Từ khi Mục Lan sử dụng điện thoại di động thì Lý Bỉnh Huy gần như mỗi ngày đều gọi một cuộc điện thoại cho cô, Mục Lan sớm đã quen như vậy. Bây giờ Lý Bỉnh Huy quả thực không liên lạc với cô nữa, mai danh ẩn tích, thì cô lại đột nhiên cảm thấy không quen, cảm giác mất mát trong lòng càng ngày càng nặng nề hơn.
Có mấy lần Mục Lan muốn nuốt lời, chủ động liên lạc với Lý Bỉnh Huy, nhưng cuối cùng cũng bị tính tình kiêu căng và lòng dạ hẹp hòi của mình túm chặt lại.
Nhưng khi Lý Bỉnh Huy cuối cùng cũng gọi điện thoại tới thì Mục Lan lại làm cao không chịu bỏ xuống. “Không phải đã nói rồi sao không có chuyện quan trọng thì đừng tìm em!”
“Anh lên làm chú, chuyện này có tính là quan trọng không?”
“Chị họ của em sinh rồi sao?! Con trai hay là con gái? Sinh lúc nào?!”
“Gặp mặt rồi nói.”
“Nói luôn bây giờ đi!”
“7 giờ tối chờ ở chỗ cũ, tới trễ thì không chờ!” Lý Bỉnh Huy nói xong liền cúp điện thoại.
Chưa đến 6 giờ rưỡi, Mục Lan đã xuất hiện trước mặt Lý Bỉnh Huy. Thật ra ở thời buổi điện thoại tương đối thông dụng hiện nay, Mục Lan nếu muốn nghe cụ thể về tình hình của chị họ thì chỉ cần gọi thêm một số điện thoại nữa mà thôi. Cô cam tâm tình nguyện để Lý Bỉnh Huy nắm mũi dắt đi, “Hàng tôn hu quý” chạy đến nơi này hỏi thăm, không thể không nói như vậy, nghĩa là đã ám chỉ với hắn có thể tiếp tục liên lạc bình thường.
Lý Bỉnh Nam sau khi sinh được con gái không bao lâu, anh em kết nghĩa của hắn Mục Anh cũng có quý tử.
Nhà họ Lý thích có con gái nhà họ Mục thích có con trai. Mấy đứa trẻ này sinh ra thật đúng ý người lớn.
Ba Lý sức khỏe yếu nên cần người chăm sóc. Mẹ Lý vì vậy không thể đi chăm sóc con dâu mới sinh được. Cho nên mẹ vợ của Lý Bỉnh Nam cũng chính là cô của Mục Anh đành phải vất vả một phen.
Ba mẹ vợ Mục Anh sống cùng một nhà với bọn họ, vì thế không cần mẹ Mục đến chăm sóc nhưng người nhà họ Mục, đặc biệt là bà nội Mục vẫn không yên tâm, vì thế quyết định để mẹ Mục đến đó đó một chuyến.
Lần trước khi ba mẹ Mục đi tham gia hôn lễ của Mục Anh thì quần áo nhẹ nhàng mà đi, lần này thì khác nào là gạo kê, trứng gà tre linh tinh chứa hết mấy rương. Ga tàu hỏa ở cách đó hai trăm dặm, ngồi xe buýt đến ga thì không có chuyến, vì vậy bọn họ định thuê xe taxi, do ba Mục đưa đến ga tàu hỏa.
Không ngờ trước khi đi một ngày thì mỏ than nơi ba Mục làm việc xảy ra sự cố. Làm một người kỹ thuật viên, ba Mục nhất thiết phải giữ vững cương vị, vì thế không thể xin nghỉ. Do đó, kế hoạch đưa tiễn bị hủy bỏ.
Chuyến xe lửa của mẹ Mục là khởi hành lúc 10 giờ tối. Trời tối đêm khuya, nếu để bà ấy một mình gọi xe taxi với tài xế xa lạ, thì nhà họ Mục đương nhiên là không yên tâm, hơn nữa lại còn mang theo nhiều đồ đạc, lên xe xuống xe không có người giúp đỡ thì không được.
Vì thế ba Mục quyết định nhờ Lý Bỉnh Huy lái xe đưa mẹ Mục đi giúp. Sau khi ba Mục nói chuyện với Lý Bỉnh Huy thì mẹ Mục cũng gọi điện thoại cho Mục Lan bảo cô đến lúc đó cùng Lý Bỉnh Huy trở về nhà.
“Để người ta nói ra nói vào thì không nên!” Mục Lan nói, “Hay là cứ để con tự đón xe trở về đi!”
“Con nhóc này ai nói rằng từ đây về sau không thể ngồi nữa!” Mẹ Mục cũng nghe ra được ý trách móc trong lời của con gái. “Ý của mẹ là đừng có lúc nào cũng ngồi xe của nó, nhưng những lúc quan trọng thì không sao.”
Nghe thấy Mục Lan muốn cùng ngồi xe với mình về nhà, phản ứng đầu tiên của Lý Bỉnh Huy là mẹ Mục có thể sẽ không vui không?
“Yên tâm đi, chuyện này là mẹ em đề cập.” Mục Lan nói, “Nhưng mà trước mặt bà ấy nhất định phải làm cho khéo, đừng để bà ấy biết chúng ta thân thiết như vậy.”
Vì thuận tiện cho mẹ Mục sau khi đến trạm có thể dễ dàng gặp được Mục Anh. Ba Mục một tuần trước đã mua cho mẹ Mục một cái điện thoại di động. Mẹ Mục dù sao cũng đã là người lớn, hơn nữa có di động trong tay cho dù có đi một mình thì người nhà cũng có thể yên tâm.
Mục Lan cũng muốn đưa mẹ đến nhà ga. Ba Mục đồng ý nhưng mẹ Mục thì không chịu. Con dâu nghĩ gì trong lòng bà nội Mục rõ như gương sáng, tuy không cho là đúng, nhưng bởi vì thấy nó sắp đi xa nhà, cho nên vẫn chiều ý mà nói thêm bảo Mục Lan ở lại.
————————————
Tề Quyên gọi điện thoại tới hỏi Lý Bỉnh Huy có ở trong tiệm không.
“Có việc gì sao?”
“Ừ, tôi làm cho anh một cái áo lông. Với lại cũng muốn nói hỏi rõ anh một chuyện.”
“Vậy… tôi đi đón cô.”
“Không cần, tôi đạp xe đi được.”
Đoán chừng Tề Quyên sắp tới, Lý Bỉnh Huy đi xuống lầu chuẩn bị đón cô ấy.
Đợi chưa được bao lâu thì Tề Quyên đã đi vào.
Lý Bỉnh Huy nhận lấy cái một cái túi xách Tề Quyên đưa qua, rồi mời cô ấy lên lầu nói chuyện.
“Không cần, cứ nói ở đây đi. Nghe bọn Lý Viêm nói là anh đang yêu đương có đúng không?”
“À… cứ cho là vậy đi…”
“Cùng với cô ấy sao?”
“Ừm.”
“Cô ấy đã tiếp nhận anh à?”
“Trước mắt còn chưa có…”
“Nếu được, có thể cho tôi gặp cô ấy không?”
Lý Bỉnh Huy gật gật đầu.
“Tôi đi đây.”
Lý Bỉnh Huy cũng không giữ lại, nhìn Tề Quyên vội vàng hoà vào dòng người, hắn vừa định xoay người đi, thì nghe được tiếng Mục Lan gọi.
“Anh đứng ở chỗ này làm gì?”
“Đưa một người bạn về.” Lý Bỉnh Huy vừa nói vừa theo bản năng nắm chặt cái túi.
Mục Lan chú ý tới, hỏi, “Anh cầm cái gì vậy?”
“Áo lông."
“Là người bạn vừa rồi tặng à?”
“Ừ.”
“Cho em xem đi.”
“Lên lầu rồi xem.”
Sau khi lên trên lầu, Mục Lan lập tức lấy cái áo lông từ trong túi ra.
“Màu rượu đỏ, đúng là rất đẹp…” cô khéo léo nói, “Ôi, Em thấy cái này không giống như máy làm... là người ta đang bằng tay!... Bạn của anh là nữ à?”
“À, phải.”
“Vậy vì sao vừa rồi anh không nói rõ ràng?!”
“À… anh cho rằng em sẽ đoán ra.”
“Cô ấy tên là gì? Bao nhiêu tuổi?”
“Tên là Tề Quyên. Là con gái của ông chủ cũ, lớn hơn anh 3 tuổi.”
“À? Chắc là đã có người yêu rồi.”
“Vẫn chưa.”
“Vậy sao?!” Mục Lan đột nhiên trở nên cảnh giác “Đi làm ở đâu thế?”
“Trường tiểu học Thái Dương.”
“Nếu so với Lý Thục Hiền thì như thế nào?”
“Không đẹp bằng cô ta nhưng cao hơn.”
“Cô ấy chính là người lúc trước anh nhắc tới trong điện thoại phải không?”
“Người nào?”
“Cô gái không xem anh ra gì làm anh bị tổn thương đó.”
“Không phải! Nếu là cô ấy thì sẽ không đích thân đan áo cho anh, nhất định sẽ đi mua!”
“Dù sao đi nữa, đã đích thân đang áo lông cho anh thì có thể nói là giao tình không cạn! Là anh nhờ hay là chủ động đan cho anh?”
“Anh, anh... anh nhờ cô ấy đan giúp.”
“Anh nói chuyện cũng ngập ngừng như vậy! Anh và cô ấy khẳng định là có tình cảm!”
Lý Bỉnh Huy trong lòng nói thầm may mắn là em không biết chuyện nhà họ Tề muốn gả con gái, nếu không anh hết đường chối cãi.
“Thật là tú tài gặp binh, có lý cũng không nói rõ được.”
“Anh vểnh cái đuôi lên, thì em đã biết anh muốn gì rồi, lại còn ở trước mặt em giả vờ giả vịt! Anh thành thật khai báo đi, nếu không em sẽ dùng hình ép cung!” Mục Lan vừa nói vừa làm động tác khởi động cơ thể... chuẩn bị xuống tay.
“Em thật sự là còn độc ác hơn so với Tần Cối nữa!”
"Cho em gặp cái cô Chúc Nữ kia của anh đi thì em sẽ không hành hạ anh nữa.”
“Khi nào gặp mặt anh giới thiệu là được rồi.”
“Anh có biết vì sao em lại cảm thấy hứng thú đối với những cô gái ở bên cạnh anh không?”
Lý Bỉnh Huy nín thở chờ cô nói ra.
“Bởi vì bà nội em luôn quan tâm đến anh còn hơn cả cô cháu gái này, lúc nào cũng hỏi em anh quen biết với những ai. Nói như vậy…” Thấy Lý Bỉnh Huy thể hiện sự thất vọng trên mặt, Mục Lan liền khiển trách, “... Anh không cảm động thì thôi, sao lại bày ra gương mặt như thế?! Bạch nhãn lang, bà nội em đã thương lầm anh rồi!”
“Em được một chút là có thể chụp mũ được người khác, chẳng lẽ em thật sự bị Tần Cối nhập rồi à?!”
“Anh mới bị nhập đó! À em kể cho anh một cái tin giật gân này, cô vợ sắp cưới hung dữ của Phan An và anh ấy đã chia tay rồi, anh đoán xem là ai đề nghị!”
“Nghe cách nói của em chắc chắn là cô vợ sắp cưới kia rồi.”
“Thông minh!”
“Cô ta không phải là sẵn sàng ly hôn vì Phan An sao, bây giờ rốt cuộc được như ý nguyện sao lại…”
“Mọi người trong đơn vị em đều đang suy nghĩ về chuyện này đó. Phan An Bình thường đã không hoạt bát nổi rồi, bây giờ lại càng u sầu ủ rũ. Cô gái kia cả ngày cứ lo lắng người khác cướp đi Phan An, như vậy không phải là mệt lắm hay sao, bây giờ đã suy nghĩ lại rồi thật là sáng suốt.”
“Ừ, buông tha cho Phan An cũng là buông tha cho chính mình. Dù sao bây giờ cũng đã muộn, nhưng mà còn hơn không... Em đặc biệt chạy đến kể cho anh nghe chuyện này hình như rất phấn khởi phải không?”
“Ý anh là sao?”
“Thần tượng đã khôi phục lại sự tự do thật là đáng mừng. Ý anh là vậy đó.”
“Lý Bỉnh Huy, xương của anh có phải lại ngứa ngáy rồi không?