Chương 31

Dịch: Sắc - Cấm Thành.

Nhưng cũng chính bởi chút tội lỗi “nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của” nên trong lòng nàng thường xuyên thấy thấp thỏm.

Vì ban đầu suy tính của nàng không đơn thuần nên đương nhiên nàng cũng không vội muốn viên phòng, sinh con đẻ cái cho nhà người. Nàng và Lý Sách đôi bên tôn trọng nhau mà sống đã là một chuyện vô cùng tốt rồi, nàng nào dám sinh ra chút bất mãn gì? Truyện đã được Sắc - Cấm Thành dịch và đăng full tại Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua fanpage nhóm dịch cùng tên

Nhưng nàng cũng chỉ là một cô nương, đêm đêm chung giường với một “người xa lạ”, dù không làm gì cả cũng khó tránh khỏi xấu hổ nên Dư Thanh Yên bèn tự động não, mỗi đêm xuống nàng sẽ lên giường từ sớm, ép mình ngủ trước khi Lý Sách về phòng.

Sau khi mặt trời ngả về tây, khắp sân lên đèn, Lý Sách sẽ đi qua thư phòng, hoặc đọc sách hoặc tiếp tục viết tấu chương của hắn đến khoảng giờ Tý mới về phòng nghỉ ngơi.

Mà thời gian này thường là lúc Dư Thanh Yểu đã mơ màng ngủ thϊếp đi, nửa tỉnh nửa mê.

Lý Sinh nhìn viền mắt xanh đen của nàng: “Đêm nào nàng cũng nằm mơ, nàng không nhớ sao?”

“Ta… Có nói mớ sao?” Bây giờ một trong những chuyện Dư Thanh Yểu sợ nhất đó là bị người ta biết những chuyện lạ nàng từng trải qua.

Nếu không có vết sẹo to bằng đầu ngón tay trên ngực, nàng cũng sắp không phân biết được những ký ức kia rốt cuộc chỉ là một giấc mơ hay thực sự là là những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

“Ừm, đêm qua nàng nhắc đến Tri Lam, nàng ấy là gì của nàng?”

Dư Thanh Yểu nghe vậy lập tức như một chiếc bong bóng cá bị đâm xì hơi, thở phào nhẹ nhõm nhưng chợt nàng nghĩ sự uy hϊếp từ Lý Duệ trong lòng lại thấy ngột ngạt vô cùng.

Trước mắt Tri Lam sẽ không gặp nguy hiểm gì vì Lý Duệ vẫn chưa có cơ hội dụng tới nàng ấy, chuyện dạo trước hắn ta nhắc tới tám phần cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi. Nhưng nghĩ đến Tri Lam đang một thân một mình ở Dư phủ, không còn ai ở bên chăm sóc nàng, trong lòng Dư Thanh Yểu vẫn rất khó chịu.

“Tri Lam là tỳ nữ thần thϊếp dẫn theo từ Diêu Thành, cùng lớn lên với với thần thϊếp, tuy là chủ tớ nhưng lại thân thiết hơn cả tỷ muội.” Dư Thanh Yểu không nhớ ra nổi đêm qua mình đã mơ những gì nhưng Lý Sách không nhắc tới người ngoài, xem ra nàng cũng không mơ thấy Lý Duệ nữa.

“Vậy sao nàng ấy không theo nàng lúc gả về đây?” Lý Sách chớp mắt đã hỏi tới điểm mấu chốt.

Với người thông minh như hắn thật ra không khó để suy ra nguyên nhất trong đó.

Mặc dù Xuân Đào là nha hoàn hồi môn của nàng nhưng Dư Thanh Yểu tình nguyện tự mình làm mọi thứ cũng không cho nàng ta vào nhà, có thể thấy được Dư Thanh Yểu cũng không quá tin tưởng nàng ta.

“Ngày đại hôn, Tri Lam bị bệnh, Dư lão phu nhân nói người mang bệnh không thể theo ta xuất giá, tạm thời đổi thành Xuân Đào.”, Dư Thanh Yểu không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy nhưng mọi chuyện lại xảy ra ngày vào ngày đại hôn hôm đó khiến nàng không thể kiểm chứng được: “Xuân Đào… Nàng ta là người của lão phu nhân, thần thϊếp không tiện dùng nàng ta.”

Dứt lời, nàng xếp đôi đũa ngọc trong tay ngay ngắn rồi ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu thương lượng với Lý Sách: “Điện hạ, thần thϊếp có thể viết một phong thư gửi về nhà cho cha được không?”

Dư Thanh Yểu biết trong thành Kim Lăng, nhất là ở nơi trung tâm của quyền lực này, rất kiêng kị và đề phòng chuyện liên lạc với Đại tướng.

Nhưng tính cả thời gian ở đời trước, đã rất lâu rồi nàng chưa nhận được thư của cha nàng, không biết ông ấy ở Diêu Thành sống có tốt không, gần đây phải ra trận nhiều không? Vết thương cũ đã khỏi chưa? Đủ loại lo lắng cứ thế òa vào trí óc nàng.

Hơn nữa, nàng muốn viết thư cũng vì cần cha phái người đón Tri Lam về Diêu Thành.

Tri Lam trên danh nghĩa vốn là người hầu ở Diêu Thành, Dư phủ không có quyền được tùy tiện bán nàng đi.

Ngón tay Lý Sách gõ nhẹ lên mặt bàn, vang lên mấy tiếng cộc cộc: “Ta có thể đưa thư giúp nàng nhưng nội dung trong thư không được liên quan đến chuyện triều chính.”

Dư Thanh Yểu hiểu rõ, sợ Lý Sách trở mặt không cho phép nữa, nàng vội vàng cam kết: “Thần thϊếp tuyệt đối sẽ không viết linh tinh, chỉ muốn đích thân kể cho cha nghe chuyện ta đã lập gia đình, nếu điện hạ không tin, thần thϊếp viết xong có thể cho điện hạ đọc qua.”

Khuôn mặt nàng hơi ửng hồng, dường như vẫn còn xấu hổ khi nhắc đến chuyện đã xuất giá nhưng nàng thật sự tha thiết muốn viết thư nhà nên nàng không kịp cân nhắc đến câu từ.

Thế mà Lý Sách cũng không cự tuyệt, còn mỉm cười đồng ý với nàng: “Được.”

Lần này Dư Thanh Yểu ngơ ra luôn rồi, Lý Sạch thật sự muốn kiểm tra thư nàng viết gửi về nhà?

Nhưng lời là do chính nàng nói, không thể không cho hắn xem được.

Dư Thanh Yểu tủi thân “à” một tiếng, ỉu xìu xìu đáp: “Thần thϊếp viết xong sẽ cho điện hạ xem qua.”

Bên này, khi Phúc Cát và Phúc Yên đang dọn bàn thì ngoài cửa vang lên giọng nói xa lạ của một nam nhân.

“Khởi bẩm Tần Vương điện hạ, phu nhân của Tiểu Trương đại nhân phụng mệnh Trương Các lão tới tặng quà cho Vương phi, bây giờ đang đợi ở tiền viện ạ.”

Thì ra là cấm vệ quân canh giữ ngoài Lang viên vào đây thông báo.

Lang viên không đủ người nên cấm vệ quân canh cổng cũng không tránh được việc phải chạy vặt.

Con dâu của Trương Các lão?

Dư Thanh Yểu biết nàng ấy vì kiếp trước vị Diêu thị sau khi gả chồng sống cũng không dễ dàng gì, cuối cùng bởi vì trượng phu dung túng thϊếp thất, lạnh nhạt nàng ấy khiến nàng ấy khi đó mang thai hai tháng nhảy hồ tự tử lúc còn xuân xanh.

Dư Thanh Yểu biết đến chuyện của nàng ấy cũng bởi cái chết của nàng ấy dẫn đến “án Kim Ốc” tiếng tăm lẫy lừng. Khi ấy khoảng chừng trăm vị quan viên lớn nhỏ dính dáng tới chuyện chăm nuôi, mua bán Dương Châu sấu mã*, hối lộ cấp trên, xôn xao khắp thành Kim Lăng.

*Dương Châu sấu mã: đây là cách gọi các thiếu nữ được đào tạo để bán cho các thương nhân giàu có làm thϊếp thất ở thời nhà Minh.

Mà Trương Các lão sống một đời trong sạch cũng bị hủy hoại trong chốc lát bởi những chuyện xằng bậy do Tiểu Trương đại nhân làm.

Sau đó Trương Các lão còn bị chụp mũ vô số bêu danh.