Lộc Lập Đức biết vũ khí kim loại không thể thương tổn đến mình nhưng không hiểu sao ông ta bị ánh mắt tràn ngập sát ý của Lộc Tê chấn nhϊếp.
【Chỉ số Đức cha: 85%】
【Cấm tấn công】
Lộc Tê miễn cưỡng cười vui vẻ: “Đệt!”
Trong khi cảnh tượng đang trở nên cứng nhắc, một cái móc bay vào từ cửa sổ.
Lộc Tê sững sờ.
Bên kia móc nối liền với dây thừng, đầu móc thẳng tắp cắm vào thân thể Lộc Lập Đức kéo ông ta ra ngoài.
Lộc Tê ngẩng đầu lên.
Là Thượng Quan Nguyệt và Chu Duy, bọn họ trốn đi quan sát tình huống. Hiện tại chính là thời điểm đánh cắp thành quả.
Không giống như Lộc Tê, hai người kia biết làm thế nào để gϊếŧ ảnh vụ.
Lộc Lập Đức quá hoảng hốt nên hét lên: “Con ơi cứu cha!”
“Hiện tại ra cướp thành quả của người khác thì quá đáng lắm đấy?” Lộc Tê nghiêng đầu, cười.
Thượng Quan Nguyệt và Chu Duy dường như không cảm thấy việc mình làm là quá đáng, bọn họ kéo Lộc Lập Đức ra ngoài. Bởi vì loa phóng thanh nên Lộc Lập Đức không giãy giụa được, đã sắp đến trước mặt họ.
“Được được, hiện tại tôi sẽ cứu ông.” Lộc Tê cầm theo cái ghế chạy lên lầu hai. Cậu nâng cao ghế, không chút do dự đập vỡ công tắc của loa phóng thanh.
Âm thanh biến mất. Lộc Lập Đức khôi phục tự do, trốn thoát từ trong tay Thượng Quan Nguyệt và Chu Duy.
【Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Chỉ số Đức cha +15, chỉ số hiện tại 100%】
Lộc Lập Đức ẩn vào trong cái bóng của một vật thể nào đó dưới lòng đất, biến mất.
Chu Duy choáng váng.
Thượng Quan Nguyệt nhịn không được hướng về phía Lộc Tê rống lên: “Có phải cậu có tật xấu gì không? Ặc…” Cổ cô ta bị siết chặt.
Chuyển đổi tấn công.
Lộc Tê hoạt động tay chân.
【Chỉ số Đức cha: 100%】
【Cho phép tấn công 】
【Tiến hành hắc hóa 】
Trước ánh bình minh, chân trời không có một tia sáng, tất cả những bóng đèn nhỏ bên đường đều sáng lên, từng chùm sáng giao hòa với nhau soi sáng thế gian này.
Mùi máu tươi so với ánh sáng còn nồng đậm hơn, tràn ngập toàn bộ không gian, phủ khắp trời đất, đâu đâu cũng có.
Lộc Tê đập vỡ công tắc, loạng choạng ngồi xuống sàn. Trước mắt cậu lúc thì toàn là ánh sáng màu trắng, lúc thì toàn là bóng tối sâu hun hút. Nút bịt tai chặn âm thanh bên ngoài, dường như cậu đang ở trong một môi trường chân không, không có gì cả.
Ù ù.
Nếu tai đã không thể nghe thấy âm thanh, có lẽ là do bộ não của cậu đang kêu lên.
Lộc Tê lấy nút bịt tai xuống.
Khi có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, cậu biết tình hình chiến đấu ngoài kia hắn rất kịch liệt. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng, tiếng lửa phun trào, tiếng la mắng, rất nhiều âm thanh đan xen vào nhau.
“Khụ khụ.” Lộc Tê ngồi dưới sàn nhà ho một tiếng.
Đã từ lâu cậu chưa từng không uống thuốc trong một khoảng thời gian dài như vậy. Giờ khắc này, cậu thấy đầu óc mình so với ngày thường càng thông suốt hơn nhưng lại hỗn loạn hơn. Thân thể cũng vậy, không phân biệt được là nhẹ nhàng hay là nặng nề.
Cậu ngồi liệt dưới sàn nhà và hít thở trong im lặng.
Mọi thứ ở bên ngoài trở nên hỗn loạn.
Ngoài kia, Thượng Quan Nguyệt và Chu Duy bị ảnh vụ vây quanh. Ảnh vụ nhỏ tuy không biết cách lợi dụng năng lực của chúng nhưng số lượng rất nhiều. Ngay cả khi trước mặt bạn là một con rối thế mạng thì bạn có thể lấy ra được bao nhiêu? 10 con? 20 con hay thậm chí là 100 con?
Lộc Lập Đức siết chặt cổ Thượng Quan Nguyệt kéo thân thể cô ta xuống. Thân thể cô uốn cong gần như sắp bị bẻ gãy. Chu Duy muốn đi tới cứu nhưng vô số ảnh vụ đang tiếp cận bọn họ. Hắn không thể không lấy lửa và súng bức lui chúng. Thượng Quan Nguyệt sợ thân thể của mình thật sự sẽ bị bẻ gãy nên dứt khoát từ bỏ chống cự. Ngay lập tức bị ảnh vụ kéo ngã xuống đất. Ảnh vụ tự cho rằng đây là tư thế con người nhận thua. Nó mở miệng Thượng Quan Nguyệt ra, nó muốn tiến vào thân thể này.
Thượng Quan Nguyệt điên cuồng giãy giụa.
Cô ta mở to mắt, không dám tin những gì đang xảy ra với mình.
Chu Duy phản ứng kịp, hắn xoay người dùng sức kéo Thượng Quan Nguyệt lên. Thượng Quan Nguyệt nằm xuống mang đến phiền toái quá lớn cho hắn. Chu Duy dốc hết toàn lực ôm Thượng Quan Nguyệt, sau đó phun lửa vào cái bóng trên sàn nhà.
Cái bóng lặng lẽ chạy đi.
Tại thời điểm này.
Giá trị tinh thần và giá trị sinh mệnh của hai người bọn họ đều chạm đến ranh giới cuối cùng.
“Cô hãy khởi động năng lực 【tìm lối ra】 của mình lần nữa đi.” Chu Duy nói.
Thượng Quan Nguyệt chớp mắt. Quá nguy hiểm, giá trị sinh mệnh còn lại của cô và hắn không đủ để khởi động khả năng này một lần.
“Tin tưởng vào bản thân mình.” Chu Duy cũng không muốn để Thượng Quan Nguyệt mạo hiểm nhưng nếu tiếp tục ở lại nơi này, bọn họ sẽ chết. Chết còn tính là may mắn, Chu Duy không muốn biến thành quái vật tiếp tục tồn tại. Hắn là con người, nếu muốn chết cũng hi vọng có thể giữ nguyên dáng vẻ của con người, không muốn trở thành thứ không phải người.