Chương 4

Tôi ăn xong món sủi cảo, Thanh Sơn cũng vừa kết thúc trò chơi với bọn trẻ. Mưa có vẻ không có ý định tạnh, anh giương ô rồi đưa tôi lên núi thăm mộ.

Mộ của cha mẹ Thanh Sơn nằm giữa núi, hai đống đất nhỏ, nằm sát nhau.

Tôi mua một ít giấy vàng và tiền giấy, ngồi xổm xuống đất đốt nhưng như thế nào cũng đốt không được.

“Thời tiết này thật tệ.”

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa dứt lời, hai ngón tay Thanh Sơn thoáng lắc lư, đống giấy vàng trước mắt tôi bỗng nhiên cháy lên.

“Anh…”

Biểu cảm của Thanh Sơn thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh.

“Cũng đúng, sét cũng có thể dẫn, chút này cũng không tính là gì.”

Nghe tôi nói vậy, khóe miệng Thanh Sơn rõ ràng nhếch lên một nụ cười.

“Cười gì vậy?”

Nụ cười trên mặt Thanh Sơn từ từ thu lại, lắc đầu nói không có cười.

Mặc dù hai chúng tôi đã quen thuộc với cơ thể của nhau, nhưng hầu hết thời gian tôi cũng không biết trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì.

Tiền giấy cháy chậm rãi, tro tàn theo gió bay lên rồi lại rơi xuống, rơi vào đầu ngón tay Thanh Sơn.

Tôi cuống quít giúp anh dọn đi, nhưng Thanh Sơn lại giơ tay ra hiệu tôi không cần làm vậy.

“Không đau à?”

Thanh Sơn nhìn về phía tôi, hốc mắt thế nhưng có chút ướŧ áŧ.

Có lẽ là nhớ cha mẹ? Tôi mím môi, đang do dự không biết phải an ủi anh như thế nào, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

“A Lê, cuối cùng cháu cũng trở về!”

Hai người đàn ông trung niên đến, trông rất giàu có, khác hẳn với vùng đồi hoang này.

"Chú biết cháu đã về nhà, nên ngay lập tức lái xe trở về."

Chú?

Sắc mặt Thanh Sơn không được tốt lắm, liếc nhìn siêu xe đỗ sau lưng bọn họ, khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng.

"Vào nhà nói chuyện, tôi không muốn làm bẩn tai cha mẹ."

Thật rõ ràng, mối quan hệ giữa Thanh Sơn và hai người đàn ông này không được tốt lắm.

Trong nhà cổ, bọn họ vào nhà khóa cửa lại, không có ý định gọi tôi đi vào.

Tôi vội liên lạc với Lâm Lâm.

Lâm Lâm là họ hàng bên cha của Thanh Sơn, nói ngôi nhà này hẳn là của mẹ anh.

"Tớ chỉ lờ mờ nghe nói hắn có hai người chú rất giàu có, nhưng nghe nói nhân phẩm rất kém."

"Lúc trước chú không có ai cần, cũng không nghe nói hai người chú này đến giúp đỡ."

"Cho nên tớ nghĩ chắc không phải là người tốt đâu, cậu chú ý một chút nhé."

Lời của Lâm Lâm còn chưa dứt, trong nhà đột nhiên vang lên tiếng va chạm của đồ sứ nện xuống đất.

Tôi vô thức lao vào, chỉ nhìn thấy Thanh Sơn đứng bên cạnh ghế, cánh tay chảy máu.

"Đánh người?"