“M... Mày, hôm nay là ngày cuối mày làm việc ở đây.” Gã giơ ngón hơi run lên chỉ vào Lăng Viên.
Quả thật, ngày hôm nay mà nói với lão ta là quá nhục nhã, cũng có thể là nhục nhất trong cuộc đời ông ta.
Lăng Viên để lại cái nhìn khinh miệt rồi quay người rời đi.
...
Khoảng ba mươi phút sau, Lăng Viên đã bị quản lý triệu hồi. Như lời của gã đó nói và bản thân cô cũng tự đoán ra được, gã đó hoàn toàn có quyền lực để tống cổ cô ra khỏi nơi này.
Tại quầy rượu, Lăng Viên đứng đó cùng quản lý. Đương nhiên là cô biết mình không tránh được mấy lời mắng nhiếc của bà ta rồi. Ở nơi này, chỉ có duy nhất mỗi mình cô là ngang ngược không nghe theo lời của bà ta, những cô gái khác thì tất nhiên sẽ được bà ta đối xử như con cưng nếu không cãi lại, cũng chẳng lạ là mấy.
“Tôi nói rồi, tôi vào đây không phải để bán thân.” Ánh mắt Lăng Viên vô cùng kiên quyết, với suy nghĩ của cô chắc sẽ không thể làm công việc này được lâu.
“Cô đánh giá cao bản thân mình quá rồi đấy, cầm tiền và cút khỏi đây ngay!” Bà ta vứt lại đống tiền vào người cô rồi bước đi.
Lăng Viên nở nụ cười chua xót, cúi người nhặt lại những tờ tiền bị rơi xuống, “Đi thì đi, chắc tôi cần ở cái chỗ quái quỷ này.”
“Có muốn đến chỗ tôi làm không?”
Một giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai Lăng Viên, cô ngừng động tác bất giác quay đầu lại. Người đàn ông mặc một bộ Âu Phục màu đen đứng sau lưng cô, hắn ta rất cao, khoảng chừng hơn mét tám. Trên tay cầm ly rượu vang lắc qua lắc lại, vì ánh đèn không đến chỗ khuôn mặt hắn ta nên Lăng Viên chẳng nhìn thấy rõ là ai.
Cô đứng dậy, nhích gần hơn. Gương mặt tuấn tú lộ ra trong mắt cô, Lăng Viên mỉm cười rồi nói: “Đây chẳng phải Từ thiếu gia sao? Không ngờ anh lại có nhã hứng đến mấy nơi tầm thường như này.” Nói xong cô nhìn xuống mấy tờ tiền trên tay để sắp xếp chúng lại.
“Tôi cũng không ngờ Lăng tiểu thư lại xuất hiện ở đây đấy.” Trên môi Từ Luân cũng hiện lên nụ cười, dù là khuất trong bóng tối nhưng nụ cười của anh lại sáng rạng đến không ngờ.
Thấy cô mãi lo đếm tiền mà chẳng thèm đáp lại, Từ Luân lại tiếp tục lên tiếng: “Cô thiếu tiền lắm sao?”
Lăng Viên ngừng tay, ngẩng đầu cười: “Phải, tôi vô cùng thiếu tiền.”
Từ Luân ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Vậy cô cân nhắc lại câu hỏi khi nãy của tôi chứ?”
Lăng Viên bỏ tiền vào túi xách, sau đó lấy điện thoại ra, mở ghi chú lên rồi đưa ra trước mặt Từ Luân.
“Nhập địa chỉ vào đây.”
Từ Luân vui vẻ nhận lấy điện thoại, anh đặt ly rượu lên quầy rồi nhanh tay bấm địa chỉ vào đó, phía dưới còn cố ý thêm vào một dãy số điện thoại.
“Số điện thoại của tôi, khi nào cô đến thì hãy gọi trước cho tôi. Tôi sẽ tiếp đón Lăng tiểu thư thật chu đáo.” Nụ cười trên môi Từ Luân càng đậm hơn, như thể giờ phút này anh làm được một việc hết sức quan trọng vậy.
Lăng Viên không biểu cảm nhìn anh ta, lấy lại điện thoại rồi quay người đi khỏi. Đến cả những gì Từ Luân bấm trên đó, cô còn chẳng buồn nhìn đến mà liền vội tắt điện thoại đi.
...
Một tuần sau.
Lăng Viên chán nản nằm trên sofa, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà. Cả tuần nay cô chỉ ăn rồi ngủ rồi đi lẩn quẩn trong căn nhà này, thật sự cô sắp hết chịu nổi rồi.
Chợt cô nghĩ đến cái gì đó, bật điện thoại lên. Vào ghi chú rồi mãi nhìn địa chỉ mà lần trước Từ Luân bấm vào. “Cân nhắc? Tên điên.” Lăng Viên buông miệng mắng một câu rồi lại tắt điện thoại.
Lúc sau, tiếng chuông điện thoại vang lên. Lăng Viên giật mình ngồi dậy cầm điện thoại lên. Cô mở to mắt nhìn dãy số hiện trên màn hình, là số của Từ Luân. Mặc dù cô không nhớ số của anh ta nhưng khi nãy cô chỉ vừa nhìn qua một chút đương nhiên là sẽ còn hơi nhớ.