Chương 11
Y Liên Tô Na khẽ vung bím tóc, buông thả thanh quản, nâng cao giọng hát. Tiếng hát của cô nương thảo nguyên cao vυ"t lanh lảnh, tiếng ca du dương như bay thẳng lên tầng trời, lại uyển chuyển trôi chảy, vang vọng khắp bầu trời quang đãng cùng thảo nguyên rộng lớn.
Một khúc vừa hết, âm thanh khen ngợi vang lên khắp bốn phía, ngay đến Phong Tranh cũng hiện ra nụ cười thưởng thức.
Mông Húc lớn tiếng khen ngợi Y Liên Tô Na vài câu. Gương mặt cô gái ửng hồng như ráng chiều, trao cho Mông Húc một ánh mắt như làn thu thuỷ, rồi đánh ngựa chạy đi.
Ta mỉm cười ha ha nói: “Mông tướng quân thật có diễm phúc nha!”
Mông Húc cũng có vài phần ngượng ngùng, gãi gãi đầu, “Khiến quận chúa chê cười. Kỳ thật nữ tử của Bắc Lương chúng thần chỉ hơi thẳng thắn cởi mở một chút thôi.”
Dần dần, ngày ngã về phương tây. Đoàn xe của chúng ta cũng dừng lại.
Không đợi phái người đến hỏi, Hồ Luân đại nhân kia đã đến bẩm báo, nói rằng sắc trời cũng không còn sớm, nơi này lại khuất gió, hôm nay nên nghỉ ngơi ở đây.
Gia Nguyệt bước ra xe, nhìn hai bên trái phải, nơi tầm mắt có thể chạm đến đều là rừng cây cùng thảo nguyên. Nàng hỏi: “Khách điếm ở đâu?”
Hồ Luân lão nhân nói: “Công chúa, chúng ta tạm thời hạ trại.”
Từ nhỏ ta đã theo các sư huynh vào núi lấy nhân sâm, phải đi suốt mấy ngày, buổi tối cũng tìm nơi khuất gió để dựng trại qua đêm. Cho nên khi nghe Hồ Luân bảo phải hạ trại, nhất thời ta cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng mà Gia Nguyệt vừa nghe thấy phải ăn ngủ trên đất hoang, ngay lập tức khuôn mặt hoảng sợ trắng như tờ giấy.
Một Đại cô cô ở bên người nàng lên tiếng trước: “Nơi này là nơi hoang dã, ngay đến một cái miệng giếng cũng không có, vậy mà muốn công chúa tôn quý của chúng ta phải ăn ngủ ở đây sao? Người Bắc Lương các ngươi thật sự là khinh người quá đáng!”
Gia nguyệt che mặt khóc không ngừng.
Hồ Luân lão nhân cũng vô cùng khó xử, giải thích: “Công chúa nguôi giận. Đây không phải là chúng thần gây khó dễ cho công chúa, mà tập tục của người Bắc Lương chúng thần là như vậy. Quốc gia của thần có diện tích rộng lớn, nhưng thành trấn lại không đông đúc như miền Nam, phần lớn là mục trường *bãi chăn thả*. Cho dù là hoàng đế xuất hành thì khi nghỉ tạm trên đường cũng đều trú chân ở lều trại.”
Gia Nguyệt nghe hắn nhắc đến hoàng đế thì không còn biện pháp tiếp tục náo loạn.
Mặt trời đã lặn hoàn toàn, ánh chiều đỏ rực treo trên dãy núi ở phía tây, những gò núi nhấp nhô trập trùng bị tà dương phủ lên một tầng ánh kim. Từ rất xa, người chăn cừu cưỡi ngựa đem bầy gia súc đuổi về nhà.
“Bọn họ treo cờ hoàng gia, dân chúng nhìn thấy sẽ không đến gần.” Phong Tranh nói.
Ta nhìn hắn vài lần. Từ sau cái lần ta nổi đoá mắng người, mấy tên nam nhân bọn họ khi nhìn thấy ta liền đặc biệt thành thực. Tuy rằng Phong Tranh vẫn nói năng thận trọng như trước, nhưng cũng không còn làm mặt lạnh với ta.
Hiện giờ xuất quan, chúng ta đều là người tha hương trên đất khách. Đoạn đường kế tiếp không biết sẽ xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa hai người chúng ta lại có chút tốt đẹp, có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm.
Ta thấy Phong Tranh nhìn cảnh trời chiều rực rỡ đến xuất thần, không khỏi trộm cười.
Phong Tranh lấy ánh mắt dư thừa nhìn ta, “Ngươi cười cái gì?”
Ta nói: “Ngươi nhớ Vãn Tình sao?”
“Vãn Tình?” Phong Tranh nhíu mày, sau đó mới hiểu ra, “À...Vãn Tình. Không có việc gì sao ta phải nhớ đến nàng?”
Ta bực mình, “Nàng mỗi ngày ở nhà đều trông ngóng ngươi trở về. Ngươi nghĩ đến nàng một chút cũng không mất đi miếng thịt nào.”
Ánh trời chiều nhuộm lên khuôn mặt Phong Tranh một tầng phấn hồng mỏng manh, làm cho vẻ mặt hơi tức giận của hắn lại có chút ngượng ngùng, “Nói năng bậy bạ.”
Ta liền bị cụt hứng, “Một cô nương tốt như muội muội của ta lại thích ngươi, đó chính là phúc phần của ngươi.”
Giọng nói Phong Tranh trầm thấp: “Vãn Tình giống như muội muội của ta.”
Ta cười “ha ha” một tiếng, “Mẹ ngươi và các di nương sinh cho ngươi bốn người muội muội, ngươi còn chê không đủ, muốn chạy đến lão già đối đầu với cha ngươi để nhận muội muội. Nếu ta mà là cha của ngươi, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Phong Tranh kiên nhẫn với sự lằng nhằng của ta, hình như cũng chỉ nhìn ta bằng nửa con mắt, “Nếu ta không xem nàng là muội muội, cha ta mới càng muốn đánh gãy chân ta.”
“Thì ra là sợ.” Ta khinh thường. “Nhị sư huynh của ta nói rất đúng, những tên cậu ấm như các ngươi, bao giờ cũng nhát gan. Trời đất bao la, cũng không sánh bằng vinh hoa phú quý.”
Phong Tranh bị chọc tức: “Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì? Ta đối với Vãn Tình hoàn toàn không có ý gì khác.”
“Vậy thì tại sao cứ hai ba ngày ngươi lại chạy đến nhà của ta? Ngươi không nhìn trúng nàng, chẳng lẽ ngươi nhìn trúng ta?”
Phong Tranh tức giận đến nỗi đỉnh đầu như muốn cuồn cuộn lên khói đen, vô cùng dày đặc. Hắn và ta nói chuyện, không đến ba câu liền đen mặt. Hắn tự nhận là quân tử, không muốn cãi nhau với nữ nhân cho nên xoay người rời đi. Không xa phía sau hắn có mấy binh lính đang chất củi đốt lửa — thì ra khói là từ nơi đấy bay tới. *^^*
Đang lúc nhìn những người kia đốt lửa, sự nhanh nhạy của người tập võ làm ta có cảm giác bên cạnh có người đang đến gần. Đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Mông Húc đang bước đến.
Mông húc cũng bị ta doạ hết hồn, “Quận chúa thật nhanh nhạy.”
Ta không khỏi đắc ý, “Mông thống lĩnh quá khen. Đúng rồi, không biết lều trại dựng thế nào rồi, công chúa bảo ta đến xem qua.”
Đương nhiên đây là lời nói dối. Lúc này Gia Nguyệt đang khóc lóc đến vui vẻ ở trong xe, làm gì còn có sinh lực để quan tâm đến việc dựng trại ở bên ngoài.
Từ lúc Mông Húc cùng ta nghe xong ca khúc kia, quan hệ liền tốt lên. Hắn thấy ta không giống với những nữ tử Nam Lương khác luôn dè dặt gò bó như vậy, nên cũng không dùng những lời nói nghi thức xã giao với ta. Ta vừa nói muốn nhìn xem việc dựng trại, hắn liền đưa ta đi.
Lần này đúng là ta được mở rộng tầm mắt. Lều trại này nếu so sánh với lều mà năm đó các sư huynh dựng, quả thực là một cái trên trời, một cái dưới đất. Hơn hai mươi cái cọc to được đống vào trong đất, làm thành một vòng tròn cố định một tấm vải bố màu trắng vừa dày vừa chắc. Đỉnh lều được dựng lên, bốn cạnh đều được chống đỡ bằng một cây cột. Trong lều dựng một bức bình phong ngăn cách với gian ngoài. Sau đó người hầu trải lên một tấm thảm lông thật to, bày biện bàn ghế và giường ngủ. Ta nhìn thấy ghế ngồi được lót da hổ, da gấu, còn có một tấm lông cáo thượng hạng ở trên ghế dựa.
Quá trình vô cùng phức tạp, nhưng thao tác của binh lính lại rất thuần thục, chỉ trong hai khắc liền hoàn thành. (khắc =mười lăm phút)
“Quận chúa có hài lòng không?” Mông Húc hỏi ta.
Ta liền gật đầu, “Chiếc lều như vậy, ở cũng rất thoải mái.”
Mông Húc rất vui vẻ, nói: “Quận chúa mới đến, còn có rất nhiều chuyện chưa nhìn thấy qua. Cuộc sống trên thảo nguyên này, thật ra khác biệt rất nhiều so với sự tưởng tượng của quý quốc. Phía Đông của chúng thần có đồng ruộng phì nhiêu trải rộng, gieo trồng lúa mạch, phía tây thì sản xuất hoa quả và quặng sắt. Có lẽ cuộc sống không thoả mái bằng phương nam, nhưng tuyệt đối giàu có an nhàn.”
Ta cười nói: “Mông thống lĩnh yên tâm, những lời nói này ta sẽ chuyển đến công chúa không sót một từ.”
Sắc trời tối sầm, các nữ quan khuyên trái khuyên phải, cuối cùng cũng thỉnh được Gia Nguyệt xuống xe, đưa nàng vào lều.
Gia Nguyệt nhìn thấy lều trại cũng không sơ sài như trong suy nghĩ của nàng, mà lại còn có da thú xa hoa, đồ dùng tinh xảo, nên cũng dần dần thu hồi nước mắt.
Màn đêm buông xuống, lửa trại hừng hựt cháy sáng, một con dê được ướp ngũ vị đặt lên ngọn lửa, khung sắt vừa xoay tròn vừa có người bôi mật ong lên trên mình con dê. Mở chảy ra, nhỏ lên than lửa phát ra âm thanh tí tách. Rất nhanh, hương thơm mê người nồng nàn lan toả.
Chúng ta ngồi trong chiếc lều lớn, Gia Nguyệt ngồi trên ghế cao, ta là hỉ nương nên ngồi bên phải của nàng, Phong Tranh phải ngồi ở phía sau ta.
Dê nướng được mang lên, đặt lên chiếc bàn ở trước mặt Gia Nguyệt.
Gia Nguyệt nhìn thấy cả một con dê, kinh hồn bạt vía, nhưng lại cảm nhận được mùi hương, do dự không quyết. Ta nhanh tay cắt thịt trên chân trước của con dê, cắt thành từng miếng nhỏ, xỏ xiên đưa cho nàng.
Gia Nguyệt nếm qua, cảm thấy mùi vị quả thực rất ngon, lúc này mới an tâm mà ăn.
Mông Húc và quan chức Bắc Lương thấy công chúa chịu ăn cũng nhẹ nhàng thở ra. Các nam nhân nhanh tay nhanh chân ăn uống, nữ quan Bắc Lương bước đến giữa bữa tiệc bắt đầu nhảy múa.
Khi rượu say sưa thì các cô nương cũng khiêu vũ sôi nổi hơn, lôi kéo các nam nhân ra nhảy múa. Ta nhìn thấy có hai ba cô nương đang lôi kéo Phong Tranh, quả nhiên đều là những tiểu cô nương yêu kiều. Phong Tranh tên này vẫn cứng ngắc như cũ, đúng là không để chút mặt mũi nào cho các cô gái nhà người ta, kiên trì không chịu đi.
Có lẽ Mông Húc cảm thấy người Nam Lương chúng ta thật không hiểu thế nào là phong tình, liền đẩy mạnh chiếc bàn ở trước mặt bước lên sân khấu. Điệu múa của nam nhân Bắc Lương bọn họ, vừa mạnh mẽ vừa phóng khoáng, vừa thả lỏng vừa cứng cáp, giơ tay nhấc chân đều vẽ nên khí khái tự nhiên.
Ta ăn thịt, uống rượu, vừa ra sức vỗ tay ủng hộ Mông Húc.
Mông Húc vừa nhảy xong một đoạn, không ngờ lại đi đến kéo ta.
Ta vội vàng nhảy ra, cười hì hì nói: “Mông thống lĩnh, vũ đạo của ta, ngươi sẽ không chịu nổi đâu.”
Mông Húc cũng cười hì hì nói: “Vậy xin quận chúa cho tại hạ cái vinh hạnh này.”
Hắn lôi kéo cổ tay của ta không buông, hai chúng ta đang lôi lôi kéo kéo. Bỗng nhiên có người đưa tay đến, chế ngự cổ tay của Mông Húc, sau đó xách ta trở về.
Ta định thần nhìn lại, đúng là Phong Tranh. Người này quả thực có thể so sánh với lão nương đang ở nhà của ta.