Chương 9

Lý Bỉnh Lân và bạn gái đều học chuyên ngành công trình dầu mỏ, bọn họ dự định phát triển tương lai ở vùng phía tây. Sau khi tốt nghiệp, hai người đồng thời ký hợp đồng làm việc ở mỏ dầu Tân Cương.

Không biết là lời Lý Bỉnh Huy nói có giá trị hay là vì nguyên nhân khác, nhưng dù sao cuối cùng Mục Lan cũng quyết định về phát triển ở quê nhà.

Lý Bỉnh Huy lấy xe chở hàng đi đón Mục Lan, thấy cô đã cắt đi mái tóc dài mà mình để vì Lý Bỉnh Lân cũng không dám nhiều lời.

“Anh có thấy không, em đã cắt tóc rồi.” Mục Lan chủ động đề cập đến “Cắt đi ba nghìn sợi phiền não, trở về bản chất thật.”

“Nói thật thì lúc em để tóc dài, anh cảm thấy rất xa lạ, dù sao thì bộ dạng bây giờ mới là…”

“Em cũng không thích để tóc dài.” Mục Lan vừa nói vừa vén tóc ra sau tai “... như vậy đẹp hay là buông xuống đẹp?”

“Đều đẹp hết!”

“Trả lời cũng như không.”

Lý Bỉnh Huy muốn giống như năm vừa rồi mời Mục Lan ăn cơm rồi mới đưa cô về nhà, nhưng mà “mời ăn, mời đưa” đều bị cự tuyệt. Dù sao xe buýt về quê buổi chiều mới có, Mục Lan nóng lòng về nhà, một giây cũng không muốn đợi, cho nên đã dùng điện thoại gọi taxi trở về.

————————————

Năm Mục Lan tốt nghiệp đại học đúng lúc cũng có một làn sóng sinh viên mênh mông cuồn cuộn ra trường cho nên việc tìm việc không hề dễ dàng. Mục Lan học chuyên ngành Văn thư, muốn tìm một công việc tốt lại càng thêm khó.

Thời buổi bây giờ mà chờ chính phủ sắp xếp công việc thì không khỏi quá ngây thơ rồi. Ba Mục sau khi Mục Lan quyết định về quê, đã đi khắp nơi nhờ cậy các mối quan hệ tìm việc cho con gái. Nhưng công việc chính thức thì nào có tìm được dễ dàng như vậy, Mục Lan ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó cũng vào thành phố tìm công việc tạm thời.

Nhưng công việc tạm thời cũng không dễ tìm, Mục Lan đi sớm về trễ, sau khi bôn ba một tuần cũng không thể tìm được việc thích hợp. Cháu gái mình có thể chịu cực chịu khổ, không hề tỏ ra dáng vẻ tiểu thư khiến cho bà nội Mục rất vui mừng nhưng cũng rất đau lòng. Có lúc thì khuyến khích an ủi Mục Lan, có lúc thì lại bóp bóp chân cho cô.

“Hay là nhờ Bỉnh Huy tìm giúp xem sao?” Buổi sáng một ngày nọ, trước khi Mục Lan ra ngoài, bà nội Mục kiến nghị.

“Không đâu! Nếu ngay cả công việc tạm thời mà cũng phải nhờ người khác tìm giúp, thì con chẳng phải là một phế nhân rồi hay sao?!?

“Con nhóc này cũng quá hiếu thắng rồi. Thôi cứ tùy con vậy!” bà nội Mục oán trách.

“Bà yên tâm đi.” Mục Lan cười nham nhở vỗ vỗ bả vai bà nội “Con có dự cảm, hôm nay nhất định có thể tìm được!”

Quả nhiên có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng Mục Lan cũng tìm được một công việc vừa lòng... chính là làm giáo viên ở một trường dạy tin học.

Trường học có ký túc xá, cho nên Mục Lan liền đem toàn bộ gia sản lúc còn ở đại học dọn đến đây.

Một ngày nọ, Mục Lan ra ngoài mua cơm trưa trở về, đang định lên lầu bỗng nhiên nghe được sau lưng có người nói: “ Nè nè, lên làm giáo viên rồi thì không quen biết anh nữa phải không!”

Thì ra là giọng Lý Bỉnh Huy, Mục Lan vội vàng xoay người.

“Là anh sao!”

“Anh đứng to tướng như vậy ở trước mắt, mà em lại không nhìn thấy, nghĩ cái gì mà cúi đầu vậy?”

“Nghĩ xem có thể nhặt được tiền không.”

“Em vào thành phố làm việc sao lại không cho anh biết?”

“Còn chưa có gì ổn định.”

“Từ khi em bắt đầu làm việc đến giờ, đã nửa tháng rồi mà cũng không rút ra được một chút thời gian để gọi cho anh sao?”

“A… Chuyện này mà anh cũng biết sao?”

“Những gì anh biết được và những gì em nói cho anh biết, không thể giống nhau được.”

“Em không muốn làm phiền anh, muốn tự mình lo liệu!”

“Em đang coi thường sự tồn tại của anh đó!”

“Em muốn tự lập. Em thừa nhận.”

“Chỉ là thừa nhận là xong?”.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

“Chẳng lẽ em phải nhận lỗi?”

“Xin lỗi thì không cần, nhưng mà anh chưa ăn cơm.…”

“Nhân cơ hội xảo trá gạt tiền à! Nhưng em vẫn chưa có tiền lương, chỉ có thể mời anh đi ăn lề đường thôi, thích ăn thì ăn!”

“Anh mời em, mời em được chưa? Anh muốn đi học tin học đến lúc đó còn phải nhờ em giúp đỡ nhiều hơn.”

“Thật vậy à, đến lúc đó em tự mình dạy anh!”

……

Hôm sau, Lý Bỉnh Huy đến trường dạy tin học ghi danh. Ban ngày hắn không thể phân thân để đi học được, cho nên đã chọn lớp buổi tối.

Cũng đồng thời là học viên, nhưng Mục Lan đối với các học viên khác thì dạy một cách chậm chậm từ từ, chỉ với Lý Bỉnh Huy lại là lửa đỏ dồn ép. Trong lúc giảng dạy các học viên khác, Mục Lan thực hiện chức trách vẫn duy trì vẻ mặt ôn hoà, nhưng đến lượt Lý Bỉnh Huy mà có chút không tập trung, thì hở một chút là đánh đánh mắng mắng.

Có một nữ đồng nghiệp lớn hơn Mục Lan hai ba tuổi nhìn thấy cũng chướng mắt, nên nhắc nhở: “Tuy rằng là học viên trong lớp của em nhưng cũng không thể đối xử như vậy, chú ý thái độ của mình một chút, đừng làm người ta khó chịu.”

Mục Lan nghe thấy lời khuyên này thì cũng có chút giảm bớt, nhưng không đến hai ngày lại khôi phục lại như cũ.

Lý Bỉnh Huy thì hình như lại rất hưởng thụ loại cảm giác bị ngược đãi này, chỉ cần Mục Lan ở đâu, hắn cũng gió mặc gió, mưa mặc mưa cũng đi học, nếu Mục Lan về nhà, hắn nhất định sẽ trốn tiết.

Phụ nữ vốn dĩ có sự nhạy cảm rất tốt đối với những vấn đề như vậy, cho nên người đồng nghiệp nữ kia đã lập tức chú ý tới hiện tượng này, vì vậy cũng nổi lên nghi ngờ, một hôm không kìm nén được, hỏi Mục Lan: “Em đối với Lý Bỉnh Huy không khách khí như vậy, mà anh ta cũng không giận, nếu chỉ là quan hệ học tập, thì người này quả thật là quá dễ dãi!... Hai người có thật chỉ là quan hệ trong lớp thôi không?”

“Còn quan hệ khác.”

Nữ đồng nghiệp cho rằng đã hỏi ra bí mật, hứng thú mười phần truy vấn: “Quan hệ gì?!”

Mục Lan vì vậy đã đem mối quan hệ anh em kết nghĩa của anh trai mình và anh trai Bỉnh Huy cũng như việc chị họ mình là vợ của anh Bỉnh Huy nhất nhất nói ra. Đương nhiên không hề đề cập việc Lý Bỉnh Huy chính là anh trai của bạn trai cũ của mình.

“Chỉ vậy thôi sao?!”

“A, như vậy còn chưa đủ phức tạp sao?!”

“Đủ phức tạp…” Nữ đồng sự cũng cảm thấy Mục Lan tránh nặng tìm nhẹ chỉ nói chút râu ria.

Dù sao thì mối quan hệ của cô ấy và Mục Lan cũng không đến mức có chuyện gì cũng đều phải kể cho nhau nghe, cho nên cũng không tiện hỏi nhiều nhưng mà lại không cam lòng, lại có điều không cam lòng, vì thế cường điệu một câu như sau: “ Nhìn qua không giống mối quan hệ học trò bình thường!”