Chương 42

Editor: Mẫu Đơn Sắc.

Anh lần mò được môi cô rồi, liền hôn xuống.

Đôi môi anh nứt nẻ, dùng lực cọ xát, khiến cô cảm thấy hơi hơi đau.

Lâm Mị không đáp lại, ngón tay nắm chặt lại, mắt mũi đỏ lên. Cô đưa tay, chống lên vai anh nhẹ nhàng đẩy anh ra. Rồi cô né tránh, rụt mũi lại một chút, đè sự uất ức và khó chịu như ở trong nước xuống.

Cô hạ giọng hỏi: “Đã bao lâu anh không nghỉ ngơi rồi?”

Trên người anh có một khí chất đầy kinh nghiệm phong sương, và cả áp lực mệt mỏi toát ra trên người cậu này người khác cũng có thể cảm nhận được.

“… Không biết, nghỉ nhiều rồi.” Trên đường thực hiện nhiệm vụ anh có thể đánh được một giấc, mỗi ngày lắt nhắt cũng được mấy tiếng đồng hồ.

“Anh nên đi ngủ trước một giấc đi…”

Cô muốn đứng dậy, nhưng bị anh ôm chặt, anh cúi đầu xuống gối đầu lên đùi cô.

“… Không ngủ được, chúng ta tâm sự đi.”

Lâm Mị thở dài: “… Vậy anh đi tắm rửa trước đi, tôi giúp anh nấu chút nước uống.”

Chắc chắn ở bên ngoài thực hiện nhiệm vụ thì điều kiện vệ sinh không được nhanh và tiện lợi nên cô ngửi thấy trên người anh có mùi mồ hôi, cũng không phải thấy ghét bỏ, chỉ cảm thấy có chút chua xót, mềm lòng.

Lục Thanh Nhai cuối cùng cũng bị cô khuyên nên đứng lên.

Từng ngọn đèn được mở lên, đèn đuốc đã sáng trưng khiến con người bắt đầu ấm áp lại.

Lâm Mị mở hộp sữa bò đã mua từ hai ngày trước về, đổ vào trong nồi, để lửa nhỏ nấu liu riu. Rồi cô đổ nước vào trong ấm trên kệ đun, rất nhanh, nước đã sôi.

Đổ sữa bò nóng ra chiếc cốc pha lê, cô để nó trên bàn trà phòng khách.

Một lát sau, Lục Thanh Nhai bước ra từ phòng tắm.

Gỡ miếng băng gạc trên lưng ra, mấy ngày bôn ba liên tiếp cuối cùng thì vết thương cũng lành lại, có chỗ bị rơm rớm chất dịch lỏng.

Vết thương nặng hay nhẹ anh cũng hay bị, nên trong nhà luôn chuẩn bị một bộ cứu thương. Lục Thanh Nhai đi đến tủ TV tìm lọ Povidone-iodine và băng gạc ở bên trong, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

Lâm Mị đưa tay ra: “Đưa tôi.”

Cô dùng nhíp kẹp miếng bông thấm Povidone-iodine ấn vào vết thương của anh.

Trên lưng anh còn có đủ các loại vết sẹo nông sâu, giống như dấu ấn của một quân lính.

“Rút cho tôi một điếu thuốc.”

Anh bật lửa “Tách” một phát, một làn khói xanh từ từ bay lên, Lục Thanh Nhai nặng nề hút một hơi, sau đó hỏi: “Có hận tôi không?”

Anh cảm nhận được miếng bông mát lạnh kia ngừng di chuyển. Một lát sau, cô nhẹ nhàng nói: “Đã từng.”

Xử lý vết thương xong, cô ngồi xuống sô pha, dựa gần anh, còn đem theo cốc sữa bò đẩy đến trước mặt anh, sau đó thu dọn một vài đồ đạc như cái nhíp, băng gạc, bình thuốc, băng vải,…

Cuối cùng buộc xong bao nilon thì cô dừng lại.

“Lục Thanh Nhai, tôi phải nói thật với anh…”