Dịch: Sắc - Cấm Thành.
Hắn từ từ thở ra một hơi, lại nhẹ nhàng chậm rãi đặt bàn tay suýt chút nữa thì cào lên mặt hắn của Dư Thanh Yểu vào trong chăn.
Dư Thanh Yểu không còn bị ràng buộc, thoải mái lăn lộn trong chăn, sau khi quay đi quay lại một vòng thì lại thò mặt ra bên ngoài, suýt chút nữa thì đẩy chiếc gối tròn đi.
Mọi chuyện được diễn ra ngay trước mắt Lý Sách.
"Lúc ngủ hóa ra rất to gan." Lý Sách nhìn nàng như rất vui vẻ lăn lộn bá chiếm chiếc giường như vậy không khỏi có chút buồn cười.
Nếu như Dư Thanh Yểu tỉnh lại, chắc chắn sẽ an phận mà co vào trong góc, sợ vượt quá “giới hạn” nhưng giờ nàng đang ngủ nên nàng như một con ngựa hoang được mất dây cương, tùy ý làm bậy, nếu không có chiếc gối tròn ngăn cách ở giữa hai người, chỉ sợ nàng sẽ lăn lên cả người hắn.
Vừa suy nghĩ tới đây, trong đầu lại thật sự hiện lên mấy hình ảnh không phù hợp kia.
Gương mặt của thiếu nữ dựa vào ngực của hắn, bàn tay trắng nõn tựa lên bả vai hắn, mái tóc dày đen nhánh giống như rong biển quấn lấy hắn…
Hơi thở của hắn nghẹn lại một lần nữa.
Lý Sách nhắm mắt, lý trí khiến hắn nhanh chóng xóa sạch những hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Đợi khi hắn mở mắt ra một lần nữa, trên khuôn mặt đã không còn sự lạ thường, vẻ mặt đã khôi phục như lúc ban đầu.
Còn việc đã đồng ý với Dư Thanh Yểu, hắn cũng không quên, hắn hắng giọng rồi gọi:
"Dư… Thanh Yểu, nên dậy rồi."
Đây hình như là lần đầu tiên hắn gọi tên của nàng, có chút lạ lẫm, nhưng hai chữ “Thanh Yểu” này thật ra rất dễ đọc, đầu lưỡi chỉ chuyển một vòng, dường như quen với cái tên này rồi.
Hắn lại gọi: "Thanh Yểu?"
Dư Thanh Yểu nghe thấy tiếng gọi, nhưng lại không giống như lời thề son sắt của nàng hôm qua, cam đoan vừa gọi một cái liền dậy, mà ngược lại là vùi mặt vào gối tròn, thì thầm cự tuyệt nói: "...Không muốn."
Lý Sách nhíu mày, không nghĩ tới lại đυ.ng phải một người cứng đầu. Hắn chưa bao giờ gọi người khác dậy, cũng không biết Dư Thanh Yểu thức dậy lại khó khăn như vậy, dứt khoát nghiêng người ngồi lên giường, giơ tay nhấc gối tròn lên, để gương mặt nhỏ của Dư Thanh Yểu không còn chỗ núp nữa.
"Không mà."
"Không đậy được thật sao?"
Vốn dĩ Dư Thanh Yểu dựa vào gối tròn để chắn ánh sáng, không còn gối, ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng, nàng tựa như một con chuột đồng bị đào từ dưới đất lên, vừa mê mang vừa khó chịu, cau mày lại: "Không…"
Lý Sách thu hết gương mặt nhỏ hồng hào khi ngủ của nàng vào trong mắt, dịu dàng nhẫn nại hỏi: "Vậy ta ăn bánh bạch ngọc nhé?"
Đôi môi hơi nhếch lên vì một chữ “không” kia vẫn chưa khép lại, thì Dư Thanh Yểu vừa nghe tới chuyện này đã bất chợt tỉnh lại.
Ba chữ “bánh bạch ngọc” này giống như cơ quan được gắn trên người nàng, chỉ trong nháy mắt đã thức tỉnh đủ loại ký ức ngày hôm qua.
Bánh bạch ngọc!
Hai hàng lông mi của nàng rung rung, chợt mở đôi mắt hạnh tròn vo ra.
Tầm nhìn từ mông lung đến rõ ràng, mất một thoáng nàng mới nhìn rõ người đang ngồi bên mép giường.
Khuôn mặt Lý Sách nghiêng nghiêng, mái tóc đen như mực buông trên bả vai vẫn còn thấm hơi nước, chỉ dùng một chiếc dây buộc tóc màu đen buộc lại trước ngực, trên người hắn mặc chiếc áo bào thân dài tay rộng mang màu sắc như bầu trời trong xanh sau cơn mưa, còn có ánh sáng lưu chuyển tựa như mặt nước suối đang chạy róc rách được rọi sáng rực rỡ. Cũng chỉ có chất vải quý giá như thế này mới xứng với vẻ anh tuấn thoát tục, khôi ngô phi phàm. Truyện đã được Sắc - Cấm Thành dịch và đăng full tại Sắc - Cấm Thành. Mọi thắc mắc xin vui lòng liên hệ qua fanpage nhóm dịch cùng tên
Tay của hắn tùy ý chống ở bên người, thân người trên nghiêng về phía nàng, cho nên tầm nhìn của nàng vừa vặn rơi vào nơi nhô lên trên cổ hắn, tròn mắt nhìn nó vì cười mà rung lên, chuyển động lên xuống.
Nàng lại mới làm chuyện ngu xuẩn gì hay nói mấy lời ngu xuẩn gì sao?
Nụ cười của Lý Sách khiến nàng lo lắng bất an.
"Điện hạ gọi thần thϊếp rất lâu sao?" Nàng giấu nửa gương mặt sau chiếc chăn mỏng, dè dặt hỏi.
"Cũng không lâu." Đôi môi Lý Sách lộ ra một nụ cười dịu dàng.