Chương 22

Ảnh vụ còn lại thì đang vây quanh.

Không còn thời gian suy nghĩ, Thượng Quan Nguyệt khởi động năng lực “tìm lối ra” của mình.

Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Nguyệt và Chu Duy đã biến mất. Mà dưới lòng đất nơi bọn họ đang đứng xuất hiện một đường hầm sâu không thấy đáy.

Bên trong đường hầm rất tối, đám ảnh vụ không thể đuổi theo cho nên phải từ bỏ.

Sau khi chúng từ bỏ việc truy đuổi hai người chơi kia, nơi này chỉ còn lại một mục tiêu.

【Giá trị tinh thần của người chơi Lộc Tê: 30

Giá trị sinh mệnh: 80

Tiến độ trò chơi: 90%】

【Đếm ngược trò chơi: 60 phút】

【Sau khi đến thời gian, tiến độ trò chơi sẽ đạt tới 100%. Đến lúc đó người chơi sẽ tự động thoát khỏi phó bản】

Âm thanh của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu, Lộc Tê run rẩy đứng lên.

Cậu vốn muốn gϊếŧ đám quái vật kia nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi. Cậu không có thuốc nên không thể làm theo kế hoạch. Chỉ số Đức cha của cậu đã đạt 100%, thời gian còn lại cậu chỉ cần tìm một nơi hoàn toàn tối để trốn, trốn đến 06 giờ là được.

Tiếng ồn ào bên ngoài vang lên không ngừng.

Lộc Tê chống tay lên sàn nhà, tất cả mọi thứ trước mắt cậu bây giờ lộn xộn như kính vạn hoa.

Cậu biết mình nên đi đâu.

Cậu đi từ từ xuống cầu thang đến lối vào tầng hầm.

Cậu đi vào tầng hầm một cách chậm rãi. Có một cái rìu ở cửa, cậu cầm lấy nó.

Tầng hầm chứa đầy rượu vang với những ngọn đèn sáng lấp lánh treo trên đỉnh.

Cậu đi tới bên cạnh cầm lấy một cây gậy đi đến bóng đèn phía dưới.

Thân thể cậu không có vấn đề gì nhưng trong đầu luôn có tiếng ồn ào.

Cậu nắm chặt cây gậy, dùng sức đập vỡ một bóng đèn.

“Choang.”

Nơi này tối tăm.

Cậu không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, lại phá vỡ bóng đèn thứ hai.

Bóng đèn vỡ trong nháy mắt, tia lửa bắn ra bốn phía.

Từng cái từng cái vỡ nát, nơi này từng chút một chìm vào bóng tối.

Vì ý thức cậu hoảng hốt lập tức đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau một bước. Đằng sau cậu là bóng tối và sau đó cậu phát hiện ra một điều đáng sợ, cậu không thể đi vào nơi tối tăm.

Nỗi sợ hãi đôi khi đi kèm với những điều không biết.

Cậu dừng tay, thử đạp vào trong bóng tối. Bước chân tiến vào bóng tối kia không thể di chuyển. Lộc Tê vội tranh thủ thời gian lấy tay kéo cái chân đã giẫm vào trong bóng tối trở về nơi sáng sủa.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Người bị ảnh vụ phụ thân, bước đầu tiên, ác ý trong lòng sẽ bị kích nổ.

Bước thứ hai, thân thể bắt đầu đồng hóa với ảnh vụ…

Sau khi thức dậy, không hiểu sao lại mất 10 điểm tinh thần.

Còn câu nói kỳ lạ trước kia của Chu Duy.

“Bên cạnh cậu có hai con quái vật.”

Một con là thỏ ăn mòn còn một con quái vật khác là gì? Nó ở đâu?

Nghĩ đến một khả năng đáng sợ, tròng mắt Lộc Tê giãn ra, sau đó nhìn về phía cái bóng của mình.

Cái bóng của cậu không hề di chuyển.

Sau đó cái bóng mỉm cười và giơ tay hướng về phía cậu, trong tay nó là một chai thuốc.

“Muốn đoán câu đố không?” Một giọng nói vang lên trong tầng hầm yên tĩnh không người: “Tao đi theo bên cạnh mày từ khi nào?”

Lộc Tê suy nghĩ một lúc, đưa ra đáp án: “Ngay từ đầu.”

Vào đêm đầu tiên, Lộc Lập Đức chào đón cậu về nhà và để cậu ngồi trên một cái ghế. Cái ghế kia đầy mực đen, đó không phải là mực mà là ảnh vụ.

Cái bóng của cậu di chuyển, chậm rãi đứng dậy từ mặt phẳng tới trước mặt Lộc Tê. Dáng dấp của nó giống hệt Lộc Tê, sau khi nó đứng dậy thì biến mất không thấy tăm hơi.

Thân thể ảnh vụ bành trướng, từng chút từng chút biến thành Lộc Tê.

Thấy được mặt mình, Lộc Tê không chút do dự dùng rìu chém xuống.

Ảnh vụ nứt ra, gương mặt giống Lộc Tê cũng nứt ra.

Lộc Tê dùng sức chém về phía eo nó nhưng thân thể nó giống như sương mù, vừa chém là tan biến. Vì thế cậu dùng rìu chém về phía tủ rượu sau lưng ảnh vụ. Tủ đổ xuống, tất cả các loại rượu được đặt trên đó đều rơi xuống sàn nhà. Một cái tủ ngã xuống, tủ phía sau cũng bị đυ.ng phải.

Lốp bốp.

Rượu bể nát.

Mùi rượu nồng nặc tràn ngập tầng hầm nhỏ bé khiến người ta ngạt thở.

Lộc Tê nhịn không được lui về phía sau một bước, một chân giẫm vào bóng tối. Cậu phát hiện ra rằng khi ảnh vụ rời khỏi thân thể, cậu có thể tự do di chuyển .

Vậy thì tốt, vẫn còn phần thắng.

Ảnh vụ nhìn gương mặt sợ hãi của Lộc Tê, đắc ý ném chai thuốc trong tay.

【Giá trị tinh thần 28】

“Tao đã biết lý do tại sao mày không hề biết sợ, bởi vì mày đã uống thuốc này mà thuốc này sẽ làm cho tâm trạng mày bình tĩnh. Đây là gian lận theo một nghĩa nào đó, tao nghĩ đây là điều không được hay cho lắm.”

Vào thời điểm này, cậu nhếch môi cười.

Là cậu muốn mỗi ngày uống thuốc sao? Đồ điên.

Ảnh vụ tán gẫu cùng Lộc Tê, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía cửa, nó vui vẻ nói: “Cha ơi!”