Lam, hắn vực chính nghĩa cho chuyện này, bây giờ...

Sa Ngũ Nương nói :

- Võ lâm đều chỉ Hạ Hầu Lam là kẻ gây ra mọi chuyện, còn có gì...

Thân Chính Nghĩa xen vào :

- Tiền bối cũng cho rằng Hạ Hầu Lam là một ác ma chăng?

Sa Ngũ Nương nói :

- Theo ta thấy thì hắn cũng giống y lão thân ta, chẳng qua là phải ma danh thôi.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Đa tạ tiền bối, vậy thì chính nghĩa này không đáng vực lắm ư?

Sa Ngũ Nương ngớ người, rồi lập tức gật đầu, nói :

- Tiểu tử, ngươi đúng rồi, chính nghĩa này đáng vực dậy lắm, người có biết tường tận sự tình không?

Thân Chính Nghĩa gật đầu, nói :

- Vãn bối nguyện thuật lại cho lão tiền bối nghe.

Thế là chàng đem tiền nhân và hậu quả của sự việc thuật lại một lượt.

Nghe xong, thần thái của Sa Ngũ Nương thật kinh người, song mục lấp lánh hàn quang, bà nói :

- Lão thân vốn không tin Hạ Hầu Nhất Tu lại dạy ra một đồ đệ như vậy, không ngờ trong chuyện này còn có uẩn khúc, năm xưa lão thân từng từng gặp tên thất phu Kim Ngọc Dung mấy lần, đích thị là một tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ và thâm độc, lão thân cứ tưởng là hắn đã chết.

Ngừng một lát, bà nói tiếp :

- Tiểu tử, vì chuyện này, lão thân đồng ý giúp người một tay, nhưng ngươi phải nói cho lão thân biết, Hạ Hầu Lam đang ở đâu?

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Tiền bối, tại hạ cũng đang tìm hắn.

Sa Ngũ Nương, nói :

- Tiểu tử, đừng hòng qua mặt lão thân nhé, lão thân ta qua cầu còn nhiều hơn đường mà ngươi đã đi, nếu ngươi không biết Hạ Hầu Lam đang ở đâu thì làm sao biết kẻ xuất hiện quanh vùng này là do tên thất phu Kim Ngọc Dung giả mạo?

Thân Chính Nghĩa thản nhiên nói :

- Tiền bối, trên thực tế Hạ Hầu Lam đã bị Bạch Như Băng bắt đi, vì vậy thản nhiên tại hạ...

Sa Ngũ Nương nói :

- Lão thân cũng nghe nói chuyện này, ngươi đã là bằng hữu của hắn thì tại sao không cứu hắn?

Thân Chính Nghĩa nói :

- Tiền bối, tại hạ cho rằng ngăn chặn không cho nửa trang Tàng Chân đồ đó rơi vào tay Kim Ngọc Dung mới là chuyện quan trọng, tiền bối nghĩ có đúng không?

Sa Ngũ Nương ngớ người rồi nói :

- Không sai, vậy ngươi có biết Bạch Như Băng đang ở đâu không?

Thân Chính Nghĩa cũng lắc đầu, nói :

- Cũng không biết, tiền bối muốn tìm...

Sa Ngũ Nương cắt lời, nói :

- Lão thân muốn tìm Bạch Như Băng để thương lượng với bà ta một chuyện.

- Tiền bối muốn thương lượng chuyện gì với Bạch Như Băng?

- Muốn bà ta nể mặt lão thân mà giao Hạ Hầu Lam cho lão thân?

- Tiền bối cần Hạ Hầu Lam để làm gì?

- Đưa hắn về Tị Trần sơn trang hưởng phúc.

Hắc y thiếu nữ đứng bên cạnh bất giác đỏ mặt, nàng thẹn thùng cúi đầu.

Thân Chính Nghĩa “à” một tiếng rồi gật đầu, nói :

- Thì ra tiền bối định...

Chàng đảo mắt nhìn qua hắc y thiếu nữ rồi nói tiếp :

- Tại hạ phải nói rõ trước, hảo ý của tiền bối e rằng...

- Tiểu tử! - Sa Ngũ Nương cắt lời, nói - Lão thân nguyện lấy danh hiệu năm xưa ra bảo đảm, chuyện này tuyệt đối là hảo ý, nếu ngươi tin tưởng lão thân.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Kính nể danh hiệu uy chấn võ lâm của tiền bối năm xưa, tại hạ cũng chẳng dám có chút hoài nghi, chỉ có điều tại hạ xin thỉnh giáo tiền bối có nắm chắc là có thể khiến Bạch Như Băng...

Sa Ngũ Nương trừng mắt nói :

- Lão thân ta tiên lễ hậu binh, thương lượng không thành thì động thủ người khác sợ bà ta chứ lão thân tuyệt đối không sợ!

- Đã vậy thì tại hạ cũng bạo gan xin thương lượng với tiền bối một chuyện.

- Được, ngươi nói xem?

- Chúng ta chia nhau hành sự, tiền bối cứu người, tại hạ bảo vệ võ lâm chí bảo, chẳng hay ý tiền bối?

Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :

- Được! Tị Trần sơn trang chẳng hứng thú với cái gọi là võ lâm chí bảo đó, cần là cần con người Hạ Hầu Lam, tiểu tử ngươi nói hay lắm, chúng ta nhất trí như vậy nhé.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Vậy thì tại hạ có thể nói cho tiền bối đến một nơi.

- Nơi nào? Để làm gì?

- Tìm hành tung Bạch Như Băng.

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi nói là ngươi không biết.

- Tại hạ cũng chỉ phán đoán thôi, không dám khẳng định có chắc hay không.

Sa Ngũ Nương ngạc nhiên hỏi :

- Tiểu tử, nói vậy nghĩa là sao?

Thân Chính Nghĩa chậm rãi nói :

- Tiền bối, Hạ Hầu Lam hiện đang ở trong tay Bạch Như Băng, đúng không?

Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :

- Đó là do ngươi nói!

Thân Chính Nghĩa tiếp lời :

- Hiện giờ, quanh Mạt Lăng Quan này cũng có một Hạ Hầu Lam xuất hiện, đúng không?

Sa Ngũ Nương lại gật đầu, nói :

- Cũng không sai, điều này mọi người đều biết.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Trên thế gian không thể có hai Hạ Hầu Lam, nếu tại hạ là Bạch Như Băng thì tại hạ sẽ hoài nghi tính chân giả của Hạ Hầu Lam trong tay mình.

Song mục Sa Ngũ Nương đột hiện hàn quang, bà gật mạnh đầu và nói :

- Không sai, tiểu tử, vậy thì Bạch Như Băng cũng sẽ phải tìm đến đây.

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Tiền bối quả nhiên cao minh, đó chính là phán đoán của tại hạ.

Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói :

- Tiểu tử, ngươi biết tâng bốc người khác lắm, tất cả đều được ngươi làm sáng tỏ rồi, lão thân ta lẽ nào không thấy? Tiểu tử, cao minh là ngươi đây, phán đoán này...

Thân Chính Nghĩa cắt lời, nói :

- Tại hạ không dám tin là tất đúng!

Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :

- Nhưng cũng chắc đúng tám chín phần mười.

Thân Chính Nghĩa gượng cười, nói :

- Tiền bối, vậy chúng ta nhất trí như thế nhé?

Sa Ngũ Nương gật đầu, nói :

- Được, Ngọc nhi, chúng ta đi thôi!

Hoa Ngọc ngớ người, chàng nói :

- Sa nương, chúng ta đi thật sao?

Sa Ngũ Nương trừng mắt, nói :

- Thế nào, ngươi không nỡ rời vị bằng hữu mới kết giao này chăng?

Hoa Ngọc chưa đáp lời thì Thân Chính Nghĩa đã nói :

- Hoa huynh đệ, thiên hạ không có cuộc hội ngộ nào là bất tán, nhưng tại hạ dám đoán chắc rằng, nếu để tính khí của Sa tiền bối phát lên thì mùi vị sè không dễ chịu đâu.

Hoa Ngọc bất đắc dĩ phải đứng dậy một cách miễn cưỡng.

Sa Ngũ Nương liếc nhìn Thân Chính Nghĩa và nói :

- Tiểu tử, lão thân không có tính khí hãi người như thế đâu.

Thân Chính Nghĩa thản nhiên mỉm cười, chàng cũng đứng lên và nhìn Hoa Ngọc, nói :

- Đi, các hạ, tại hạ tiễn huynh đệ ra cửa!

Nói đoạn, chàng nắm tay Hoa Ngọc định kéo đi.

Sa Ngũ Nương chăm chú nhìn lên mặt Thân Chính Nghĩa rồi bỗng nhiên nói :

- Tiểu tử, khoan đã!

Thân Chính Nghĩa ngạc nhiên hỏi :

- Tiền bối còn có điều gì chỉ giáo chăng?

Sa Ngũ Nương cười cười, nói :

- Tiểu tử, ngươi đeo mặt nạ đặc chế phải không?

Thân Chính Nghĩa bất giác rùng mình, chàng mỉm cười, nói :

- Ai nói thế, có lẽ tiền bối trông nhầm rồi.

Sa Ngũ Nương lắc đầu cười nhạt, nói :

- Tiểu tử, lão thân tuy đã có tuổi nhưng hai mắt chưa hoa đâu, màu da trên mặt ngươi hơi khác màu da dưới mép tai, đó chẳng phải.

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Rốt cuộc thì tiền bối cũng là người cao minh.

Hoa Ngọc ngạc nhiên hỏi :

- Các hạ có đeo mặt nạ thật à?

Thân Chính Nghĩa gật đầu, nói :

- Lẽ nào nhãn lực của Sa tiền bối còn có thể sai?

Sa Ngũ Nương mỉm cười, nói :

- Tiểu tử, ngươi lại cho lão thân ta lên mây rồi!

Hoa Ngọc nói :

- Tại hạ không hỏi danh tánh thật của các hạ, nhưng có thể cho tại hạ biết...

Thân Chính Nghĩa lắc đầu, nói :

- Nếu tại hạ có thể cho người khác biết diện mục thật thì việc gì phải dùng danh tánh giả?

Hoa Ngọc còn muốn nói nữa nhưng Sa Ngũ Nương đã khoát tay nói :

- Ngọc nhi, người ta đã có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ thì đừng làm khó người ta nữa, đi thôi!

Nói đoạn, bà kéo hắc y thiếu nữ đứng lên rồi quay người cất bước.

Thân Chính Nghĩa nói :

- Các hạ, ngày khác sẽ có cơ hội đi thôi.

Chàng cũng kéo Hoa Ngọc bước theo ra ngoài cửa, đồng thời như vô tình đưa tả thủ lên định sửa lại cổ áo.

Ngay lúc đó, đột nhiên Sa Ngũ Nương quay người lại và xuất thủ nhanh như chớp, chụp lên mặt Thân Chính Nghĩa, động tác xuất thủ nhanh đến độ kinh người. Nhưng hữu thủ của bà ta va phải tả thủ của Thân Chính Nghĩa vừa đưa lên, song thủ vừa chạm thì Sa Ngũ Nương vì chấn động phải rụt tay lại. Bà ta ngạc nhiên hỏi :

- Tiểu tử, ngươi đã biết trước à?

Thân Chính Nghĩa mỉm cười, nói :

- Vì vậy nên tại hạ không đa tạ tiền bối thành toàn.

Sa Ngũ Nương nói :

- Ngươi có thể đẩy lui lão thân bằng một chưởng?

Thân Chính Nghĩa cười cười, nói :

- Thực ra, phải nói đó là vận khí tốt của tại hạ.

Sa Ngũ Nương chớp chớp song mục và nói :

- Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên có thể đẩy lui lão thân bằng một chưởng, tuy hiện tại khó phân cao thấp nhưng cũng có ngày lão thân phải...

Thân Chính Nghĩa cắt lời, nói :

- Tiền bối, không cần phải chờ đến ngày đó đâu, tại hạ sẽ tự vạch trần bản lai diện mục của mình.

Sa Ngũ Nương không nói thêm gì nữa, bà quay người và cất bước đi ra ngoài.

Thân Chính Nghĩa đưa Hoa Ngọc qua khỏi cửa rồi dừng bước đứng nhìn ba bóng người dần khuất, đoạn chàng quay vào bàn tiếp tục ăn uống.

Nhưng vừa nâng chén rượu lên thì song mục của chàng bất giác nhìn ra ngoài cửa tửu quán, sau đó thì sững sờ đến độ thộn cả người ra.

Thì ra, trên đường quan đạo đang có hai người bước đi từ hướng ngược lại, một mặc hồng y, một mặc bạch y, cả hai đều có nhan sắc diễm tuyệt.

Hồng y cô nương chính là Thượng Quan Phụng, bạch y cô nương là Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh. Sao hai vị cô nương này lại có thể gặp nhau và kết bạn mà đi như thế?

Đột nhiên Thân Chính Nghĩa nhớ lại những điều Hoa Ngọc trông thấy ở Câu Cốc. Thì ra bạch y cô nương mà Hoa Ngọc nói không phải là Đồng Uyển Nhược, mà là vị Vạn Hoa công chúa Bạch Tố Trinh từng giận dỗi bỏ đi từ Thái Bạch lâu này. Trong lúc chàng còn đang ngẩn người thì hai vị cô nương kia đã đi qua khỏi tửu quán. Thân Chính Nghĩa vội đứng lên, lấy một nén bạc vụn đặt xuống bàn rồi ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi tửu quán. Đến khi nhìn lại thì trước mặt trống không, đường quan đạo thẳng băng, chạy dài tít tắp nhưng nào thấy một bóng người?

Thân Chính Nghĩa vừa kinh ngạc vừa khẩn trương, chàng vội gia tăng cược lực truy theo. Nhưng chẳng mấy bước thì chàng đột nhiên dừng lại, vì chàng liếc thấy một bóng hồng và một bóng trắng thấp thoáng trong một tửu quán ven đường. Chàng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không sai, Thượng Quan Phụng và Bạch Tố Trinh đang ngồi trong tửu quán, hai người đang thầm thì nói chuyện với nhau. Xung quanh hai nàng cũng ngồi đây võ lâm hào kiệt từ các nơi kéo đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »