“A! Anh ngồi đó đẹp trai quá à!”
“Chúng ta đến xin số điện thoại có được không ha?”
“Nhưng làm như thế liệu trông có mất giá lắm không?”
“Của hai người đây.” Lăng Viên nghiêm mặt, cô đưa bó hoa ra cho hai cô gái đang mãi chăm chăm vào Từ Huân ngồi đằng kia.
“Vâng, cảm ơn. Tôi có thể đi đến xin số điện thoại của người kia được không ạ?” Một cô gái cột tóc đuôi ngựa e thẹn hỏi, vừa nói cô gái vừa lấy tiền ra đưa cho Lăng Viên.
“Tất nhiên là được, hai cô cũng có thể mang anh ta ra khỏi đây luôn thì càng tốt đó.” Lăng Viên vui vẻ đáp lại.
Hai cô gái cùng gật đầu, sau đó tiến đến gần Từ Huân.
Lăng Viên nghe được Từ Huân nói từ chối. Cũng phải thôi, người như anh ta làm sao có thể dễ dàng cho người khác số điện thoại được chứ. Không xin được số, hai cô gái đó lại tiếp tục hỏi rằng ngày mai Từ Huân có lại đến đây không? Lăng Viên đứng nhìn họ, cô thấy được anh ta không trả lời mà quay ra nhìn cô. Sau đó thì nhìn lại hai cô gái, anh nói: “Còn phải xem tâm trạng của chủ tiệm.”
Lăng Viên há hốc mồm, tâm trạng của cô thì liên quan gì chứ? Nhưng không lẽ, anh ta sẽ còn đến đây nữa sao?
Hai cô gái sau đó cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười rồi rời khỏi tiệm.
“Anh cười cái gì? Nhanh đi dùm cho.”
Lăng Viên thấy anh ta vẫn đang mãi nhìn cô cười, chẳng hiểu được hàm ý của nụ cười đó là gì? Nhưng trông có vẻ rất gian xảo.
Đến buổi trưa, Lăng Viên lấy đồ ăn mà mình mang theo để ăn. Giờ ấy thì Từ Huân ra khỏi cửa tiệm mà không nói lời nào cả. Đối với cô thì đó là chuyện tốt, cuối cùng anh ta cũng chịu đi, cô mừng thầm, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ. Thì đột nhiên một tiếng sau anh ta quay lại. Lăng Viên nhìn thấy Từ Huân dừng xe bên kia đường, anh bước xuống rồi đứng ngay đó, dường như là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“T...Tổng giám đốc à, sao hôm nay anh lại không đến công ty vậy?” Từ trong điện thoại vọng ra giọng nói hơi run run của Dạ Kha.
“Tôi đang đi du lịch.” Từ Huân đáp lại một câu cực ngắn gọn.
“Cái gì? Sao đột nhiên lại thế? Còn công việc đang chồng chất như núi thì sao đây Tổng giám đốc?”
“Trợ lý Dạ, tôi tin vào khả năng của anh.” Dạ Kha còn chưa kịp nói thêm lời nào nữa thì Từ Huân đã nhanh chóng dập máy.
Từ Huân tiến thẳng vào cửa tiệm của Lăng Viên một lần nữa. Cô đương nhiên là nhìn thấy, tức tốc chạy ra định cản Từ Huân lại không cho anh ta vào đây thêm lần nữa thì cô đã không kịp bằng mấy bước chân dài của anh ta.
Vì chạy quá nhanh nên Lăng Viên đã vô tình va vào lòng ngực của Từ Huân, mặt cô đang dán chặt vào đó.
“Gì đây? Nhớ tôi đến thế à?” Từ Huân cười nói.
Lăng Viên nhanh chóng đứng ngay lại, cô quay sang hướng khác tránh đi ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm của anh. Cô thật là đang không biết nên giấu mặt vào đâu, quá xấu hổ rồi!
“Anh nói năng điên khùng cái gì đấy? Tại sao tôi lại nhớ anh chứ?”
Từ Huân thầm cười, anh lại đi về phía chiếc ghế đó và ngồi xuống như ban đầu.
“Này! Sao anh quay trở lại chứ? Anh vào đây rốt cuộc là có ý muốn gì?” Lăng Viên lớn tiếng nói.
“Em cứ làm việc của mình đi, đừng bận tâm đến tôi.”
Anh ta ngồi một đống ở đó rồi kêu cô đừng quan tâm đến? Sao trước giờ Lăng Viên chưa từng biết anh ta còn có bản mặt này chứ? Cô thật không còn lời nào để nói, cô gắng quên đi sự tồn tại của Từ Huân.
Chốc sau, Từ Huân chuyển chiếc ghế đến gần cửa hơn. Cô không biết anh ta làm vậy để làm gì nữa?
Nhưng từ lúc đó trở đi thì cửa tiệm cô đột nhiên bắt đầu có người ra liền có kẻ khác vào. Đặc biệt, chỉ toàn là nữ. Sau đó cô hiểu ra, mấy người đó vào chỉ là vì cái khuôn mặt của người đàn ông kia. Đến cả bó hoa cô đưa, họ còn chẳng buồn mà nhìn đến.
“Bao giờ anh mới chịu đi hả?” Lăng Viên hét lên.
“Em không thấy tôi đang thu hút khách giúp em sao?” Từ Huân nghiêng đầu cười.
Quả thật, từ lúc đó khách vào đông hơn, cô bán được nhiều hơn. Nhưng cô lại cảm thấy mấy bông hoa của mình chẳng được thưởng thức gì cả. Chúng đẹp đến nao lòng như thế, không lẽ cũng chả sánh bằng khuôn mặt của người kia ư?