Dịch: Sắc - Cấm Thành.
"Sách Nhi?" Minh Thuần đế cả kinh, tay áo run run, đưa tay ra nhận lấy, tiểu nội quan giơ cao đèn sừng dê* để Hoàng đế dựa vào ánh đèn phân biệt.
*Đèn sừng dê: một loại đèn được làm bằng sừng dê nung chảy, xưa nổi tiếng là đặc sản ở đất Kim Lăng.
Lúc đầu, khi Thái tử mới vỡ lòng luyện chữ, một bàn dài được đặt bên cạnh án thư của Hoàng đế, Hoàng đế phê duyệt tấu chương, bàn chuyện với triều thần, tiểu Thái tử ở bên cạnh luyện chữ.
Có thể nói, hơn ai hết Hoàng đế là người biết rõ chữ của Thái tử nhất, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
"Không sai, đây chính là nét chữ của Sách Nhi."
Triệu Phương không đổi sắc mặt quan sát vẻ mặt của Hoàng đế: "Có thể thấy Tần Vương điện hạ vẫn là nhớ mong bệ hạ, biết bệnh đau đầu của bệ hạ lại tái phát, trong lòng lo lắng, lại không được diện kiến nên mới thả đèn Khổng Minh này cầu phúc cho bệ hạ, nô tài cũng biết, tình phụ tử này nào có thù hận sâu xa chứ."
Triệu Phương có ý muốn khuyên Hoàng đế, nhưng Minh Thuần đế vẫn chưa nguôi giận.
"Ngươi cho là trẫm muốn đối xử với hắn như vậy sao? Rõ ràng là hắn hùng hổ dọa người!" Sắc mặt vừa mới hòa hoãn của Hoàng đế lại trở nên cực kém.
Triệu Phương im lặng lắng nghe, không chen lời.
Hoàng đế bước sang bên cạnh vài bước, nhớ tới lúc trước: "Trẫm đã từng hoài nghi, nhưng sau này nghĩ kỹ lại, nếu Sách Nhi thật sự là đứa con hoang của người trong lòng nàng ấy, vậy thì tại sao A Yên lại chẳng bao giờ đếm xỉa đến hắn? Lúc hắn còn nhỏ nếu như không có trẫm để tâm, hắn đã không thể qua khỏi trận bệnh nặng lúc năm tuổi rồi. Sao bây giờ hắn trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi lại học được cách chống đối trẫm chứ!"
Lúc đầu khi Tứ Hoàng tử ra đời đã phải chịu không ít lời chỉ trích, Hoàng Thái hậu cũng nghi ngờ huyết mạch của hắn hơn cả. Hoàng đế ra sức bác bỏ lời dị nghị của mọi người, lập hắn làm Hoàng Thái tử mới dẹp yên được mâu thuẫn.
Bất luận là đối với người từng là Trần Hoàng hậu hay người đã từng là Hoàng Thái tử, Minh Thuần đế đều thiên vị vô cùng.
Triệu Phương không bị vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng đế hù dọa, ngược lại tiếp tục khuyên giải: "Tần Vương với bệ hạ chính kiến khác biệt, chuyện này muốn trách thì phải trách Trương Các lão dạy dỗ, bệ hạ hà tất phải tức giận với Tần Vương?"
Hoàng đế hừ một tiếng: "Trương Dực có không tốt đi chăng nữa thì ông ta cũng chỉ là người ngoài, trẫm cùng lắm là cấm túc ông ta mấy tháng, phạt chút bổng lộc, nhưng Thái tử hắn là con trai ruột của trẫm, vậy mà lại dám trực tiếp phản đối chính lệnh của trẫm, đấy là còn chưa đến lượt hắn lên làm Hoàng đế mà đã muốn cưỡi lên đầu lên cổ trẫm, thật đáng giận!"
"Ngay cả A Yên cũng bị hắn chọc tức đến sinh bệnh rồi, làm nàng ấy không muốn làm Hoàng hậu mà lại muốn đi làm ni cô. Đại Mân này vẫn chưa có người nào thà làm ni cô cũng không chịu làm Hoàng hậu đâu."
Hoàng đế càng nghĩ càng tức, trực tiếp ném đèn Khổng Minh vào trong lòng Triệu Phương.
Triệu Phương không dám nhiều lời.
Lúc đầu Hoàng hậu vào cung thế nào, trong lòng Hoàng đế rất rõ ràng, nhưng cho dù đã qua nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối trong lòng vị kia chỉ có một người, cũng không trách được gì.
Càng huống hồ, chuyện của Hoàng hậu và Tần Vương cũng không thể trách Tần Vương được.
Phải kể đến thời điểm Hoàng hậu sinh con, đấy cũng là lúc hai người Hoàng đế và Hoàng hậu cãi nhau rất căng thẳng. Thái tử vừa sinh ra đã được ôm tới cung của Quý phi nuôi dưỡng nửa năm, vì vậy tình cảm của Hoàng hậu đối với đứa con này trở nên rất phức tạp.
Càng ngày càng có nhiều đèn Khổng Minh bay lên, bị gió thổi dồn vào một chỗ, lúc va vào nhau khiến ngọn lửa bên trong lay động chập chờn.
Số lượng nhiều tới mức khiến người ta tiếp ứng không xuể.
Triệu Phương nhân cơ hội nói: "Dân gian truyền rằng, thả chín mươi chín ngọn đèn Khổng Minh bày tỏ sự thành tâm, được ông trời nghe thấy thì sẽ được như ý nguyện. Tần Vương điện hạ lần này đúng là có lòng."
Đôi chân mày đang nhíu lại của Hoàng đế dần thả lỏng ra.
Qua một lúc ông ấy mới chậm rãi thở ra một hơi: "Vương phi của Sách Nhi Dư thị ở Lang viên có tốt không?"
Triệu Phương vội vàng trả lời: "Cũng tốt lắm, nô tài có phái người đi xem qua, điện hạ và Vương phi thường ngủ chung một phòng."
"Hừ, trẫm biết hắn có phần kén chọn hơn người bên ngoài, thái y đã chẩn đoán không ít lần đều nói hắn không có bệnh gì." Hoàng đế nói đến đây thì ngừng lại một chút, lại tiếc nuối nói: "Nếu thằng nhóc này trọng mỹ sắc bằng một nửa Tường Nhi, thì bây giờ con của hắn cũng tròn một tuổi rồi nhỉ?"
Triệu Phương nghe thấy giọng điệu của Hoàng đế đã dễ chịu hơn liền biết ông ấy vẫn còn cảm tình với Tần Vương, chỉ có điều lúc trước chính Tần Vương tự cắt đứt đường lui của mình thật sự khiến Hoàng đế tiến thoái lưỡng nan. May mà hôm nay có những ngọn đèn Khổng Minh này của Tần Vương cũng khiến trong lòng Hoàng đế được an ủi ít nhiều.
Thế là ông ta cũng cười đáp: "Bệ hạ không cần vội vã, Tần Vương phi mới gả vào trong cung chưa đầy nửa tháng, có lẽ sang năm sau sẽ có tin tốt."