Chương 58

Lúc ăn cơm, hiệu trưởng Vương luôn luôn nói cảm ơn Lâm Mị. Tất cả sách báo ngoại ngữ và tài liệu giảng dạy được quyên tặng cho trường dưới danh nghĩa phòng làm việc của cô đã được đưa đến, “Còn có cả một chiếc máy chiếu phim ngoài trời nữa, tôi đã xử lý một chút, trước đây mấy ngày đã chiếu phim cho mấy đứa trẻ xem rồi.”

Hiệu trưởng Vương cười hiền lành.

Lúc họ đang ăn cơm có người đến gõ cửa.

Bà Hương đi ra mở cửa, Lâm Mị nhìn sang. Lại là cô bé Hà Na hôm nay đã nhờ cô đặt cho một cái tên tiếng Nga. Cô bé đứng trước cửa, hơi run rẩy, hỏi bà Vương có nến không. Nhà cô bé chưa nộp tiền điện nên bị ngắt điện rồi.

Bà Vương bảo cô bé đứng chờ một lát, xoay người đi vào phòng ngủ.

Hà Na đứng yên ở cửa, hiệu trưởng Vương bảo cô bé vào nhà ăn cơm, cô bé lắc đầu, trả lời không ăn, sau đó đứng yên ở cửa như cũ. Lúc ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lâm Mị, cô bé khẽ nở nụ cười, rồi ngượng ngùng cúi đầu nhìn xuống dưới đất.

Không lâu sau, bà Vương cầm theo một ngọn nến đi đến, dúi vào tay cô bé một chiếc đèn pin, dặn cô bé trên đường về nhớ chú ý an toàn.

Nhìn bóng dáng gầy gò biến mất trong màn đêm, hiệu trưởng Vương thờ dài nói: “Hà Na là đứa bé có thành tích tốt nhất lớp sáu trong trường chúng ta. Nếu như con bé có thể học tiếp lên cấp hai, nhất định có thể có được thành tích. Đáng tiếc là nhà nó thật sự…. Bố cô bé năm ngoài trượt chân rơi xuống sông chết đuối, còn em trai mới được 3 tuổi….”

Bữa cơm này ăn xong trong nặng nề.

Cơm nước xong xuôi, bà Vương sắp xếp cho Lâm Mị đi tắm. Nơi tắm rửa nằm ở phía Đông gian phòng buổi tối Lâm Mị ngủ. Hai thùng nhựa bên trong đựng đầy nước ấm, bên cạnh chiếc ghế gỗ để xà phòng thơm, trên ghế dựa là khăn mặt sạch sẽ, dưới đất còn đặt một đôi dép xăng đan.

“Điều kiện tắm rửa không được tốt, cô giáo Lâm đừng chê cười. Khăn mặt đều rất sạch, tôi đã giặt qua, phơi dưới ánh mặt trời rồi….”

Sự lúng túng của bà Vương khiến trong lòng Lâm Mị cảm thấy rất khó chịu.

Tắm xong, bà Vương đi đến dặn dò Lâm Mị: “Lúc ngủ nhớ ém kỹ màn, chỗ chúng ta hơi nhiều muỗi.” Rồi bà đưa cho cô một cái đèn pin, để ban đêm đi vệ sinh sẽ cần dùng đến.

Cửa đóng lại, gian phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Trên mặt đất có mấy vũng nước, Lâm Mị cẩn thận né tránh đi đến ngồi trên giường để gọi điện về nhà. Tín hiệu chỗ này rất yếu, không kết nối được mạng, chỉ có thể gọi điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô lấy quạt hương bồ để trên đầu giường xuống đuổi muỗi, đóng màn lại. Ga giường đều đã được giặt sạch sẽ, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Điện thoại cô đặt trên gối rung ầm ầm.

Lâm Mị nhìn một chút, hỏi do dự, nhưng vẫn nhận.

Lục Thanh Nhai: “Đến rồi?”