Chương 32

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

“Nàng ấy tới tặng lễ, còn muốn Vương phi qua gặp?” Lý Sách không đứng dậy, chỉ hỏi cấm vệ quân bên ngoài qua lớp bình phong.

Cấm vệ quân trẻ tuổi giọng nói sáng rõ, đáp lời cũng ngắn gọn, lưu loát: “Dạ, nàng ấy nói vâng mệnh Các lão, muốn xin được gặp Vương phi một lần.”

Trương Các lão là người ngoài, lần trước ngẫu nhiên gặp được là vì chuyện xảy ra đột ngột nên không ai nói gì được, còn lần này ông ấy đặc biệt để con dâu tới bái kiến vì như vậy mới chu toàn lễ nghĩa.

Lý Sách quay đầu nói với Dư Thanh Yểu: “Nàng có thể không gặp.”

Dư Thanh Yểu cũng không thấy lạ với thái độ của Dư Thanh Yểu, đến Trương Các lão hắn còn không gặp nên không quan tâm đến Diêu thị cũng là chuyện được nhiên.

Nhưng Dư Thanh Yểu vẫn muốn tới gặp Diêu thị.

Kiếp trước, hai nàng cũng coi như người đồng cảnh ngộ.

Chỉ là không biết sau khi nàng ấy chết có gặp được cơ hội bắt đầu lại một lần nữa như nàng không.

Dư Thanh Yểu nhìn Tần Vương trẻ tuổi tuấn tú ngồi đầu bên kia bàn lại càng cảm thấy mình có cơ hội làm lại là một chuyện may mắn vô cùng.

“Vậy ta có thể gặp nàng ấy không?”

Lý Sách khó hiểu hỏi nàng: “Nàng muốn gặp nàng ấy?”

Dư Thanh Yểu khẽ gật đầu.

Lý Sách nhìn nàng chăm chú một thoáng nhưng hắn không can thiệp vào sự tự do của nàng, chỉ lệnh cho Phúc Cát theo hầu nàng ra ngoài.

Dư Thanh Yểu dẫn theo Phúc Cát đi tới tiền viện.

Phúc Cát sợ Dư Thanh Yểu không biết vị Diêu phu nhân này nên trên đường đi hắn cẩn thận giới thiệu một lượt cho nàng nghe.

“Vị Diêu thị lọt được vào mắt xanh của Các lão này trước kia cũng là tài nữ nổi danh Kim Lăng. Gia thế nàng cũng rất hiển hách, cha là Tả bố chính sứ Giang Châu, mẫu thân là thứ nữ dòng chính của Chu thị danh giá đất Giang Châu. Ba năm trước Diêu thị được gả vào Trương gia, làm chính thê của con trai độc nhất Trương gia.”

Tả bố chính sứ là quan nhị phẩm trong triều, chức quan còn lớn hơn cả của cha Dư Thanh Yểu cho nên nói gia thế của Diêu thị hiển hách cũng không sai.

“Nhưng thân phận của Vương phi cao quý hơn nàng nhiều, không cần phải e ngại nàng.” Phúc Cát cười tủm tỉm nói với nàng.

Dư Thanh Yểu khẽ gật đầu.

Lúc nàng chưa gả đi, địa vị được quyết định dựa trên quân công của phụ thân, nhưng khi gả cho Lý Sách rồi, thân phận và địa vị tất nhiên cũng dựa theo trượng phu trong nhà.

Đây cũng là điều đáng buồn cho phận nữ tử.

Tiền viện là nơi Lý Sách sẽ không ở lại nên phần đất trống của tám cây hoa trà đã bứng đi được Dư Thanh Yểu cho người trồng rau vào.

Diêu Linh Hồng xuất thân thế gia nên hoa thơm cỏ lạ nàng ấy từng thấy còn nhiều hơn cả đồ nàng ấy từng ăn nhưng giờ nàng ấy cúi đầu ngắm nghía hồi lâu cũng không nhìn ra khoảng đất được cày cấy ngay ngắn này đang trồng cây gì.

Nhưng với con mắt thẩm mỹ của Thái tử, đây có lẽ là loài cây nào đó vô cùng quý giá nên nàng ấy cũng không dám nói bừa.

Dư Thanh Yểu vừa bước ra khỏi hành lang đã nhìn thấy một vị phu nhân trẻ tuổi mặc một bộ váy lụa thêu hoa văn bồ đào bằng chỉ vàng, trên cánh tay khoác một chiếc khăn lụa bàng bạc pha chút sắc đỏ nhạt đứng bên cạnh vườn rau.

Mới chỉ thấy được một bên mặt Diêu Linh Hồng nhưng từ hàng lông mày khẽ chau lại cùng đôi mắt thăm thẳm màu mực của nàng ấy đã toát ra thứ khí chất cao quý, kiêu ngạo mạnh mẽ. Nàng ấy tài giỏi, lại có xuất thân cao quý nên tất nhiên nàng ấy có chỗ dựa để kiêu ngạo.

Nghe thấy tiếng bước chân, mỹ nhân kiêu kỳ kia ngẩng đầu, khi ánh mắt nàng ấy chạm tới một bóng người, trong mắt thoáng có sự kinh ngạc lóe lên.

Nữ tử được gả vào Hoàng gia ngoài có gia thế hiển hách, tướng mạo cũng phải xuất chúng, nếu không sao dám sánh vai đồng hành với những vị Hoàng tử kia chứ.

Mà trong số các vị Hoàng tử, người nổi bật nhất chắc chắn phải kể đến vị Thái tử đã bị phế truất kia.

Gương mặt không chút tì vết ấy tựa như một bức họa được thần tiên dùng bút pháp tuyệt diệu vẽ ra, sự tuyệt diệu ấy ở chỗ thêm một chút thì thừa mà bớt đi chút thì thiếu. Dù là họa sư bậc nhất có cao siêu đến đâu cũng lột tả được thần thái cao quý của hắn.

Không biết bao nhiêu thiếu nữ đã từng sầu thương rằng, cảm tạ chàng hữu ý, thẹn không sắc khuynh thành*.

*Cảm tạ chàng hữu ý, thẹn không sắc khuynh thành: câu này ý muốn nói rằng cảm tạ tấm chân tình của chàng nhưng thẹn nỗi bản thân không có nhan sắc khuynh thành.

Do đó, khi Diêu Linh Hồng đến đây cũng có suy nghĩ không biết vị Tần Vương phi kia rốt cuộc phải có sắc đẹp tuyệt trần đến nhường nào mới dám đối diện với gương mặt kia của Tần Vương cả ngày lẫn đêm.

Bây giờ gặp được người ta rồi, nàng ấy mới biết câu “đôi lứa mười phân vẹn mười” hóa ra là để đo ni đóng giày cho phu thê Tần Vương.

Nhưng nàng chợt nhớ tới chuyện cha chồng giao cho, Diêu Linh Hồng không dám đặt tâm tư đi thưởng thức dung mạo xinh đẹp của Dư Thanh Yểu nữa, nàng ấy cất bước đi về phía Dư Thanh Yểu, khuỵu gối hành lễ.

“Thần phụ bái kiến Tần Vương phi.”