Dịch: Sắc - Cấm Thành.
Trên trời chỉ có hai ba ngôi sao lấp lánh trong đêm đông, hiu quạnh vắng lặng.
Trên Trích Tinh Đài cũng trống trải, chỉ có ba bóng dáng đứng lặng ở bên trên, những cung nhân và cấm vệ quân còn lại đều lui xuống dưới bậc thềm, im như thóc đứng trong gió xuân se lạnh.
"Bệ hạ vừa uống thuốc xong đã hóng gió một lúc lâu rồi, cẩn thận không chứng đau đầu lại trở nặng." Triệu Phương lấy chiếc áo choàng gấm thêu đoàn long dày nặng từ trong tay tiểu nội quan, đích thân khoác lên người Hoàng đế.
"Trẫm ở trong điện thật sự thấy buồn bực đến khó chịu, ra ngoài hóng gió một chút, trái lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều." Minh Thuần đế hít sâu một hơi, giống như muốn xua tan hết những vị đắng của thuốc vừa mới uống ra.
Triệu Phương thân là cận thần được Hoàng đế tin tưởng nhất, cũng là người hiểu tâm tư của Hoàng đế nhất, biết lúc nào nên giả vờ hồ đồ, lúc nào nên thuận theo lời nói của Hoàng đế, lúc này đây, Hoàng đế cho lui hết người đôi bên trái phải, một mình ở trên đài cao, trừ phiền muộn vì bệnh tật ra thì chính là trong lòng bị lo lắng đè nặng.
"Bệ hạ cần mẫn vì dân chấp chính, thức khuya dậy sớm, vì thiên hạ, muôn dân bách tính thì càng phải chú trọng long thể, nếu vì một hai kẻ tiểu nhân dối trên gạt dưới mà tức giận ảnh hưởng tới cơ thể thì thật lợi bất cập hại."
Minh Thuần đế quay đầu, cười chỉ vào Triệu Phương nói: "Cũng chỉ có ngươi dám nói bọn họ là kẻ tiểu nhân dối trên gạt dưới thôi."
Triệu Phương vội vàng cung cung kính kính hạ tay cúi đầu, trong miệng nói: "Nô tài biết tội."
Minh Thuần đế phất tay: "Không trách ngươi."
Hai người đang nói chuyện, chân trời đột nhiên sáng lên, hai người bất giác ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy vài ngọn đèn bị gió đêm thổi tới, lập lòe lúc sáng lúc tối, tưởng chừng như đã sắp cháy hết rồi nhưng lại vẫn đang cheo leo bay lên.
"Người nào thả đèn ở trong cung cấm?" Hoàng đế chau mày lại.
Triệu Phương thấy mấy ngọn đèn giấy hình vuông trước mắt nói: "Bệ hạ, đây hình như là đèn Khổng Minh."
Trích Tinh đài được xây dựng rất cao, vì vậy những ngọn đèn Khổng Minh kia bay lên không trung, gần như là bay lơ lửng ngay trước mắt.
"Cho người bắn đèn Khổng Minh xuống xem là người nào thả."
Hoàng đế ra lệnh một câu, tiểu nội quan lập tức quay người đi tìm người của cấm quân để bắn đèn.
Một khắc đồng hồ trôi qua, cấm quân mới bắn được mấy đèn Khổng Minh dâng lên, tổng cộng có ba ngọn đèn, trong đó trên mặt giấy của hai ngọn đèn còn có chữ viết.
Triệu Phương nhặt hai ngọn đèn đó ra, lúc đem tới trước mặt Hoàng đế có nhìn lướt qua chữ viết bên trên.
"Bệ hạ, nét chữ này trông giống như của Tần Vương điện hạ."