Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thánh Phụ Sao? Ta Giả Vờ Là Được

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bà ấy đã sinh “con” xong.

“Đứa trẻ” cuối cùng vất vả chui ra khỏi bụng Lâm Liễu.

Giây phút đó, quả bóng màu đen vặn vẹo bước chân giống như đường cong đi tới trước mặt Lâm Liễu, nó bám lấy miệng Lâm Liễu, chậm rãi… Nhảy vào.

“A a a!” Lâm Liễu trợn mắt thét chói tai, trong đôi mắt của bà bây giờ tràn ngập tơ máu đen.

Chẳng bao lâu sau, cơ thể bà co giật.

Giống như nhiễm phải một loại dịch bệnh không biết tên.

Co giật trong một thời gian dài.

Sau đó yên lặng.

【Đặc điểm ký sinh: Lây nhiễm ảnh vụ sẽ gửi con mình vào cơ thể của sinh vật khác để nuôi dưỡng】

【Thông thường lây nhiễm ảnh vụ có thể sinh từ 20 đến 30 con trong một lần, riêng lây nhiễm ảnh vụ cấp bậc BOSS có thể sinh từ 70 đến 120 con trong một lần】

【Hoàn thành sinh nở, tai nạn ảnh vụ bắt đầu】

【Phán định độ khó phó bản từ cấp C lên cấp B 】

【Nội dung trên được người chơi Lộc Tê đoán ra, vì thế đồng bộ thông tin với người chơi Lộc Tê】

【Tiến hành thanh toán lần cuối cho người chơi Lộc Tê trước khi phó bản này kết thúc】

【Giá trị sinh mệnh 240

Giá trị tinh thần 40

Chỉ số Đức cha 85%

Tiến độ trò chơi 80%】

……

【Hệ thống lùi lại】

【Cập nhật lại thông tin, giá trị sinh mệnh của người chơi Lộc Tê: 80】

【Cảnh cáo nguy hiểm】

Điện thoại của Lộc Tê sắp hết pin, từ khi cậu bắt đầu phát nhạc chói tai cho đến nay đã hơn bốn tiếng trôi qua.

Nơi này không có đồ sạc pin, đây là nguồn điện cuối cùng của cậu.

Cậu muốn chạy trốn nhưng từ tình huống trước mắt xem ra cậu không còn cách nào để né tránh gia đình này, chúng vì cậu mà đến.

Ba người kia đứng ở bên ngoài chăm chú nhìn Lộc Tê.

Nụ cười của Chu Thụ đặc biệt đáng sợ.

Chỉ số Đức cha còn thiếu 15 điểm nữa mới có thể tấn công.

Lộc Tê nhìn chằm chằm chai thuốc của mình bị quái vật lấy đi, hận không thể cầm dao tới mổ xẻ con nhóc đó, để nhóc hiểu được con nít không thể tùy tiện trộm đồ của người lớn.

Đáng tiếc không được, Lộc Tê đánh giá bốn phía xung quanh.

Rèm cửa phòng khách không dày, sau khi kéo lên vẫn có thể phản chiếu ra bóng.

Có thể tới tầng hầm, nếu dự đoán của cậu không sai, cậu có thể giải quyết ba con quái vật này trong tầng hầm.

Nhưng giống Chu Duy và Thượng Quan Nguyệt không muốn dùng vũ khí, muốn giữ vũ khí lại dùng khi sắp kết thúc phó bản. Cậu cũng không muốn làm loạn đồ đạc trong tầng hầm vào lúc này, bởi vì đó là nơi cậu muốn dùng để qua cửa.

【Dung lượng pin điện thoại chỉ còn 03%, vui lòng cắm sạc vào nguồn điện càng sớm càng tốt】

Điện thoại nhắc nhở cậu.

Nếu có thể, cậu cũng muốn kết nối với nguồn điện càng sớm càng tốt.

Gia đình hàng xóm vừa gõ cửa sổ vừa cười.

Bọn chúng đã phát hiện điện thoại của cậu không chống đỡ nổi nữa.

Cậu vuốt tóc, không kiên nhẫn nhìn ba người cùng một nhà trước mặt: “Tôi ghét nhất là kiểu người cứ quấn chặt lấy người khác.”

“Cạc cạc cạc.” Cả gia đình cười.

Thời gian uống thuốc đã trôi qua.

Cậu nhớ tới hàng chữ run rẩy mà mình viết trong nhật ký.

Phải nhớ uống thuốc, không muốn trở thành người điên, đừng sợ hãi.

Nếu không uống thuốc, mình là một người điên.

Không muốn trở thành người điên.

A a a a.

Nỗi sợ vô tận.

Hệ thống trong đầu gửi cảnh cáo.

【Giá trị tinh thần 38】

【Điện thoại sẽ tắt sau 30 giây 】

“Chỉ là mở máy nghe nhạc lên, không thuộc phạm vi tấn công.”

Cậu nhớ đến sự phán xét của hệ thống.

“Vậy nếu tao chỉ mở không gian quái vật của mình, bản thân không làm bất cứ hành động nào. Sẽ không thuộc về hành vi tấn công phải không?”

Hệ thống không phán định.

“Tích.” Khi âm thanh điện thoại báo hiệu hết pin, tất cả âm thanh từ bốn phương tám hướng tiêu tan.

Trong nháy mắt, ba con quái vật đứng bên ngoài cửa sổ đồng loạt xông vào.

Quái vật màu đen che khuất bầu trời, mắt thấy nó sắp áp chế được cậu.

【Thả thỏ ăn mòn】

【Trừ giá trị sinh mệnh, giá trị sinh mệnh giảm xuống 170】

“Phốc!” Con thỏ chui ra từ bên trong nhẫn của cậu, nó nhảy giữa không trung nghênh đón cái bóng màu đen. Con thỏ nhìn chằm chằm vào bóng đen, đôi mắt càng ngày càng đỏ, nó há miệng thật lớn, thoáng cái đã gặm cắn cái bóng.

“A a a!” Một cái bóng bị nó cắn nuốt.

Thỏ ăn mòn lộ ra hàm răng chi chít, sau đó từng chút từng chút nuốt ảnh vụ xuống.

Hai con ảnh vụ còn lại nhìn thấy thỏ ăn mòn đang gặm cắn người thân của mình lập tức hợp lực tiến lên bao vây.

“Ken két.” Thỏ ăn mòn không quan tâm, nó chỉ xem đây là vấn đề ăn uống.

Chỉ chốc lát sau, cái bóng thứ hai đã nằm trong miệng nó.

Con ảnh vụ còn lại nhìn thấy sức chiến đấu của nó, lập tức chạy trốn.

Đầu thỏ vừa chuyển, chân ngắn đạp một cái đuổi theo.

Ảnh vụ phát ra tiếng thê lương, vội vàng mở cửa sổ.

Đẳng cấp chênh lệch, sự chênh lệch này hơn cả ngàn vạn sức chiến đấu.

Thỏ ăn mòn nhảy theo ra ngoài.

Chúng nó lăn xuống cùng một chỗ, cái bóng lập tức biến mất trước mặt Lộc Tê.
« Chương TrướcChương Tiếp »