Tất cả mọi người trơ mắt nhìn Bảo bị tát một cái.
Mặt cậu lệch sang một bên, má đỏ ửng in rõ vết ngón tay. Mẹ Bảo thở dốc, Ái Lạp đằng sau vẫn im lặng không nói gì. Bạn bè đồng trang lứa không ai phản ứng kịp. Không gian chìm vào tĩnh lặng, thứ duy nhất phát ra âm thanh là tiếng bước đi của người phụ nữ.
Bảo ngây người, cậu bắt gặp ánh mắt của Ái Lạp, hai mắt nó trong suốt và có gì đó không đoán được. Bảo khó chịu, lảng tránh rồi bỏ ra khỏi canteen. Ái Lạp không nói chuyện, dường như giữa hai đứa bắt đầu hình thành lên thứ gì đó mà cả hai đều biết, nhưng không thể chỉ ra.
- Chị... tàn nhẫn thật đấy!
Kim là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng đang bao trùm. Kim chờ Ái Lạp phải ngẩng đầu lên đối diện với mình, sau đó mới chịu nói tiếp:
- Anh ta bị đánh vì chơi với chị, còn chị thì cứ ngồi im như không.
- Ăn nói cho hẳn hoi.
Cường xen vào, Kim chỉ bĩu môi chứ không sợ lắm. Cô bé hất đầu với tất cả đám người đang ngồi trước mặt, bộ dáng hống hách không tả được:
- Có người đồn chị chơi với Bảo vì tiền, bây giờ xem ra đúng là như thế thật. Suy nghĩ của tầng lớp tư bản tôi không hiểu được.
Kim trước đây vẫn luôn nhẫn nhịn, rốt cuộc hôm nay cô bé lại nhận ra Vinh hoàn toàn không cho Kim chút cơ hội nào. Đau lòng cộng thêm phẫn nộ, Kim cố sống cố chết nhằm vào Ái Lạp, coi như xả hết trong một hôm.
Tâm trạng Ái Lạp hiện tại có vẻ không ổn lắm, nãy giờ cứ im lặng mặc cho Kim có nói gì. Mọi người xung quanh canteen dần cảm thấy Kim đang gây sự vô cớ, vài người góp ý khuyên Kim nên dừng lại đi mà không được.
Sự việc giữa Bảo và mẹ Bảo xảy ra quá nhanh, tuy mọi người đều không hiểu vì sao nguyên nhân cãi vã lại là Ái Lạp, nhưng việc nó không có phản ứng cũng rất dễ hiểu. Đâu phải có mỗi mình Ái Lạp không phản ứng, mà tất cả mọi người ngồi đây đều không phản ứng kịp.
- Tôi cũng có chút tiền này, sao chị không mời tôi chơi cùng?
Nói đến nước này, mấy đứa ngồi cạnh đã bắt đầu không lọt nổi tai, đồng loạt đứng dậy. Kim bị dọa cho giật mình, lùi ra sau mấy bước. Ngoại trừ Ái Lạp, cả một bàn toàn những con người nổi bật đứng lên, trông xa xa giống như những hộ vệ đang bảo vệ nhà vua, kêu không thu hút sự chú ý cũng khó.
Vốn ngay từ đầu mối quan tâm đã dồn về phía này rồi, song tình cảnh hiện tại càng khiến người ta phải im lặng.
Đầu Ái Lạp cúi thấp, bàn tay nắm chặt lấy đuôi áo Cường, tạo thành một cái dây xích, chỉ cần buông tay là Cường sẽ nhảy tới đánh người. Vinh không muốn tham gia đấu đá gì bạn cùng lớp, chỉ đập quyển sách xuống bàn tỏ thái độ rồi bỏ đi.
Quỳnh Giao nhặt quyển sách mà Vinh vứt xuống, lấy giấy lau cho sạch xong mới dám ôm vào lòng. Cả canteen nín thở quan sát tình hình, đợi tới khi Kim cảm thấy chuyện này coi như xong thì Ái Lạp lại đột nhiên đứng dậy.
- Em nhiều tiền thế sao?
Nó chậm chạp bước tới trước mặt Kim, cúi xuống nhìn người thấp hơn mình cả cái đầu. Mọi người thấy Ái Lạp vuốt nhẹ một lọn tóc của Kim, dịu dàng bỏ lọn tóc đó ra sau tai Kim rồi cười. Mặc dù hành động ấm áp là thế, song nụ cười kia lại không hề ấm chút nào. Nó làm cho không khí trở nên lạnh, và sự run rẩy bắt đầu trấn áp đôi chân của những người xung quanh.
- Nếu nhiều tiền như thế thì cầm đi chữa bệnh trước đi.
Kim cụp mắt xuống, đôi môi hấp háy không thốt nổi lời nào. Cuối cùng, Ái Lạp lựa chọn rời khỏi. Bầu không khí ở đây làm nó khó thở. Mấy đứa còn lại lục tục đi theo, trả lại cho canteen vẻ nhộn nhịp vốn có.
- Quỳnh Giao.
Đi trên hành lang dài, Ái Lạp bỗng dưng gọi Quỳnh Giao lại gần. Số lần nó gọi thẳng tên Quỳnh Giao dường như có thể đếm trên đầu ngón tay. Quỳnh Giao ngơ ngơ ngác ngác, buột miệng:
- Làm sao mà...
- Cậu có biết chuyện Đội Bảo Vệ Chính Nghĩa chỉ là lớp vỏ của một tổ chức khác không?
Quỳnh Giao giật mình, đôi tay đang nắm lấy tay Ái Lạp siết chặt hơn. Nghĩ một lát, Quỳnh Giao ấp úng trả lời:
- Chẳng lẽ là... Thống Trị Thế Giới?
Ái Lạp liếc nhìn Quỳnh Giao, cô bé lập tức rụt cổ lại, lí nhí nói:
- Xung đột năm đó giữa Trấn Lột và Thống Trị Thế Giới khá lớn, mọi người đồn rằng người đã gây chiến trên loa phát thanh chính là cậu. Với cả, mấy anh học sinh cá biệt có tiếng của trường rất hay bị cậu gọi đến sai vặt, nên tôi cũng hơi đoán ra.
- ...
- Cậu là người đứng đầu bang đó đúng không? Thống Trị Thế Giới ấy?..
Trước câu hỏi của Quỳnh Giao, Ái Lạp chỉ khẽ cười nhẹ. Nó xoa đầu Quỳnh Giao, hỏi ngược lại làm Quỳnh Giao bối rối đứng sững:
- Vậy cậu sẽ tham gia với tôi chứ?
***
- Mày có biết chuyện gì đang diễn ra ở khối 9 không?
- Biết chứ! Có phải cái vụ 100% học sinh lớp 9E, sau một đợt thi liền nhảy hết lên lớp A đúng không?
- Ờ. Chúng nó làm thế nào vậy nhỉ? Một đứa tự dưng quyết tâm học hành thì đã đành, đằng này còn là cả một lớp.
Khắp sân trường chỗ nào cũng có tiếng xì xào về sự kiện lạ mới diễn ra bữa nọ. Trường Tô Liên bây giờ kì lạ như thế đấy. Không quan tâm việc đánh nhau, không quan tâm tính kế bắt nạt đứa nào, mà đi hóng hớt chuyện học hành.
Tại đợt thi vừa rồi đã xảy ra một thứ quá kinh khủng: 100% lớp 9E chiếm lĩnh bảng xếp hạng điểm thi, nhảy hết lên lớp A. Song hành với điều đó, tất cả học sinh lớp A bị đẩy xuống B, B bị đẩy xuống C,... Tức là, toàn bộ học sinh khối 9 đều phải chuyển lớp!
Nghĩ thử mà xem có kinh khủng không?
Sự kiện này bắt đầu kéo theo những rắc rối bắt buộc phải có. Đám bị đùn lớp bắt đầu tức giận và ganh tị, ngày nào cũng có kẻ muốn sinh sự với đầu sỏ bên lớp A hiện tại. Thế nhưng bên họ có một thủ lĩnh đen, một thủ lĩnh trắng, một thủ lĩnh vàng...
Hồi đầu năm ngoái, có một nhóm học sinh từ bên trường Thanh Lịch tới, gây náo loạn cả trường. Nghe đồn nhóm học sinh đó còn lập ra một màu mới là màu vàng, rồi trao tặng chức vị cho thủ lĩnh vàng đương nhiệm.
Cũng chính nhóm học sinh đó đã khiến bọn 9A hiện tại hưởng sái chức vị thủ lĩnh học sinh đen. Tuy ban đầu người nắm giữ cái danh lead đen là một người trong số nhóm học sinh đó, nhưng sau này tất cả đều cảm thấy thủ lĩnh ở xa quá đỗi bất tiện, nên chức vị này được nhóm đó trực tiếp truyền cho 9A qua một trận quyết đấu.
Ai cũng biết nhóm học sinh kia cố tình thua. Quãng thời gian tiếp theo, chị Oanh rất hay nổi cơn thịnh nộ với hai vị thủ lĩnh cùng cả lớp bọn họ. Lớp họ cố gắng nhẫn nhịn chị Oanh, lập sẵn kế hoạch, chị vừa ra trường liền chiếm được quyền thừa kế chức vị thủ lĩnh trắng.
Thế là cục diện toàn trường trở thành như hiện tại, một lớp hội tụ đến ba vị thủ lĩnh.
Bên ngoài thi nhau đồn đại mấy đứa 9A hiện tại đã ăn nhầm thuốc, bị các vua các chúa từ thời xưa nhập, âm mưu thống trị toàn trường. Chỉ nội bộ trong lớp mới biết, bọn họ làm toàn bộ điều này là vì thứ gì.
8E, không, bây giờ phải gọi là 9A. Mục tiêu của 9A chính là đỗ bằng được cấp III Thanh Lịch. Còn về phần vì sao... Vì người chúng nó muốn gặp, chắc chắn sẽ xuất hiện ở nơi đó.
***
Chuyện của Trí và An ở bên cấp III Thanh Lịch đã giải quyết xong. Hai người được Ái Lạp gọi về giải quyết nốt loạn cá cược đang diễn ra trong trường.
Nhờ vào sự thô bạo thăng cấp sau một năm xa trường của Trí, anh nhanh chóng tìm được cô bé liên tục gọi điện thoại cho Ái Lạp trước khi vụ đua xe diễn ra. Hóa ra, cô bé đã bị coi làm "vật phẩm" mang đi các cược bởi chính bạn trai mình. Nam - người chạy đến cầu xin Ái Lạp tham gia đua xe lại chính là người tổ chức vụ đua xe với mong muốn chuộc cô bé kia ra.
Mặc dù hai người chỉ là bạn cùng lớp, và Nam cũng rất hay tham gia vào những vụ các cược nhỏ, nhưng cậu ta cảm thấy việc mang người đi "cược" rất phạm pháp và quá đà. An phối hợp với Trí mang toàn bộ người trong thống Trị Thế giới đi điều tra, lập ra một bảng danh sách đầy đủ tên và tội của từng người giao cho Ái Lạp.
Quỳnh Giao phụ trách đưa chuyện này ra ánh sáng dưới sự bảo kê của Thống Trị Thế Giới, đồng thời trong lúc đó cứ liên lục cãi nhau với Vinh. Có lẽ chính bản thân Vinh cũng nhận thấy những sự cố "vô tình" xảy đến với Quỳnh Giao thực chất rất "cố tình". Vinh biết rõ nguyên nhân do đâu, cảm thấy không ổn với việc mấy anh khối trên cứ hùng hổ dọa người thành hàng sau lưng cô bé, đành xung phong làm người trông coi Quỳnh Giao khi ở trên trường.
Thế nhưng tính Vinh và Quỳnh Giao khắc khẩu, cộng thêm mẫu thuẫn từ trước, cứ gặp mặt là cãi nhau. Ái Lạp nhờ đó không bao giờ cần hỏi xem Quỳnh Giao đang ở đâu, cứ xem chỗ nào trong trường đang ầm ầm ĩ ĩ, chắc chắc Quỳnh Giao đang ở đó.
- Hai người giải quyết chuyện gì mà lâu quá vậy?
Cường hỏi làm Trí với An ấp úng mãi không dám trả lời. Trí và An thì thầm to nhỏ một lúc đâu, rốt cuộc bổ ra một câu không đầu không đuôi, chả ra cái kiểu gì:
- Đại tỷ còn nhớ chuyện năm tỷ lớp 6, 7, 8,...
- Ai mà nhớ được?
Ái Lạp cắt ngang, Trí gãi đầu cười hề hề. Chẳng là mấy vụ xảy ra khi Ái Lạp còn nhỏ tỉ như thư viện hay bùa yêu, đối phương đểu sử dụng Halothane làm chất gây mê. Rồi còn chuyện Nim bỗng nhiên trở nên mưu mô hơn hẳn, hay chuyện nọ chuyện kia, cả đội đợt đó còn cho rằng người đứng sau là một nhưng không rõ cụ thể là ai. Chuyện này cứ thế xuôi theo cơn gió.
Bỗng nhiên khi lên cấp III, Trí và An đều đồng thời chú tâm đến cùng một người. Khi đó ở trường hai người chẳng có chuyện gì lớn, chẳng qua người kia cứ kì quặc một cách khó hiểu. An cảm giác cô ta rất có thể có thế lực ngầm mặc dù sự thật là cô ta chẳng có gì, Trí thì lúc nào cũng ngửi được mùi mập mờ nguy hiểm quanh cô ta.
- Tỷ có để ý rằng từ khi em đi, biến xung quanh tỷ bớt căng hẳn không? Kiểu, không nhắm vào tỷ một cách trực tiếp và rõ ràng như trước, mà chỉ vô tình tác động lên tỉ thôi?
- Ý ông là ông tạo ra ngọn nguồn của mọi sự úp sọt tôi?
- Không!! Ý em không phải thế!
Trí giãy lên đành đạch, đôi chân dài của anh quơ lung tung rồi đập vào chân bàn làm nó rung lắc dữ dội. An đánh vào đùi Trí để làm anh yên lặng, tiếp lời giải thích câu nói của Trí:
- Ý bọn chị là, người chủ mưu nhắm vào em rất có thể đã rời đi cùng lúc với anh chị. Mà cái người chị đang để ý tới kia cũng bằng tuổi với bọn chị luôn.
Ái Lạp đương nhiên hiểu, chẳng qua nó muốn trêu ngươi Trí. Không đợi sự hồi đáp từ phía Ái Lạp, An lại bắt đầu giảng giải một hồi.
- Năm đó Nim có thể vào phòng tự học để cắt sách vở và tiền của em, hẳn là con bé đó phải có chìa khóa. Cũng cùng hôm ấy có một người tên Vy, chạy vào và nói cậu ta đã làm rơi chìa khóa, mọi người phải cẩn thận đúng không?
- Vấn đề là cô bạn tên Vy đó lại là bạn siêu siêu thân của Trinh. Trinh là ai thì em biết rồi.
- Bà cô sao đỏ vu oan cho tôi không thành sau đó còn bị Bảo dẫm đến nôn hết thức ăn ra ngoài luôn?
Ái Lạp đáp lại, An toát hết cả mồ hôi, gật như gà mổ thóc. Chị tự hỏi tại sao chuyện này Ái Lạp nhớ dai thế mà mấy kiến thức Tiếng Anh thì cứ quên suốt thôi.
- Hai người không có bằng chứng.
Trời vào đông rét căm căm, may mà ba đứa đang ngồi ở nhà Ái Lạp bàn chuyện. Cửa sổ trong vẫn mở, gió bên ngoài thổi vào làm giọng Ái Lạp cũng run lên theo.
An đứng dậy kéo cửa sổ vào, tiện tay kéo cả rèm. Chị rót cho Ái Lạp một cốc nước ấm, đặt ở trước mặt nó rồi nói:
- Đúng, nên thời gian qua mới phải bận bịu đi điều tra.
- Nhưng không tra ra được gì cả...
Trí ỉu xìu đáp, mấy ngón tay nghịch vân gỗ ở trên bàn. An thở dài, hiển nhiên cũng khá thất vọng với kết quả này. Chị muốn nghĩ tới cái gì vui vẻ hơn, đột nhiên lái sang vấn đề khác:
- Em với Bảo dạo này thế nào?
Không ngờ rằng câu hỏi không những không làm tâm trạng tốt lên, mà còn làm bầu không khí nhanh chóng trùng xuống.
Trong phòng chỉ có mỗi ba người, Ái Lạp không trả lời thì ai dám nói tiếp? Hai anh chị lớn nhanh chóng nhận ra sự bất ổn. Trí xoa đầu Ái Lạp, cố gắng hỏi bằng giọng nhẹ nhất có thể:
- Em có nghe tin đồn rồi, đừng bảo tỷ buồn vì chuyện đó nhé?
Cốc nước trước mặt bốc khói nóng, phả vào mặt Ái Lạp làm tầm mắt nó mờ đi. Ái lạp đẩy cốc nước ra xa hơn, chậm chạp lắc đầu:
- Tôi cũng không biết mình muốn cái gì nữa.
Người phụ nữ kia đột nhiên xuất hiện trong kí ức của Ái Lạp, mạnh mẽ quá đỗi khiến nó không tiếp nhận nổi.
Từ trước đến nay trong nhận thức của Ái Lạp, ngoại trừ nó ra, không ai có thể sai khiến hay bắt Bảo làm điều gì. Nhưng bỗng dưng người phụ nữ đó tới, nắm trong tay quyền điều khiển cuộc sống của Bảo, và điều đầu tiên bà ta làm là bắt cậu chuyển trường.
Ái Lạp biết rõ nếu không có mẹ, Bảo sẽ không bao giờ rời xa mình. Ái Lạp mặc định Bảo sẽ luôn đi theo mình tới bất cứ đâu. Dù nó có bay nhảy tới nhường nào, chỉ cần quay lưng lại, cậu vẫn luôn ở ngay sau nó.
Nhưng rồi nó nhận ra, những điều mình luôn tưởng chỉ là tưởng.
Còn nó thì chẳng có cách nào giữ chân cậu lại.
- Em đừng căng thẳng quá, qua vài ngày nữa là ổn thôi. Làm gì có chuyện Bảo dễ đi như thế, nó còn em mà?
An cố gắng an ủi Ái Lạp. Trí luống cuống không biết làm gì, vội cười ha ha bẻ lái sang hướng khác:
- Thế đại ca nói thế nào?
- Nó block tôi luôn rồi.
- ...
- ...
Cả Trí và An đồng thời im lặng. Gió không còn lùa vào đây, mấy tấm rèm cạnh cửa sỗ cũng không bay nữa. Ái Lạp chạm vào màn hình điện thoại trên mặt bàn, màn hình sáng lên, hiển thị giờ và ngày tháng. Còn ba hôm nữa là giáng sinh, và đây là món quà Bảo dành tặng cho nó phải không?
Năm nay Ái Lạp nên mua quà gì tặng mọi người nhỉ?
Nó nhớ tất cả mọi người.
***
Bảo ngồi trên giường, hai mắt khép hờ tựa lưng vào gối. Điện thoại không có trong tay, không có bất cứ thiết bị truyền phát tin nào trong phòng. Ti vi cũng bị đổi sang nhà mạng chỉ xem được các kênh phổ thông như ngày xưa, không thể lên google, youtube, hay các trang mạng xã hội.
Cửa phòng khóa chặt, tiếng bước chân từ phía ngoài vọng vào. Hai tên vệ sĩ hỏi han mấy câu, sau đó mở cửa cho bác làm bếp bưng khay thức ăn tới.
Bảo gạt tay bác sang một bên, thức ăn vương vãi hết ra sàn. Mặt bác có vẻ buồn, tại Bảo nhịn đói mấy hôm rồi. Lần nào cũng vậy, khi cơ thể Bảo sắp đến giới hạn, bà chủ lại mang người tới nhét thức ăn vào miệng cậu, rồi giữ chặt trong mấy tiếng đồng hồ để cậu không thể nôn ra.
- Cậu chủ, cậu ăn một chút đi.
- ....
- Hay là cậu có lời nào muốn chuyển tới Ái Lạp không, tôi chuyển cho cậu nhé?
Cơ thể Bảo cứng lại, không thể tin nổi ngước lên nhìn bác làm bếp. Bác cười hiền, bởi chính bác là người được tiếp xúc với Ái Lạp nhiều nhất, cũng là người hiểu rõ mỗi quan hệ của Bảo với Ái Lạp nhất. Sự thay đổi trong con người Bảo bác được chiêm nghiệm từng ngày, và đó không phải thứ mà bà chủ có thể thấy.
- Bác sẽ giúp cháu à?
Quả nhiên, khuôn mặt lạnh ngắt của Bảo dấy lên những tia hi vọng. Nhưng cậu vẫn ngồi bất động trên giường, đầu cúi thấp xuống tránh đi tầm nhìn của camera.
Trước đây trong phòng riêng của cậu không lắp cam, bây giờ thì có.
Bác làm bếp đặt khay thức ăn lên bàn, đồng thời giấu mẩu giấy và một mẩu ngòi bút chì gãy dưới đáy khay. Bác giả vờ cúi xuống thu dọn đồ ăn dưới sàn, trong lúc đó Bảo tự nhiên đứng dậy đẩy khay thức ăn ra xa, mặt ghét bỏ, tiến vào nhà vệ sinh.
Khi Bảo đi ra thì bác làm bếp đã dọn xong. Bảo mυ"ŧ nốt hộp sữa milo đang uống dở, thả nó vào khay cho bác, cùng lúc thả luôn cả mẩu giấy.
Lúc bác làm bếp đi ra lại bị hai vệ sĩ trước cửa kiểm tra một hồi. Mẩu giấy nhỏ lẫn trong đám giấy lau, khay thức ăn bị lục lọi sơ qua. Bác làm bếp tức giận đánh vào tay vệ sĩ, mắng mỏ mấy câu làm hắn rụt rè thu tay lại:
- Đừng có thọc ngoáy thức ăn! Cậu chủ hất nên rớt một chút chứ chưa ăn đâu!
Vệ sĩ rối rít cúi đầu xin lỗi. Bác làm bếp đợi tới lúc đi đổ rác, ra cổng nói chuyện với bảo vệ. Bảo vệ có vẻ đã đồng thuận với kế hoạch này ngay từ đầu, cầm lấy mẩu giấy rồi đưa cho ai đó.
Bảo đứng sát cửa sổ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, trên khuôn mặt xuất hiện chút cảm động khó nói thành lời.
***