Từ Huân vội bước theo phía sau Lăng Viên, anh chầm chậm nói: “Con trai lớn của Lâm gia đính hôn, tôi có quen biết qua cậu ta một thời gian trước, cũng nên đến xem qua.”
“Vậy thì mình anh đi đi chứ, kéo theo tôi làm gì?” Cô vừa đi vừa nhìn những chiếc váy được treo xung quanh.
“Đáng lẽ tôi sẽ đi với một cô gái mà mẹ tôi muốn tôi đi cùng. Nhưng tiếc là cô gái đó không vừa mắt tôi, biết làm sao được?”
Lăng Viên đột nhiên dừng bước, cô quay người lại rồi nói: “Vậy thì Tổng giám đốc, không phải là tôi vừa mắt anh đấy chứ?”
Từ Huân mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức không thể tả nổi bằng lời. Anh vừa bước ngang người cô vừa nói: “Tạm được.”
Tạm được ư? Là ý gì chứ? Làm sao mà những lời nói của anh lúc nào cũng như là mang những ẩn ý sâu xa nào đó mà cô không thể hiểu.
Anh đi đến một người nhân viên ở gần đó.
“Mau tìm cho cô gái đó một chiếc váy phù hợp đi.”
“Vâng, thiếu gia.” Người nhân viên vui vẻ cúi người.
Sau một lúc lâu sau, dù cô có nói bất cứ lời từ chối nào thì anh cũng không để tâm. Lăng Viên cuối cùng cũng phải đành chịu nghe theo, đi thay hết chiếc váy này đến chiếc váy khác.
Gần nửa tiếng mệt mỏi trôi qua, dừng lại ở một chiếc váy màu trắng. Từ Huân nhìn cô trầm tư một lúc rồi nói: “Lấy cái này đi.”
Lăng Viên thở phào nhẹ nhõm, cô xoay người vào trong nhìn mình trong gương. Bản thân cô cũng khá thích chiếc váy này, được thiết kế đơn giản không cầu kỳ như những mẫu khác. Phần trên là trễ vai, dễ dàng khoe ra được đôi vai thanh mảnh của Lăng Viên. Từ phần eo trở đi, váy được tạo một độ phập phồng vừa mức nhìn rất thuận mắt. Bên ngoài còn thêm một lớp trắng mỏng nhìn khá lạ mắt.
Người nhân viên đứng bên cạnh không tiếc lời mà khen ngợi cô. “Tiểu thư, mẫu này rất kén người mặc, nhưng cô mặc vào lại trông vô cùng đẹp luôn đó ạ.”
Có thể nói đây là lần đầu tiên cô mặc lên người một chiếc váy hết sức trang trọng như thế này. Mặc dù lúc trước cô có cùng mẹ đến các buổi dạ hội, nhưng đó là chuyện trước năm cô mười tám tuổi. Mấy năm đó còn nhỏ, cũng chỉ được cho mặc mấy bộ váy qua đầu gối một chút, những bộ váy ấy là do mấy người hầu mang đến cho cô. Vì mẹ lúc đó có hơi bận rộn một số chuyện khác mà chẳng thể nào chính tay bà đi chọn váy cho cô được. Chỉ nhìn tàm tạm chứ không thể nói là đẹp được, dẫu thế nhưng cô vẫn luôn miệng khen nó đẹp.
Một đôi giày cao gót cùng màu với chiếc váy được đem đến đặt dưới chân cô. Cô nhanh chóng mang vào rồi bước xuống bậc.
Nãy giờ cô không nghe thấy tiếng của Từ Huân nữa, hoá ra anh ta đi thay Âu Phục đến giờ mới bước ra. Phải nói là dáng vẻ Từ Huân mặc Âu Phục từ lần đầu tiên mà Lăng Viên thấy thì anh là người đẹp nhất mà từ trước đến nay cô được nhìn thấy.
Những người nhân viên trong cửa hàng đều hướng mắt đến hai người họ. Làm sao mà cảnh tượng này lại giống như đi chọn váy cưới vậy chứ? Có lẽ đó chỉ là điều mà những người trong đây đang nghĩ đến, còn với họ thì chả có bất cứ một suy nghĩ nào khác cả.
“Đến giờ rồi đi thôi.” . truyện teen hay
Lăng Viên gật nhẹ đầu.
Anh đi trước, cô liền theo đi sau. Từ Huân dừng chân lại ở quầy thanh toán, đưa ra trước mặt người nhân viên một chiếc thẻ.
Rất nhanh đã được thanh toán xong.
Ra khỏi cửa hàng thì bầu trời từ lúc nào cũng đã sập tối rồi. Chiếc xe ô tô lăn bánh chạy trên con đường xe cộ tấp nập. Lăng Viên nhìn ra bên ngoài cửa, không hiểu vì sao hôm nay đường xá lại trở nên đông đúc đến vậy.