Editor: Chanh
Sau khi phó bản được mở ra, toàn bộ nơi này đã bước vào một thứ nguyên khác.
Nơi này cho dù rất giống trong trí nhớ của Lộc Tê nhưng cũng không phải cùng một nơi.
Trò chơi này mang theo cốt truyện của riêng mình.
【 Cậu là một sinh viên đại học, bởi vì quan hệ với người nhà không tốt nên từ sau khi lên đại học rất ít khi về nhà】
Lộc Tê nheo mắt lại, quan hệ gia đình này thật sự làm cho cậu quen thuộc đến mức thân thiết.
【Một ngày, cuối cùng cậu cũng lấy hết dũng khí về nhà, muốn cùng người nhà sửa lại mối quan hệ cho tốt. Nhưng khi đến cửa nhà lại thấy ngôi nhà tối tăm, cậu hỏi hàng xóm xung quanh về tình hình và biết được rằng gia đình của mình đã không đi ra ngoài từ hai tháng trước, hơn nữa trong nhà là một mảnh tối tăm, không ai bật đèn】
【Ngay khi cậu nghĩ rằng gia đình của mình đã đi chơi xa ở đâu đó nên chuẩn bị rời đi, cô bé nhà hàng xóm đột nhiên nói với cậu một điều. Khi cô bé đi dạo vào tuần trước, chú chó con của cô bé chạy vào nhà cậu nên cô bé phải đột nhập vào để dắt nó trở lại. Nhà của cậu không có ánh sáng và không khóa, rất dễ dàng để đột nhập vào. Chú chó con sủa như điên ở bên trong, dường như có những sinh vật nào đó mà cô bé không thể nhìn thấy. Cô bé đứng trong phòng, xung quanh đều là bóng tối. Trong sự hoảng loạn đó, cô bé ngồi xổm trên sàn nhà, bắt được dây dắt của chú chó cưng, sau đó kéo lấy nó chạy đi ngay. Ngay khi chạy đến cửa, có một cái bóng chiếu vào cửa, trong nháy mắt, gió nổi lên, cô bé có thể cảm nhận được có cái gì đó đang đuổi theo mình. Cô bé cảm thấy rất sợ hãi nên vội vàng đóng cửa lại, sau đó mang theo chú chó con chạy trốn】
【Lời nói của cô bé đã khiến mẹ của mình cũng nói thêm một số chuyện về gia đình cậu】
【Cậu biết được nhiều chuyện từ hàng xóm, ba tháng trước, người mẹ có tính cách ôn hòa của cậu đột nhiên trở nên bén nhọn khắc nghiệt, thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với người ngoài. Hơn nữa người có mâu thuẫn với mẹ của cậu đều đột nhiên biến mất một cách thần bí ngay sau đó. Cảnh sát đã đến nhà cậu nhiều lần để nói chuyện với mẹ cậu nhưng không thu hoạch được gì cả】
【Cha và hai anh trai của cậu nhắm mắt làm ngơ trước sự thay đổi của người mẹ nên hàng xóm ghét cả gia đình cậu. Cho đến một tháng trước, họ đột nhiên không còn xuất hiện trước mặt mọi người nữa】
【Giờ phút này cậu đang đứng trong sân nhà nghe hàng xóm nói chuyện. Hàng xóm nói xong liền rời đi, cậu vốn cũng định rời đi nhưng vào lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại】
【điện thoại đến từ mẹ của cậu, họ biết cậu đã trở lại nên tất cả đều ra ngoài chào đón】
"Tiểu Lộ Tây, biết con về nhà nên chúng ta vội vàng trở về."
Cha của Lộc Tê là Lộc Lập Đức, ít nhất là sinh vật mang khuôn mặt của cha cậu, nó đi đến bên cạnh Lộc Tê, bàn tay rộng lớn đặt lên vai cậu.
Sắc trời tối sầm, Lộc Tê mặc một chiếc áo sơ mi, mồ hôi ướt đẫm quần áo.
Hiện tại chính là mùa hè nóng nực nhưng bàn tay của Lộc Lập Đức lại lạnh như băng.
Lộc Tê há miệng, cư nhiên thở ra một ngụm sương trắng.
"Chúng ta đi vào thôi." Lộc Lập Đức cười, sau đó dùng sức đẩy thân thể cậu, ý bảo cậu đi vào trong phòng.
Lộc Tê dùng sức giẫm lên sàn nhà, cậu cũng không muốn đi vào bên trong đâu.
Nhưng khí lực của cậu lại không lớn bằng Lộc Lập Đức, lập tức đã bị nó đẩy về phía trước.
Lộc Tê được đưa đến cửa nhà, chân cậu giẫm lên bậc cửa, trong phòng một mảnh tối tăm.
"A." con quái vật mang theo khuôn mặt của mẹ Lộc Tê là Lâm Liễu phát ra âm thanh vui vẻ.
Lộc Lập Đức dùng sức đẩy Lộc Tê vào trong phòng.
Một nhà năm ngườiđứng ở cửa, ánh sáng yếu ớt mà mặt trăng mang đến chỉ dừng trên người Lộc Tê, kéo xuống một cái bóng thật dài.
Lâm Liễu đứng ở cửa, chờ bọn họ tiến vào liền đóng cửa lại.
Trong phòng tràn ngập khí lạnh, lạnh đến phát run.
Lộc Tê đứng ở trong căn phòng tối tăm, chung quanh cậu là bốn "người", chúng nó đang vây quanh, không biết vì cái gì mà chỉ có một mình cậu đứng ở chỗ này.
"Tiểu Lộ Tây." "người" lên tiếng cách cậu vài mét nhưng cậu lại có cảm giác được gió nóng đập vào mặt, tựa hồ như có một đầu lưỡi cuốn vào bên tai cậu nói: "Con ăn cơm tối chưa? "
Lộc Tê chưa ăn nhưng bây giờ càng không có tâm trạng để ăn.
"Ngồi xuống đi." Lộc Lập Đức đẩy Lộc Tê, cơ hồ đè cậu xuống một cái ghế.
Lộc Tê cảm giác khi mình ngồi xuống, chính là ngồi trên một vũng nước.
"Xin lỗi, đoạn thời gian trước, bóng đèn trong nhà bị hỏng, hiện tại chỉ còn lại một cái là dùng được." dứt lời, Lộc Lập Đức rời đi.
Ngay khi Lộc Lập Đức rời đi, một bóng đèn trên đỉnh đầu Lộc Tê đột nhiên sáng lên.
Bóng đèn được treo bằng một sợi dây thừng và rũ xuống trần nhà. Ánh đèn mờ nhạt chỉ chiếu rọi lên người Lộc Tê. Cũng chính vì vậy, cậu phát hiện mình đang ngồi trên một vũng nước đen.
Chiếc ghế mà cậu đang ngồi dường như vừa được ném vào hồ bơi đầy mực.
Những chiếc ghế xung quanh được kéo ra.
Lộc Tê ngẩng đầu nhìn bốn người đang ngồi đối diện, bốn khuôn mặt đồng thời cùng nhìn về phía cậu.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc lộ ra biểu tình xa lạ và đáng sợ, trong đầu Lộc Tê lại vang lên thanh âm máy móc kia.
【 giá trị tinh thần 100】
【 giá trị tinh thần 95】
【 giá trị tinh thần 90】
Càng sợ hãi thì tinh thần càng không ổn định, càng dễ dàng đánh rơi giá trị tinh thần.
Lộc Tê dùng hết sức lực, ép buộc ánh mắt của mình dời khỏi mấy khuôn mặt kia.
"Ăn mì không?" Lâm Liễu đột nhiên mở miệng.
"Tôi không đói." Lộc Tê giãy giụa, cậu biết Lâm Liễu khẳng định sẽ không bưng ra thứ gì tốt.
Lâm Liễu phảng phất không nghe thấy lời cự tuyệt của cậu, bà ta đứng lên, ở trong bóng tối mà bà ta vẫn có thể nhìn thấy được. Lâm Liễu bước vào nhà bếp và nhanh chóng mang theo một cái bát trở ra. Bà ta đặt bát đến trước mặt Lộc Tê, ngay sau đó ở cự ly gần nở một nụ cười với cậu.
Hai bên khóe miệng của bà ta do nở một nụ cười quá lớn mà sắp chia mặt thành hai nửa. Khóe miệng nhếch lên, hàm răng trong miệng sắc nhọn giống như răng cưa, bà ta nói: "Ăn đi, phải ăn no một chút thì hài tử mới có thể lớn lên."
【 Giá trị tinh thần 85】
Lộc Tê cúi đầu nhìn đồ vật trong bát, cư nhiên chỉ là một bát mì bình thường, cậu có chút kinh ngạc.
"Ăn đi, con nhất định đã đói bụng rồi." Lâm Liễu ngoại trừ khuôn mặt có chút kỳ quái ra thì hành vi giống như là một người mẹ nhiệt tình bình thường.
Đây mới là vấn đề lớn đó nha, mẹ của Lộc Tê cũng không phải là một người mẹ nhiệt tình yêu thương con cái, sự lạnh lùng của bà so với Lộc Tê chỉ có nhiều hơn chứ không ít, đứa nhỏ không có giá trị đối với bà mà nói chính là phế vật, Lộc Tê chính là phế vật mà bà ghét nhất.
Lộc Tê cầm lấy đũa đặt qua một bên, cậu cũng không lập tức ăn mì mà cầm đũa khuấy khuấy.
"Tôi không muốn ăn." Lộc Tê nói thật.
"Sao con lại không ăn?" Lâm Liễu có chút tức giận.
Lộc Tê ngồi trên ghế đều là nước đen, càng ngồi càng không thoải mái nên cậu đứng lên.
Lâm Liễu đứng rất gần cậu.
Hai người chạm trúng nhau.
Lộc Tê vừa mới đặt bát quá gần mép bàn, trong nháy mắt, tay cậu nhoáng lên một cái đem bát mì kia đánh ngã.
Bát mì đổ xuống sàn nhà, súp tan vào thảm, mì chảy ra, một lưỡi dao bên trong cũng lộ ra ngoài.
"Ai nha, bên trong sao lại có lưỡi dao?" Lâm Liễu kinh ngạc.
"Mẹ con lớn tuổi rồi." Lộc Lập Đức ở đối diện nở nụ cười: " nên không cẩn thận để rơi vào thôi. "
"Đúng vậy." thanh âm Lâm Liễu mang theo nức nở: "Thật sự rất nguy hiểm, cũng may Tiểu Lộ Tây không ăn vào, mẹ lại đi làm cho con một bát mì mới nha. "
"Không cần, tôi thật sự không đói." Lộc Tê nghiến răng nghiến lợi.
Những con quái vật này sẽ còn như thế.
Có lẽ là lúc Lộc Tê cắn răng, thanh âm phát ra nên Lâm Liễu ủy khuất nhìn hắn.
Lộc Tê thờ ơ.
Nhưng những người khác trong phòng rất quan tâm đến tâm tình dao động của Lâm Liễu, lúc bà ta khóc sướt mướt, ba người đàn ông khác trong phòng lập tức vây quanh, hỏi han ân cần, phảng phất như bà ta là trung tâm của thế giới này.
Lộc Tê tìm một cái cớ bỏ chạy, trước khi chạy, cậu đã mở tủ lạnh ra, thuận tay lấy đi nước khoáng cùng một túi bánh mì đặt ở bên trong.
Gian phòng hoàn mỹ khôi phục lại như đó là nhà của cậu, cậu lên tầng hai, đi về phòng của mình, đồ trang trí bên trong giống y như đúc trong trí nhớ.
Lộc Tê vào phòng, thuận tay bật đèn.
Không có vấn đề gì với đèn trong phòng.
Lộc Tê khóa cửa, sau đó cầm nước khoáng và bánh mì, nằm liệt trên sàn nhà.
Trái tim cậu đập thình thịch.
Lộc Tê sốt ruột rời khỏi nơi đó, một mặt là bởi vì còn chưa thích ứng với tình huống hiện tại, một mặt là bởi vì cậu có một chuyện gấp gáp, nhất định phải lập tức làm. Cậu mở túi bánh mì, lấy một miếng rồi nhét vào miệng. Sau khi nhét bánh mì, cậu mở nước khoáng và đổ nước vào.
Hầu kết lên xuống.
Bởi vì cậu uống quá nhanh, dòng nước chảy xuống khóe miệng, theo cổ họng chảy xuống xương quai xanh, sau đó chui vào trong áo sơ mi trắng.
"Hô." tay Lộc Tê run rẩy, từ trong túi quần lấy ra một chai thủy tinh chứa một ít thuốc.
Lộc Tê đổ ba viên thuốc ra, bỏ vào miệng, sau đó uống một ngụm nước.
Sau khi uống thuốc xong, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Giọng nói đó dường như có nói rằng cậu đã đạt được một khả năng, hình như là cái thư viện gì đó.
【 Vũ Trụ Đồ Thư Quán 】
Đột nhiên vang lên âm thanh máy móc khiến Lộc Tê nhướng mày, cậu không vui xíu nào hết á, hệ thống này tựa hồ vẫn luôn đọc suy nghĩ của cậu nè nha.
【Người chơi chỉ cần làm động tác cầm sách thì Vũ Trụ Đồ Thư Quán liền khởi động】
Lộc Tê dựa theo chỉ dẫn vươn tay ra, trong nháy mắt, một quyển sách màu bạc đã nằm trên tay, tên sách chính là Vũ Trụ Đồ Thư Quán.
Cậu mở cuốn sách ra.
【 Đạo cụ: Vũ Trụ Đồ Thư Quán 】
【 Cấp bậc: SS】
【Chất liệu: &*...】
【Giới thiệu: đây là một cuốn sách chứa đựng toàn bộ kiến thức vũ trụ, ghi lại tất cả mọi thứ. Nếu muốn đọc, cậu cần phải khám phá】
【Bình luận: thư viện không gì không biết, chỉ cần đọc】
Nội dung của trang đầu tiên là về trò chơi con thuyền Noah, mặt trên chính là lời hệ thống vừa nói, không nhiều cũng không ít.
【 Nhiều tư liệu đang chờ mở khóa】
【 Khám phá xong, cậu có thể mở khóa nội dung】
Lộc Tê mở trang thứ hai.
Trang thứ hai là tư liệu về cậu.
【 Lộc Tê 】
【 Tuổi: 23】
【Chiều cao: 185cm】
【Chủng tộc: con người】
【Năng lực: Vũ Trụ Đồ Thư Quán 】
【Dữ liệu ban đầu:
Tấn công: 40
Phòng thủ: 30
Nhanh nhẹn: 40
Trí lực: 80
May mắn: C
Tinh thần hiện tại: 85
Gía trị sinh mệnh: 240
Trạng thái: tinh thần có xu hướng suy nhược】
【Nhân vật thiết lập bổ sung: Thánh phụ 】
【Quan hệ gia đình: phụ thân Lộc Lập Đức (đã chết), mẫu thân Lâm Liễu (đã chết), đại ca Lộc Kỳ (đã chết), nhị ca Lộc Uyển (đã chết)】
【Giới thiệu nhân vật: là đứa con trai út tiếng tăm lừng lẫy của Lộc gia nhưng vì không ưu tú bằng hai vị ca ca nên từ nhỏ đến lớn đều bị bỏ qua. Mắc bệnh rối loạn nhân cách chống đối xã hội, tâm thần phân liệt nhẹ. Tính cách lạnh lùng, bề ngoài là học sinh giỏi nhưng thực tế lại làm ra những hành vi không giới hạn bao gồm say rượu, ẩu đả, vi phạm kỷ luật, có xu hướng tấn công. Khả năng tự kiểm soát kém, trước năm mười lăm tuổi có xu hướng dễ nổi giận, dễ tấn công người khác. Năm 15 tuổi, cậu được đưa đến một bệnh viện chuyên khoa để điều trị. Bởi vì dùng thuốc trong một thời gian dài nên cơn nóng giận đã được kiểm soát, nhưng kể từ đó tâm trạng hầu như không có biến động, xuất hiện khuynh hướng phân hóa nhân cách】
【Bình luận: nhớ uống thuốc, không uống thuốc thì cậu chính là người điên, nếu như không muốn biến thành người điên thì nhớ uống thuốc】
Chanh: hệ thống nhây hết chỗ nói:)) Lộc Tê lạnh mặt, cậu không có hứng thú với tiểu sử của bản thân, xem ra trên trang giấy này cũng không tìm được tư liệu hữu dụng liền lật trang.
【 Phó bản: ác ý của quái vật 】
【Chiếm giữ quái vật:??? (chờ mở khóa)】
【Đặc tính của quái vật:??? (chờ mở khóa)】
【Nhược điểm của quái vật:??? (chờ mở khóa)】
Lộc Tê lật trang, sau đó không thể lật được nữa.
"Làm thế nào tôi có thể mở khóa nội dung tiếp theo?" Lộc Tê hỏi ra tiếng.
【Khám phá xong là cậu có thể mở khóa nội dung tiếp theo】
Lộc Tê lộ ra khuôn mặt ghét bỏ, cậu chỉ có thể đem nội dung duy nhất nghiên cứu vài lần.
Đêm càng ngày càng tối.
Do uống thuốc nên sau một thời gian, ý thức của Lộc Tê bắt đầu mơ hồ, cậu muốn ngủ.
Ở nơi quỷ dị này rất khó để ngủ một cách an ổn.
Lộc Tê khóa trái cửa, lấy một cái bàn chặn cửa lại, sau đó mới hạ quyết tâm đi ngủ.
Nếu Lộc Tê hiểu không sai thì những con quái vật kia muốn cướp lấy giá trị tinh thần cùng giá trị sinh mệnh của cậu. Bây giờ là ngày đầu tiên trong trò chơi nên chúng nó sẽ không lập tức gϊếŧ cậu. Nếu cậu là quái vật, nhất định sẽ lợi dụng khoảng thời gian này đem giá trị tinh thần dọa lui về 10, sau đó lại gϊếŧ chết cậu.
Khi giá trị tinh thần của cậu còn duy trì ở mức tương đối cao, hẳn là có thể an tâm một chút.
Vào ban đêm, bóng tối âm lãnh đánh bại tất cả ánh sáng và nhiệt độ.
Một ánh sáng mờ ảo được bật trong phòng khách, mặt trăng bên ngoài chiếu sáng ngôi nhà. Một đôi mắt hiện lên trong bóng tối, rõ ràng không có gì nhưng lại xuất hiện một cái bóng. Tốc độ di chuyển của cái bóng rất nhanh, tầm mắt của nó từ phòng khách tầng một, lập tức chạy tới cầu thang xoắn ốc, cuối cùng rơi vào một gian cửa phòng nào đó.
Đó là cửa phòng của Lộc Tê.
Nó cố gắng xoay tay nắm cửa, cánh cửa quả nhiên bị khóa.
Con quái vật mỉm cười.
Tầm nhìn của nó trở nên thấp hơn, thẳng đến khe cửa.
Trong một giây, nó đã bước vào phòng.
Con quái vật trèo lên giường của Lộc Tê và quan sát cậu.
Lộc Tê duy trì hô hấp cân xứng, đôi mắt nhắm chặt.
Trong thực tế, trái tim của cậu đã đập loạn hết cả lên.
Bàn tay của cậu đang đặt bên ngoài chăn.
Con quái vật thè lưỡi ra và liếʍ tay cậu.
Giá trị tinh thần của Lộc Tê không thay đổi.
Quái vật lấy nỗi sợ hãi của con người làm thức ăn, nó rất tự tin, nếu Lộc Tê thức dậy, không thể không bị nó dọa cho sợ được hắc hắc. Nó rất hài lòng đánh giá thức ăn đang nằm trên giường, sau đó rời đi.
Tay của Lộc Tê buông xuống bên giường, vẻ mặt chán ghét.
Bàn tay của cậu đều là nước bọt của con quái vật, ghê muốn chết.
- -------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì ~~
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ủng hộ tôi bằng phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nga. Cảm tạ lựu đạn của các tiểu thiên sứ: Nước dừa câu cá ngừ đại dương, đậu đỏ cơm 1 cái. Cảm tạ địa lôi của các tiểu thiên sứ: Tích muối, tụ nghiên, ngôn hoa 1 cái. Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã tưới dinh dưỡng dịch: Nước dừa câu cá ngừ đại dương 50 bình; tây cố 20 bình; hạnh nhân tô 10 bình; tích muối 8 bình. Phi thường cảm tạ mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực! Chanh: mọe ơi bé thụ bị quái vật chơi dơ, coi chừng bé nó nổi điên chém bay moài đó. À mình chuyển ngữ xưng hô của Lộc Tê với nhóm quái vật là "tôi" thay vì "con" dù chúng nó đang đội lốt gia đình của bé.