Chương 8: Hồng môn yến (nhất)

Không muốn vào phòng thu âm, không muốn vào phòng thu âm...Cầm kịch bản, Tiết Mặc đi tới đi lui bên ngoài, cứ cách mỗi ba mươi giây là đi ba bước, sau một giây là lui một bước, tại sao vậy? Tại sao lại là cậu? Có ai tới nói cho cậu biết, sao lại là gã ma quỷ đó, oa oa, buổi học tập cậu mong chờ, vị tiền bối thấu hiểu lòng người che chở người mới chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng thôi sao?



Trương Dương vừa bước khỏi thang máy đã trông thấy vẻ mặt mê man của Tiết Mặc, khuôn mặt bánh bao nhỏ thật hài hòa với chiếc l*иg hấp, mười tám nếp nhăn, đang lê từng bước trên nền gạch, "Bánh bao nhỏ!" Trương Dương thấy thế, vội vàng ra tay, thuận lợi, khoái trá chà đạp đầu Tiết Mặc, "Đang do dự gì thế? Còn không vào!"

"Tôi...Tôi cảm thấy chưa nắm được vai diễn đó o(>﹏<)o!" Tiết Mặc ủ rũ, nức nở.

Vừa nói xong, một bàn tay vô tình đã túm lấy cổ áo cậu, giọng như bà đồng, Trương Dương lên tiếng: "Đừng có lo, ha ha, Đại Đế sẽ giúp cậu mà!"

Đây là điều mà cậu sợ nhất nha!!! Tiếng lòng như sắp chết tới nơi của Tiết Mặc bị gạt sang bên, Trương Dương lôi cậu vào phòng thu âm, vỗ tay, cười âm hiểm, "Đề nghị Đại Đế l*иg tiếng cho Boss phản diện đúng là một chuyện rất thú vị, ha ha!"

Tôi hận anh cả đời! Cả đời! Trương Dương, anh nhớ kỹ cho tôi! Tiết Mặc khóc không ra nước mắt, oán thầm tên xấu xa nào đó, cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm việc xấu, xuất phẩm của Nhâm thị, tuyệt không phải là người tốt.

Dù tâm trạng uể oải, dù cõi lòng đang rất buồn bực, dù...có vô số việc xảy ra, nhưng Tiết Mặc vẫn giữ vững thái độ chuyên nghiệp, nghiền ngẫm kỹ thuật biểu diễn tiểu quái thú, thậm chí còn tìm mấy bộ phim kinh điển học lại vai gần giống như vậy. Cho nên, dưới con mắt xoi mói, không dung một hạt cát của Đại Đế, cậu thật kỳ tích, l*иg tiếng hơn phân nửa.

"A---a!!!" Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Đại Đế Nhâm Lẫm vừa mới đọc xong lời thoại, nâng kính, thản nhiên nói: "Đuôi của cậu bị cắn à?" Giờ này, Tiết Mặc giống như một con mèo dựng lông, mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm màn hình trong phòng thu âm.

Tiết Mặc vô cùng đau khổ, sao cậu lại phải nhận cái vai này cơ chứ? Oa oa, quả là phải chịu sự tra tấn hai tầng từ thể xác và tinh thần, "Câu...câu thoại này, Nhâm tổng giám không thấy có vấn đề sao?" Chỉ kịch bản phải l*иg tiếng và hình ảnh không tiếng động trên màn hình, cậu nơm nớp lo sợ, hỏi.

"Câu nào?" Nhâm Lẫm nhíu mày, y nhớ là, lời thoại không có đi quá giới hạn nha.

"Chính là chỗ này!" Tiết Mặc vẫn không bỏ qua, cậu tiến lên một bước túm lấy kịch bản của đối phương, hung tợn chỉ vào, "Tại sao ma đầu lại đưa ra yêu cầu với tiểu quái thú: Tiểu bảo bối, hãy mở rộng chỗ mê người và thân thể ngượng ngùng của mi, cảm tạ chủ nhân cao quý sủng hạnh mi đi!"

Nhâm Lẫm khinh thường, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp: "Chủ nhân Ma vương đương nhiên là có quyền đặt chân lên bụng tiểu quái thú sưởi ấm!"

"Vậy sao kế tiếp tôi còn phải làm như cao trào, phát ra tiếng kêu e thẹn?" Tiết Mặc như hỏng mất, kêu to.

"Bởi vì cậu thật thỏa mãn khi trở thành chiếc đệm sưởi ấm cho tôi!" Sau đó, Đại Đế trực tiếp không ngó tới người nào đó đang im lặng cắn kịch bản, hờ hững nói: "Giám đốc âm thanh, tiếp tục!"

Tôi không phải đệm sưởi ấm của anh, tôi không phải đệm sưởi ấm của anh...Tiết Mặc ôm đầu, cuộn tròn trong góc tường, lẳng lặng lau dòng lệ mặn đắng. Nhân vật như vậy đúng là xưa nay có một không hai, đời này, có chết cậu cũng không muốn l*иg tiếng thêm lần nữa.

Đến khi công việc tồi tàn sắp kết thúc, dưới yêu cầu cao độ, khắc nghiệt của Nhâm Lẫm, Tiết Mặc đã tìm về được chút lòng tin cho mình. Thái độ cẩn thận, tỉ mỉ trong công việc của Đại Đế và giọng nói không thứ gì có thể bì kịp của y khiến người ta phải mê muội, được quan sát ở một nơi gần như vậy, Tiết Mặc thấy thỏa mãn.

"Khá hơn lần trước!" Nhâm Lẫm tháo kính đen xuống, nhìn Tiết Mặc đang khẩn trương, y bỏ lại một câu rồi dẫn cả đoàn người rời khỏi. Không hiểu sao, trong lòng Tiết Mặc lại dâng lên xúc động muốn rơi lệ, không biết đó là do đã hoàn thành một công việc khó khăn, hay là do cái câu "khá hơn lần trước" của Đại Đế, nhưng chúng cũng đủ là lý do để cậu mỉm cười, lau lau khóe mắt.

Cách đó không xa, Trương Trương nhìn cậu, nở nụ cười dịu dàng. Mấy ngày qua, những vất vả mà Tiết Mặc phải chịu anh đều nhìn thấy, không có lời thoại, chỉ có thể dựa vào âm điệu để biểu hiện cảm xúc, vì một tình tiết năm giây mà phải làm đi làm lại mấy chục lần, hơn nữa còn phải chờ Nhâm Lẫm gật đầu cho qua, vì để có được hiệu quả tốt, Tiết Mặc đã chủ động tăng thêm vài âm tiết. Câu nói của cùng của gã ma quỷ hà khắc nọ, là rất khách quan.

Qua công việc lần này, Tiết Mặc thu được không ít. Nam chính là tiền bối Mạc Tri - vị tiền bối nổi danh trong giới l*иg tiếng, từng liên tục đạt hai giải diễn viên l*иg tiếng xuất sắc nhất ở đại hội trao giải diễn viên l*иg tiếng, do xuất thân từ diễn viên kịch nghệ, anh nổi tiếng hiền hòa, dễ gần gũi. Chính tính cách bình dị, dễ gần ấy đã để lại nhiều ấn tượng tốt trong lòng Tiết Mặc, trở thành một trong số rất ít những người bạn trong giới của cậu.

Tiết Mặc vẫn là diễn viên l*иg tiếng tự do, nhưng sau khi "Thần Ẩn" lên sóng, nhờ cơn mưa móc của đại thần và biểu hiện xuất sắc của mình, cậu vẫn có được chút nhân khí trong giới. Thậm chí còn có mấy nhà chế tác phim hoạt hình chạy tới tìm cậu l*иg tiếng cho nhân vật của họ.

Công việc bắt đầu nhiều dần, nhưng nếu muốn dựa vào việc l*иg tiếng để giải quyết vấn đề no ấm trong cuộc sống thì vẫn còn là ảo tưởng. Những ngày không đi l*иg tiếng, Tiết Mặc sẽ đi làm công xung quanh để duy trì cuộc sống.

Hôm đó, cậu vừa ghi âm xong một tập phim, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc chạy tới chỗ làm thêm, thì cậu tình cờ nhìn thấy Mạc Tri tới l*иg tiếng đang chen vào thang máy.

"Cậu ở một mình à?" Mạc Tri đã thốt ra một câu không đầu không đuôi, mở màn cho cuộc nói chuyện của hai người họ.

Tiết Mặc gật đầu, từ nhỏ, cậu đã ở một mình, "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Đối phương ờ một tiếng, trầm mặc mấy giây, rồi lại tung ra một câu nghi vấn, "Biết làm cơm không?"

"Cũng biết chút chút!" Thực tế thì Tiết Mặc không cầu kỳ trong ăn uống lắm, nhưng nấu cơm thì tuyệt đối là sở trường của cậu.

"Ăn vào không chết chứ?" Mạc Tri nói đùa.

"Đương nhiên là không rồi!" Lần này Tiết Mặc đáp rất lưu loát, "Tuy không thể so với các đầu bếp, nhưng cũng ngon lắm nha!" Ngẫm lại thì từ lúc mười mấy tuổi, cậu đã bắt đầu giúp rửa rau, nấu cơm giúp viện phúc lợi, chỉ cần đừng cầu kỳ quá, thì cũng không thành vấn đề.

Mạc Tri lộ rõ vẻ hưng phấn, giống như con chó nhỏ nhìn thấy khúc xương, đôi mắt to tròn nhìn Tiết Mặc, "Có thể nhờ cậu giúp tôi một chuyện không?"

Lần đầu tiên bị người khác nhìn bằng ánh mắt đó, huống hồ giọng nói của đối phương còn dịu dàng, đáng yêu, ngay tức thì, Tiết Mặc giơ cờ đầu hàng.

Bận rộn trong phòng bếp, Tiết Mặc thật hết biết nói gì, tên Mạc Tri này đúng là kỳ lạ, rõ ràng là không biết nấu ăn, còn khoe khoang, đi mời khách, lại còn mời tới nhà, hơn nữa còn không gọi người làm, cũng không đi đặt khách sạn, đúng là khiến cậu ngờ vực.

Trong nhà Mạc Tri, phòng bếp là nơi sạch sẽ nhất, đây nhất định là vùng đất chưa từng khai hoang, ngay cả thứ cơ bản nhất là muối cũng không tìm thấy. Thế là, Tiết Mặc đành phải dẫn Mạc Tri tới siêu thị mua đồ, rồi mới trở về nấu nướng.

Chưa từng thấy ai mời khách mà đến giờ mới đi mua nồi, Tiết Mặc đặt đĩa cá chua ngọt xuống, cởi tạp dề ra, chuẩn bị đi.

Thấy ai đó muốn chạy, Mạc Tri lập tức quẳng cây lau nhà, chạy về phía Tiết Mặc, hô to: "Trốn đâu vậy?"

"..." Tiết Mặc giật mình, "Anh đang bắt trộm à?" Xoa đầu bị gõ đau, cậu cười nói: "Anh mời khách của anh, tôi làm cơm của tôi, chẳng lẽ tôi cũng phải ở lại sao?"

"Đương nhiên rồi!" Mạc Tri kéo Tiết Mặc lại, cười híp mắt, ra vẻ thần bí, "Ở lại dùng cơm, bảo đảm là kiếp này cậu sẽ không hối hận!" Nói xong, tiếp tục đi lau nhà.

Chuông cửa vang lên điên cuồng, Mạc Tri vội vàng chạy ra mở cửa, Tiết Mặc theo sát phía sau, tò mò ló đầu ra ngoài nhìn. Người đi đầu là gương mặt quen thuộc - Trương Dương, theo phía sau anh ta là Lộ Mỹ - với biệt danh "bà đàn ông", sau nữa...ác mộng của Tiết Mặc xuất hiện, không phải đời này không hối hận, mà là hối hận nhất đời, cậu đúng là khóc không ra nước mắt.

Đại Đế Nhâm Lẫm tao nhã đi tới, trước nhìn bốn phía, khảo sát hoàn cảnh dùng cơm, sau đó cởϊ áσ khoác ra, đưa cho thư ký tiểu thư Ngu Mỹ Nhân ở kế bên làm trâu làm ngựa.

Anh đừng có làm trò thối thế được không? Tới nhà người ta làm khách mà cũng dẫn theo thư ký! Tiết Mặc thầm khinh bỉ vô hạn trong lòng, nhưng thật ra thì cậu cũng có chút...hâm mộ, a, hâm mộ, ghen tị nha!

"Mùi vị cũng không tệ!" Trương Dương không chút khách khí, cho miếng sườn vào miệng, vội vàng ngồi vào bàn, "Cậu bảo tìm người giúp, chẳng lẽ là Tiết Mặc?" Trong nhà chỉ có hai người, ai cũng biết Mạc Tri rất dở việc nhà, thì chỉ có thể là Tiết Mặc mà thôi.

"Đoán đúng rồi!" Mạc Tri cười to, kéo Tiết Mặc ngồi xuống, thuận tay đón bình rượu vang Ngu Mỹ Nhân đưa tới, rót cho mọi người, "Tôi biết Đại Đế không thích ăn đồ nhà hàng, cho nên nếu muốn mời anh ta, thì chỉ có thể nhờ viện binh thôi!"

Xin anh đấy! Không cần đoán cũng biết là ai rồi, Tiết Mặc mắng thầm trong bụng, cậu cúi đầu, chuẩn bị chọn một vị trí an toàn cách xa ma đầu. Cậu nhìn quanh, lẳng lặng ngồi ở bên trái Trương Dương, cách Đại Đế một khoảng ngắn, đối diện với Mạc Tri.

Ngay khi Tiết Mặc đang vui thầm vì tránh xa được ma đầu thì chợt nghe một câu như sấm chớp bổ trúng đầu cậu, "Trương Dương, lại đây!" Đại Đế ra lệnh.

Đừng qua đó! Hãy kiên trì lập trường cách mạng của anh đi Trương Dương, đừng vì anh ta là ông chủ của anh mà anh lại bán đứng tôn nghiêm của mình...Tiết Mặc nhìn Trương Dương bằng ánh mắt cầu xin, tới giờ cậu mới phát hiện anh ta...thật có mỹ cảm.

Trương Dương ngẩng đầu, tự hỏi năm giây, đến khi nhìn thấy bát thịt kho tàu trước mặt Đại Đế, anh lập tức đầu hàng, chảy nước miếng, chạy tung tăng qua đó, vui vẻ ngồi vào vị trí của Đại Đế.

Trên bàn, có hai người đang khóc thầm. Tiếc mặc u oán nhìn Trương Dương, Lộ Mỹ u oán nhìn Nhâm Lẫm.

Lộ Mỹ là người đầu tiên hào sảng nâng ly rượu lên, "A! Khá lắm, không hổ là Đại Đế, vừa ra tay là hàng cao cấp!" Dứt lời, còn liếc người ở đối diện bằng ánh mắt đầy thâm ý, sau đó lại ra hiệu điên cuồng cho Trương Dương, tiếc là đối phương đã sớm bị bát thịt kho tàu lấy đi tâm trí. Sau một hồi lãng phí sóng mắt không có kết quả, Lộ Mỹ tỷ lại chuyển mục tiêu sang chủ nhà Mạc Tri kế bên, Mạc Tri hiểu ý, cười cười, rồi lên tiếng, "Đó là đương nhiên rồi, Đại Đế là một người chồng tốt ngàn dặm khó tìm, nếu như Lộ Mỹ tỷ thích thì đừng chậm tay nha!"

"Đừng nói nhảm! Ăn đòn bây giờ!" Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn dán chặt trên người Nhâm Lẫm, không mảy may di chuyển.

"Ha ha!" Mạc Tri lắc đầu, cười cười, tiện tay gắp thức ăn cho Trương Dương.

Tiết Mặc vừa uống rượu vừa thu hết những chuyện này vào trong mắt, còn Nhâm Lẫm ở cạnh bên lại không có chút phản ứng gì, mặt không thay đổi từ từ thưởng thức món ăn, cũng ngầm bảo thư ký rót thêm rượu cho mọi người.

Rượu quá tam tuần, dưới sự dẫn dắt của Mạc Tri, bầu không khí cũng trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng Tiết Mặc lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rốt cuộc là thế nào...Ngay lúc (trừ Đại Đế ra) mọi người đang vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau thì "bà đàn ông" đã giật lấy bình rượu trong tay Ngu Mỹ Nhân, đỏ mặt đi tới bên cạnh Nhâm Lẫm, lớn tiếng nói: "Đại Đế, tôi kính anh một ly!"

Bầu không khí lập tức cứng lại, chiếc đũa của Trương Dương cũng dừng giữa không trung, Mạc Tri cười cười nhìn hai người như muốn nói lại thôi, còn Tiết Mặc thì tỉnh ngộ, chẳng trách cậu cứ thấy có gì đó là lạ. Thì ra, từ lúc mọi người vào nhà, Nhâm Lẫm không hề nói với Lộ Mỹ câu nào, hơn nữa, anh ta cũng chưa từng liếc nhìn đối phương dù là một chút.