Chương 32: C32: Cách Theo Đuổi Crush Của Bọn Trẻ Con

- Anh thích em từ lâu lắm rồi...

- Anh định làm gì?

- Uống đi em, chỉ một ngụm thôi...

Tên con trai dí sát cái chai vào miệng bạn nữ, cô bạn hoảng sợ hét lên, định bụng bỏ chạy nhưng chân bị túm lại, ngã úp mặt xuống đất. Cô cắn răng, dù có khóc nấc cũng nhất quyết không chịu hé miệng, chỉ tại cô ngu, nghe người ta bảo có ai tìm liền mò tới đây thật. Trong bóng tối mập mờ, tên con trai sấn tới muốn bóp mồm bạn nữ bất ngờ bị thụi mạnh vào lưng. Ái Lạp giẫm liên tiếp lên tấm thân núc ních của hắn ta, vừa dẫm vừa niệm chú "đmm đmm đmm" cho đến khi đối phương phải quằn quại đầu hàng mới chịu ngừng.

- Trí đâu, nhặt chai nước đấy ra đây, nó thích uống cụ mày cho nó uống!

Ái Lạp nhìn bạn nữ bị vần vò đến tội nghiệp, quay sang quát với Trí. Trí vâng dạ, nhanh lẹ mang chai nước đã bị đổ mất gần nửa tới, bên trong còn trôi nổi không ít thứ khó tả. Trí quỳ xuống bạnh hàm tên con trai ra, Ái Lạp không chút thương tiếc ụp cả cái chai vào miệng hắn, cắm đầu chai xuống tận cổ họng khiến hắn khó chịu nôn mửa.

Đây đã là vụ thứ ba trong ngày, Ái Lạp rảnh rỗi cùng Trí đi tuần tra khắp trường, nhằm vào chỗ khuất tối để lùng soát. Hai con giời đúng là từ cùng lò quái thai chui ra với nhau, đồng thời viết đơn xin miễn học hè giữa mấy trăm học sinh viết đơn xin đi học. Ái Lạp giật biển tên khỏi áo tên con trai rồi nhét vào túi, cùng Trí đỡ bạn nữ đang run rẩy ra khỏi chỗ này. Bạn nữ sau khi khóc lóc cảm ơn liền chạy nhanh về lớp, có lẽ vẫn còn hoảng sợ với tình cảnh vừa rồi.

- Lũ khốn nạn, kinh chết đi được mà bắt con gái nhà người ta uống! Học hành không học, toàn mê tín mấy thứ đâu đâu.

Trí lầm bầm, nhớ tới lần trước An liệt kê vài thành phần nguyên liệu làm bùa yêu, bất giác rùng mình. Nếu lông tóc có thể khiến người ta yêu thì anh đã sớm yêu con chó nhà mình từ lâu lắm rồi. Suốt ngày ngửi với hôn hít, cũng chẳng biết đã bị bao nhiêu sợi lông chó chui vào trong mũi, bảo sao càng ngày Trí càng thấy nó đáng yêu.

Ái Lạp không đáp, ra hiệu cho Trí yên lặng, dỏng tai lên lắng nghe. Trí thức thời tập trung sự chú ý về Ái Lạp, nếu để ý kĩ sẽ nghe thấy tiếng xô xát phát ra từ phía phòng chứa dụng cụ. Ái Lạp và Trí không ai bảo ai, tự động phi thẳng tới đó.

Trong phòng có bóng dáng ba người, đồ đạc đều đã bị đổ gãy rải đầy dưới đất. Một bạn nam khá thư sinh run rẩy che mặt, chính giữa phòng là Bảo đang dùng cán chổi thọng vào họng một tên con trai khác, sau đó cầm cốc nước chứa vài thứ kì dị đổ thẳng vào. Nước mắt của tên con trai lập tức chảy dọc theo gò má, hắn nức nở khóc, sau khi bị cưỡng ép uống hết đống nước kia liền bò ra đất, ho sặc sụa nôn oẹ. Trí trông thấy Bảo liền ngẩn người, vô cùng bất ngờ hỏi:

- Đại ca? Không phải đại ca đang học sao?

Bảo dùng ánh mắt khinh bỉ liếc sơ qua Trí, cảm thấy tiếc thay cho bộ não IQ 160. Đang học thì không thể trốn đi được à? Ông xin đi ỉa giáo viên còn không cho ra chắc? Vớ va vớ vẩn!

- Cái trường này bị ám rồi, đứa nào đứa nấy đều hành xử như người điên!

An từ góc khuất nào đấy bò ra làm Ái Lạp cùng Trí giật cả mình. Chị bình tĩnh đeo găng tay y tế, khẩu trang lên, tiếp đến mới dám xách cổ áo cái tên đang nôn chớ kia, hung dữ đe doạ:

- Khai mau, tấm vải bọc đỏ này mày lấy ở chỗ nào? Không khai tao để Bảo xiên mày từ mông lên rồi hấp lò nướng vỉ!

Trí nhăn mặt, khϊếp sợ nhìn An thoát ra một tràng các từ ngữ máu me kinh dị. Anh nhăn nhó với Ái Lạp, trách móc đại tỷ chắc chắn dạy hư An rồi. Trí đỡ lấy em nam thư sinh còn đang run rẩy kia ra ngoài, miễn cho em thấy cảnh tra tấn hành hình dã man của đội nhà này lại không chịu nổi. Bên trong, An đang cầm nhíp nhổ từng sợi tóc mai của đối phương, khung cảnh tàn bạo, tiếng kêu vang rùng rợn thấu tận trời xanh. Tên bị tra tấn nằm thoi thóp dưới sàn, rốt cuộc quyết định đầu hàng, gắng gượng nói không sõi chữ:

- Mua... từ... 9C......

Chưa nói xong đã ngất vì quá hoảng sợ.

- Ê, còn chưa xong mà, là người nào lớp 9C?

An vỗ mặt hắn, bực dọc hiện rõ trên khuôn mặt. Chị khó chịu tháo găng tay vứt bẹp vào mặt tên con trai, lầm bầm rằng hiếm hoi lắm mới phát hiện ra mấy cái khăn đỏ bọc bùa có cùng điểm chung, thế mà chỉ tra ra một chữ "9C", thử hỏi có tức không cơ chứ.

Chuyện là An có nhặt được mấy cái khăn đỏ để bọc bùa trong thùng rác, nghiêm túc săm soi thì phát hiện chúng cùng chất liệu, cùng kích cỡ, đường chỉ may lẫn dây buộc giống y chang nhau. An nghĩ ngay tới người đã dựng lên trò vùa ngải này, hẳn hắn đang cố kiếm chác nhờ vào sự ngu đần của mấy người trong trường.

- Người làm những việc kiểu này thường giấu mặt, chắc nó cũng chỉ biết 9C, chứ chẳng biết chính xác là ai đâu.

Ái Lạp đăm chiêu suy nghĩ, tròng mắt nhanh chóng loé lên vài tia sáng khác thường. Con nhỏ đánh ánh mắt sang Trí, chăm chú suy xét một chút liền thấy tên này thích hợp vô cùng. Cái đầu ma lanh chạy qua vô vàn ý nghĩ, rốt cuộc đột ngột quay sang hỏi đàn em:

- Này Trí, muốn thử yêu đương không?

Một câu nói mà làm cái cán chổi trên tay Bảo bỗng nhiên gãy nát, âm thanh không lớn không nhỏ phát ra làm Trí giật bắn cả mình. Ái Lạp không để tâm lắm, tiếp tục phát biểu:

- Giả vờ điên cuồng theo đuổi tôi một tuần mà không được đi, rồi tìm cách gặp mặt người bán để mua bùa yêu.

Ánh mắt đẹp đẽ của Bảo lặng lẽ phóng vế phía này. Trí run lên, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng. Mồm anh méo xệch, cật lực lắc đầu phản đối, chỉ hận không tìm được kim chỉ xâu mồm đại tỷ vào:

- Sao không phải đại tỷ theo đuổi em chứ?

- Tôi cành cao, ông tuổi gì?

An chĩa ánh mắt thương cảm về phía Trí, xót xa dập dềnh dâng lên ban phát cho ông bạn thân sáu tháng, cúi đầu giả vờ chấm nước mắt. Trí múa tay múa chân làm động tác cầu xin An, tiếp đến xoè ra một sấp tiền, chu mỏ hút hút giống như đang uống trà sữa. Chỉ đợi có thế, An lập tức thay đổi biểu cảm, giả vờ ngây thơ nghiêng đầu nói đỡ:

- Trí bận lắm, để Bảo đi. Dù sao hai đứa bình thường hay dính nhau, giờ diễn trò yêu đương cũng không bị nghi ngờ.

Sát khí nồng nặc lan toả xung quanh Bảo bất giác mất tăm không còn giấu vết. Cậu nhẹ đặt hai nửa cán chổi xuống đất, khuôn mặt tràn đầy vẻ hài lòng ho khù khụ hai tiếng nhỏ. Bảo thờ ơ mân mê cái đồng hồ đeo tay mới mua, đầu hất lên, tỏ ra rất sang chảnh:

- Tôi cành cao, nó tuổi gì?

An lại chả tát chết Bảo bây giờ.

An day trán, mệt mỏi chống hai tay vào hông. Chị gập người, khó chịu tuỳ tiện buông mấy chữ, tròng mắt khinh khỉnh hướng về phía đội phó nhà mình:

- Thôi thì Bảo cành cao cứ đứng đấy ha? Chị đóng vai đồng tính cũng chẳng vấn đề gì đâ.....

- May mắn tôi là một cành cao dài, đủ mềm để rủ xuống cho bọn tôm tép với tới.

Bảo dịu dàng cắt lời.

Nếu không phải biết bản thân mình không đủ sức, An đã sớm vật Bảo ra đánh 100 lần.

Thích phát điên còn cứ màu mè hoa lá!

Hãm!

***

Lớp 8A dạo này hay đồn thổi với nhau rằng, thằng quỷ Thiệu Khương Bảo ngồi ở góc lớp bị điên rồi. Nó toàn làm những trò khó hiểu, nói lãng mạn thì thật ra cũng đúng, nói là có bệnh thì cũng đúng nốt luôn. Nói chung mâu thuẫn lắm, vừa sến sến sẩm sẩm, lại vừa tởm tởm kinh kinh.

Sáng sớm, Ái Lạp đến trường như thường lệ. Vừa mới mở cửa lớp ra, chào đón nó là một cái ôm nồng thắm từ Bảo. Ái Lạp đang không hiểu có chuyện gì thì Bảo đột nhiên chạy ra xa, từ phía trên, cả xô KitKat đổ ập vào đầu. Kẹo bánh rơi vãi khắp sàn lớp, cái xô bẫy treo trên cửa hẵng còn lủng lẳng. Mặt nó thộn không tả, lắp bắp hỏi Bảo đang muốn làm trò gì.

Mà thật ra không chỉ có Ái Lạp thắc mắc thôi đâu, toàn bộ bàn dân thiên hạ lớp 8A đều có chung câu hỏi như vậy. Đại boss ngầu lòi mọi khi tự dưng chơi cái trò bẫy rập của bọn trẻ con cấp I, nghe cứ kì thế nào. Chắc chắn là con ma vương kia đang cáu giận điều gì, bực trong nóng ngoài mới ra chiêu hành hạ Ái Lạp.

Ánh mắt Bảo chạm phải Ái Lạp đang nhếch nhác giữa đống bánh kẹo. Cậu tháo tai nghe, chậm rãi từ chỗ an toàn đi phía cửa lớp. Trước cái nhìn của mấy chục con mắt đổ dồn về phía này, Bảo ngồi xổm xuống giúp Ái Lạp nhặt nhạnh vài cây kẹo mυ"ŧ rơi rớt, vén tóc Ái Lạp vào mang tai, thản nhiên hỏi:

- Tao tưởng mày thích đồ ngọt? Sao mày có vẻ không vui?

- ..... Ừ, nhưng...

- Mày còn bảo mày thích những điều bất ngờ nữa cơ mà?

Bảo trợn mắt, làm ra vẻ ngạc nhiên lắm. Biểu hiện của cậu như thể chuyện này là thường tình, hai tay lắc lắc phụ hoạ, miệng mấp máy vài chữ nhỏ:

- Surprise......?

- ......

Trịnh Gia Ái Lạp ngay lúc này không những sợp-rai, mà còn sợp-họt-cứt.

Giờ ra chơi, Ái Lạp theo thói quen leo lên cây ngồi ôn bài chuẩn bị kiểm tra chất lượng đầu năm. Nó vẫn còn mải mê thì phát hiện xung quanh có dị động. Cây bỗng rung mạnh, trước mặt nó là Bảo với cái dây nịt dài buộc đồ. Khuôn mặt cậu ánh lên vẻ dịu dàng tươi cười, đoạn nhảy phốc sang cành bên kia, cứ thế nhảy vòng vòng trói luôn Ái Lạp vào thân cây. Ái Lạp hoảng sợ kêu lên, nó nghe thấy phía dưới có tiếng chửi bới của Trí và giọng khuyên can của Cường, hoang mang không hiểu tại sao Bảo lại như thế.

- Mày lại định làm gì hả thằng điên này!

- An toàn là trên hết, tao sợ mày ngã.

Bảo bình thản ngồi vắt vẻo trên cành cây, vô cùng tốt bụng cầm sách lên hộ Ái Lạp đang bị trói cứng. Trí bên dưới gần như là phát rồ, bất lực ôm đất mà kêu than:

- Tổ sư bố nhà đại ca, ý của em không phải thế! Đại ca sợ đại tỷ ngã thì nhảy lên bế xuống như hoàng tử bồng công chúa chứ, sao lại trói người ta vào cây?

- Nhưng mà công chúa của tôi không thích ôm, nó sợ có thai!

Bảo hét với xuống, nhàn nhã đung đưa chân, quay sang nhìn Ái Lạp đang ngọ nguậy cố cởi dây trói. Bảo vươn tay túm lấy mái tóc của Ái Lạp, vuốt nó thành búi rồi lấy chun quấn vào. Mặt Ái Lạp đần thối, bao nhiêu thứ muốn thốt ra đều được nuốt xuống cả. Nó bắt đầu mệt mỏi buông xuôi, để im cho Bảo vân vê tóc mình.

- Mùi trên tóc mày thơm nhỉ?

Bảo nói sau khi buộc xong tóc cho Ái Lạp. Nghe được câu này, chân mày Ái Lạp liền giãn ra, tâm trạng vui vẻ hẳn. Nó quên mất mình vẫn còn bị trói, hởn hở khoe:

- Tao biết mà, mùi này giống với mùi trên người Quỳnh Giao đấy, bảo sao chẳng thơm.

Bảo không đáp, đôi mắt cậu bình thản nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Cậu thở dài, tiện tay lật vài trang vở của Ái Lạp, trông cái đống chữ tròn ú u mà nhẹ nhàng giải thích:

- Mùi này nếu không ở trên người mày thì sẽ không còn thơm nữa đâu.

Trong lúc hai bạn trẻ đang đíp, Cường cùng Trí đã leo lên tự lúc nào. Trí cầm vội vàng tháo dây trói cho Ái Lạp, Cường giơ chân sút Bảo một phát bay ngay xuống đất. Cú sút rất mạnh, gần như đạp cho Bảo văng ra xa mấy mét, đến nỗi lúc đội phó nhà ta đáp đất còn phải lê chân trên đất cả đường dài. Tia lửa nhanh chóng hình thành giữa hai thằng con trai, và thế là chúng nó chuyển sang đấu mắt. Trí run rẩy cảm nhận sát khí phát tán nồng nặc, ôm sách núp dưới bóng Ái Lạp, lẩm bẩm vài chữ nhỏ:

- Cái trường này... toàn dưỡng ra mấy thành phần phê pha quá đà.

***

Quỳnh Giao vốn dĩ là một cô bé tinh ý, sau vài ngày quan sát biểu hiện lạ của Bảo, con bé đã ngờ ngợ ra điều gì đó. Mà không, thật ra nó vốn ngợ từ trước rồi, có điều dạo gần đây Bảo làm rõ quá, đến mức tất cả mọi người đều nhận ra. Trên confession trường cũng mới đăng topic về vụ này, bên dưới người đời bình luận rất sôi nổi, cụ thể như sau:

"Bọn trẻ thời nay làm thế nào để gây ấn tượng với crush?"

> 2000 shares

Cô gái ơi: "Bạn viết cfs chắc là lớn lắm đấy :))"

Nomnom: "Học hỏi Bảo - chempoi nhé :) Hôm trước lớp tôi học thể dục với lớp bọn nhỏ, thấy nó len lén đặt quả bóng bay lên ghế rồi phủ áo khoác lên. Tới lúc Ái Lạp ngồi xuống, quả bóng nổ bụp một cái, dưới mông Ái Lạp tràn ra cơ man là pháo giấy sắc màu. Em giai Bảo còn tiện thể quỳ xuống, nhặt mấy vụn giấy tung lên, hỏi Ái Lạp: Pháo hoa phun ra từ mông mày này, có thấy bất ngờ không :))))))"

> + 203 likes

> Reply: Hùng thổ phỉ: "Vãi cả cứt :))))))))"

> Reply: Phưn Bê: ":))))))))))))"

Trai thẳng 1000‰: "Hôm nọ tôi đứng ở canteen, nghe Ái Lạp sai Trí ra lấy cho nó mấy tờ giấy ăn. Trí chưa kịp đứng dậy, Bảo đã lon ton chạy ra ôm cả bịch to về rồi. Tôi thấy thằng bé vứt bịch giấy vào người Ái Lạp, xong nó còn bảo con bé là: Đấy, nhiều giấy thế này, không những chùi mồm, mà còn có chùi luôn cái nhân phẩm vặn vẹo của mày."

> + 157 likes

> Reply: DramatixUtra: "Cái đậu xanh rau má :))))))"

> Reply: Nạnh nùng như tủ nạnh: "Khó hiểu vcl :)))"

Nước ta có bốn mùa: "Chả biết ai dạy em giai Bảo cách tán tỉnh nữa, hôm nào cũng có trò cười để xem :)))"

> Reply: Hoàng Quốc Việt: "Bữa nọ tôi còn thấy nó tổ chức kỉ niệm ngày tình bạn cho Ái Lạp trong nhà vệ sinh nam."

> Reply: Trai thẳng 1000‰: "Cái đậu xanh thảo nào cả buổi hôm đấy trong nhà vệ sinh nam có tiếng nhạc xập xình :))))))"

> Reply: Nước ta có bốn mùa: "Con bé bị lừa vào đấy xong ôm mặt chạy ra ngoài không quay đầu lại luôn ạ :)))) Mồm còn gào lên là bố tao sẽ gϊếŧ mày :)))))))))))))"

> Reply: Nomnom: "Tôi cũng đến chết :)))))"

Em là vệt nắng nhỏ: "Mình thấy các bé hay mua bánh kẹo tặng nhau. Nhất là Ái Lạp ấy, hôm nào cũng ôm cả bao tải KitKat trà xanh về nhà."

> Reply: Chờ anh trong sa ngã: "Khổ, bạn cùng bàn ẻm cho đấy, chắc thích nhau :))"

Phưn Bê: "Bạn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác có vợ quá ưu tú :)" [Đính kèm ảnh Ái Lạp ôm bịch bánh kẹo đi dưới sân trường]

Linh Nguyễn: "@vanvan đọc cmt :))))))"

Năm nay sẽ đỗ đại học: "@ngocbik @hến_nhỏ @ngu_si_tứ_chi @dũng_mãnh_thiện_chiến đọc cmt đi :)))))"

> Reply: Hến nhỏ: "Tao quá mệt mỏi :))))))))))))))"

> Reply: Dũng mãnh thiện chiến: "Cái cfs thú vị nhất trong năm rồi đấy :)))"

Quỳnh Giao không có điện thoại riêng, con bé đọc được người trên trường đang bàn tán gì là nhờ dùng điện thoại của Cường. Dựa theo lời Cường kể, con bé cũng hiểu đại khái vì sao Bảo làm lố, song cái phương pháp mà cậu ta chọn đến Quỳnh Giao chưa trải đời bao giờ còn thấy ba chấm chấm than. Quỳnh Giao ôm mặt, quyết định mai đến lớp sẽ nói chuyện với Bảo, tư vấn cho cậu hướng đi đứng đắn, mở mang nhân sinh quan cho cậu ta.

- Em nhớ mẹ anh bảo ở bên đấy anh sát gái lắm cơ mà? Sao không nhận cái vai này mà lại để Bảo diễn thế?

Quỳnh Giao đọc lướt thêm vài bình luận, liếc sang Cường đang ngồi chễm chệ trên giường con bé xem sách. Cường nghiêng đầu, mái tóc vàng óng ánh theo đó rủ xuống vài sợi trơn bóng. Cậu giống như không nghe Quỳnh Giao nói chuyện nhưng thực chất là đang suy nghĩ. Vơ lấy gối úp lên mặt, Cường chán nản ngả rạp xuống giường, cất giọng lành lạnh:

- Ái Lạp còn bé lắm.

- Bé? Này đừng tưởng em không biết anh cắn vào má cậu ý rồi nhé! Em còn chưa hỏi tội anh vụ đấy đâu!

Quỳnh Giao cắn cảu vứt điện thoại lên giường, hậm hực ra bàn học ngồi. Cường rơi vào trầm tư, mãi không nhếch môi lên nói nổi một câu. Rất lâu sau đó, cậu ta mới chịu hờ hững giải thích:

- Nếu anh đã theo đuổi, thì phải để cho nó biết anh thích nó thật. Chứ giống như Bảo bây giờ, cậu thật tôi tưởng cậu đùa, tôi đùa lại, cuối cùng đều là giả dối cả.

***