Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thánh Phụ Sao? Ta Giả Vờ Là Được

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thỏ ăn mòn là một con quái vật.

Còn một con là ai? Nó ở đâu? Lộc Tê sửng sốt.

“Leng keng.” Chuông cửa bên ngoài vang lên.

“Chúng ta cùng chơi trò chơi đi?” Tiếng trẻ con phấn khởi vang lên ngoài cửa.

Sau đó là tiếng bước chân dày đặc.

Nơi này đã bị ảnh vụ bao vây.

Gia đình được mô phỏng bên trong phó bản.

Một nhà ba người đang ở trong nhà đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.

“Cục cưng, con ra ngoài xem là ai tới.” Người mẹ ở trong phòng bếp bận rộn nói.

Thiếu niên ngồi trong phòng khách chơi game bất mãn, sau đó cầm máy chơi game đi tới cửa.

“Ai đó?” Thiếu niên hỏi với giọng khó chịu.

Không người đáp lại.

Bàn tay đang bấm máy chơi game bỗng dừng lại, thiếu niên ngẩng đầu.

Lấy cánh cửa trước mặt ngăn cách, dường như ngoài cửa không có sự lưu động của không khí. Trong phòng bật điều hoà, gió lạnh thổi ầm ầm. Thiếu niên cúi đầu xuống không nhìn thấy đôi chân từ khe cửa. Cậu bỗng có linh cảm bất thường, nhịn không được lùi lại một bước.

Người bên ngoài tiếp tục gõ cửa.

“Cục cưng, ai ở bên ngoài thế?” Người mẹ ở trong phòng bếp lên.

Trán thiếu niên đổ mồ hôi lạnh: “Con không biết.”

“Mở cửa đi, ồn ào quá.” Người cha đang xem TV nói.

“Con không mở đâu.” Thiếu niên không dám mở cửa.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa bên ngoài trở nên điên cuồng.

“Rầm!” Dường như cánh cửa bị người nâng lên.

Thiếu niên cúi đầu, một bàn tay từ trong khe cửa chui vào, bàn tay kia càng duỗi càng dài, sắp tới gần chốt cửa.

“Cha ơi, mẹ ơi!” Thiếu niên hoảng sợ quay đầu.

“Két.” Cửa mở.

Thiếu niên không biết thứ gì từ đằng sau cánh cửa tiến vào, cậu đột nhiên thấy sau lưng mình nặng nề, cậu bị thứ gì đó áp đảo. Thứ đó tựa như sắt thép, không cho cậu có thời gian giãy giụa. Một bàn tay màu đen từ trên tóc thiếu niên sờ xuống dưới, móng tay đi ngang qua tròng mắt lồi lên của cậu, sau đó bàn tay kia chui vào miệng cậu.

Thứ màu đen giống như sương mù tràn vào thân thể thiếu niên.

“Có chuyện gì thế con?” Người cha chạy ra ngoài.

Khi ông chạy đến, thiếu niên đang đóng cửa lại.

“Ai mới gõ cửa vậy con?” Người cha hỏi.

Thiếu niên quay đầu lại mỉm cười: “Không có việc gì, chỉ là người đến hỏi đường thôi.”

“Thô bạo quá.” Người cha phàn nàn, bất mãn quay trở lại phòng khách.

Máy chơi game vẫn đang hoạt động.

Thiếu niên không nhặt máy chơi game lên mà quay trở lại phòng.

Người cha đang gác chân lên ghế sô pha chăm chú xem TV.

Thiếu niên đi tới phía sau ông dùng hai tay kéo miệng ông ra.

“AAA!” Sức của thiếu niên quá lớn, người đàn ông trung niên cảm thấy miệng mình như sắp bị hai cánh tay kia xé rách. Ngay khi ông muốn kéo tay thiếu niên ra, một quả bóng nhỏ màu đen đã chui vào miệng ông.

Âm thanh xào nấu từ trong bếp vọng ra.

Người mẹ đang bận rộn.

“Haizz, một người chỉ biết chơi trò chơi, một người chỉ biết xem TV. Không ai tới giúp tôi.” Người mẹ mang thức ăn ra ngoài.

Hai cha con đã sớm ngồi vào bàn ăn, nghe thấy tiếng người mẹ đi ra, bọn họ cùng ngẩng đầu nhìn bà cười.

“Có chuyện gì vậy?” Người mẹ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Sau lưng bà có một màn sương mù màu đen xuất hiện, nháy mắt bao phủ cả người bà.

Khoảng hai trăm ảnh vụ con được sinh ra từ trứng trùng, bọn chúng chỉ dùng ba mươi phút đã phụ thể hết NPC trong phó bản.

Tất cả NPC lung lay đi tới đích.

Nơi ba người chơi đang ở.

Lộc Tê đang cố lấy lại bình tĩnh, đám ảnh vụ bên ngoài đã xông vào.

Số lượng quá nhiều, Thượng Quan Nguyệt và Chu Duy không thể để dành vũ khí được nữa. Họ sử dụng ngọn lửa và súng tiêu diệt đám ảnh vụ.

“Aa a a a!” Ảnh vụ vừa ra đời còn chưa hiểu được bản thân chúng có thể sử dụng sức mạnh tới trình độ nào, dễ dàng bị hai người chơi này tiêu diệt.

Thượng Quan Nguyệt và Chu Duy cũng không dễ dàng gì.

Số lượng quá nhiều.

Ảnh vụ dày đặc tràn vào từ cửa và cửa sổ.

Mắt thấy căn phòng này sắp bị chen chúc đến chật cứng, Thượng Quan Nguyệt không thể không dùng năng lực của mình.

【Tìm lối ra】

【Giá trị sinh mệnh của người chơi Thượng Quan Nguyệt: 50】

Chu Duy hướng về phía Lộc Tê hét to: “Nhanh lên! Chúng ta mau rời khỏi đây!”

Đầu óc Lộc Tê lúc này trống rỗng, căn bản không kịp suy nghĩ, có người bảo cậu chạy, cậu sẽ chạy.

Thượng Quan Nguyệt dẫn đầu, bọn họ chạy lên sân thượng.

Cái gọi là năng lực tìm lối ra là Thượng Quan Nguyệt có thể tìm được đường thoát ở bất cứ nơi nào. Tại thời điểm chỉ còn một con đường chết, năng lực này có thể sáng tạo ra một con đường mới.

Khi họ chạy lên sân thượng, một cầu thang đột nhiên xuất hiện ở rìa sân thượng vốn trống rỗng đặt lên vách nhà bên cạnh. Thượng Quan Nguyệt dẫn đầu, tiếp theo là Chu Duy, cuối cùng là Lộc Tê.

Họ bước lên cầu thang rộng khoảng 50 cm, sau đó chạy từ sân thượng phía bên này đến sân thượng bên kia.

Chu Duy cầm dụng cụ phát hiện quái vật của mình, tìm đường đi còn chưa bị ảnh vụ xâm chiếm.
« Chương TrướcChương Tiếp »