Chương 1: Tốt nhất đừng nên quên ta

Văn Đế Văn Kim Phong năm đó thống chiếm thiên hạ, trở thành hôn quân nắm giữ tứ quốc. Cùng trong năm đó, Cổ quốc bị người xâm đoạt, máu chảy thành sông, khắp nơi đều có xác người mục rửa.

Triều đại 1000 năm phồn thịnh cứ thế sụp đổ, trở thành nơi tối tăm nhất thiên hạ.

Thánh nữ Cổ quốc - Sử Lan Nha được phong thành Thuận quý phi, bên cạnh giúp Văn đế vinh quang thiên hạ, tân vị càng thêm vững chắc.

Sau đó thiên hạ lại đón nhận một tin tức mới, Thuận quý phi đột nhiên lâm bệnh nặng, liền một năm sau thì qua đời.

Kỳ lạ rằng, linh vị của Thuận quý phi không được chôn cất trong lăng tẩm hoàng cung, bài vị của nàng được đặt ở Vũ trấn, một nơi bình thường giữa nhân gian.

...

Đầu Sử Lan Nha đau nhức dữ dội, vì một giấc mộng thoáng qua mà kinh hãi mở mắt, trán thấm ướt mồ hôi lạnh.

Nàng hít một hơi thật sâu, hoá ra đây là toàn bộ viễn cảnh sẽ diễn ra trong tương lai. Giấc mộng này quá dài, nếu không tự mình trải nghiệm, Sử Lan Nha suýt nữa nghĩ rằng chỉ là một giấc mộng giả thoáng qua.

Tất cả nỗi đau đều là thật, chân thật tới từng mạch máu trong người nàng sùng sục sôi, bỏng rát đau đớn.

Sử Lan Nha - Thánh Nữ Cổ quốc, với khả năng thiên bẩm nhìn thấu tương lai. Nàng được người đời ca tụng là bồ tát sống, dựa vào lòng nhân ái cứu giúp vô số người.

Sử Lan Nha không nghĩ tới, sau khi sử dụng khả năng tiên đoán tương lai, cơ thể gần như bị rút cạn sinh lực.

Nàng day trán cảm thấy có hơi mệt mỏi, vén chăn rời giường, khoác tạm lên một lớp áo, nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, bên ngoài đã một mảnh tối đen.

"Thánh nữ, đêm đã muộn người muốn đi đâu?". Tiểu Hy hầu nữ tâm phúc đang đứng bên ngoài nhìn thấy nàng, lập tức cúi đầu làm động tác hành lễ.

Sử Lan Nha mỉm cười: "Ta muốn đi dạo một lát".

"Vậy để ta cử thêm vài hộ vệ đi cùng người".

"Không cần".

Tiểu Hy lộ ra vẻ khó xử đi phía sau nàng, Thánh nữ ban đêm một mình thế này, lỡ như xảy ra việc gì nàng gánh vác không nổi.

"Ngươi cũng đừng đi theo". Sử Lan Nha đạm tiếng nói, dứt câu liền rời khỏi.

Hiện tại nàng muốn an tĩnh một mĩnh, nghĩ thật kỹ tất cả mọi chuyện.

Tuy nghe Sử Lan Nha nói thế, nhưng Tiểu Hy vẫn không dám mạo hiểm để nàng giữa đêm khuya đi dạo một mình. Tuy nàng chỉ là một thị nữ bình thường, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, sự an toàn của Thánh Nữ vẫn là ưu tiên tuyệt đối. Bất quá chỉ bị Thánh nữ nhắc nhở một chút, chuyện này đối với Tiểu Hy cũng thường phát sinh, giống như ăn một chén cơm vậy, nuốt một cái liền trôi hết.

Cho nên, Tiểu Hy rất nhanh nhẹn cầm thêm đèn l*иg nhẹ bước đi phía sau nàng.

Dưới ánh sáng mờ ảo của trên cao, hắt một mảnh ánh sáng lung linh lên hình bóng thánh nữ xinh đẹp. Mái tóc đen nhung được điểm xuyến bởi những chiếc trâm bạc lấp lánh, tôn lên đường nét thanh khiết tự nhiên.

Sử Lan Nha vốn dĩ đã luôn xinh đẹp, hiện giờ như một vầng trăng huyền bí giữa bầu trời đêm.

Dù là một bóng lưng cũng đủ khiến Tiểu Hy ngây ngẩn, chỉ sợ cả thiên hạ này khi thấy được dung nhan kinh diễm của nàng sẽ điên đảo tranh đoạt đi. Sử Lan Nha thân phận cao quý nhưng không giống bất kỳ hoàng tử hay công chúa sống trong cung điện, sự cao quý của nàng được so sánh như minh nguyệt.

Chỉ có thể từ xa xăm ngắm nhìn, tuyệt đối không thể mạo phạm.

Tiểu Hy không biết có phải do ảo giác của mình hay không, dường như ánh mắt luôn trầm lắng của Thánh nữ đã thay đổi, giống như một người đã trải qua một đời day dẳng đầy sóng gió.

Đại dương xanh trong màu mắt kia đã nhiệt liệt sinh ra cảm xúc sinh động, như một nữ tử bình thường khi yêu.

Yêu?

Tiểu Hy lắc đầu, thầm mắng chính mình, Thánh nữ từ khi sáu tuổi đã sống trong Thần Minh, đừng nói nam tử, dù là người ngoài càng không được phép đến gần nàng một tấc.

Tình yêu chỉ là viễn vong!

Nghĩ đến đây, Tiểu Hy cả gan có một vài loạn nghĩ, người như Thánh nữ rốt cuộc khi yêu sẽ có biểu cảm như thế nào, hay là nói nàng sẽ yêu người ra sao?

Dưới ánh mắt không gợn sóng của Sử Lan Nha, cảnh đêm hôm nay đặc biệt tĩnh lặng đến mức tẻ nhạt buồn bã.

Là bởi vì giấc mộng đó chăng?

"A Tú, nàng sẽ không quên ta đúng không?".

"Thật khờ, ta làm sao có thể quên nàng".

"Nha Nha, ta yêu nàng, vĩnh viễn yêu nàng".

........

Sử Lan Nha nặng nề nhắm mắt, lông mi như cánh quạt khẽ run. Khả năng nhìn thấu tương lai đối với nàng mà nói giống như một phần thưởng, cũng như một hình phạt. Bởi vì thiên bẩm này tự nhiên đưa nàng lêи đỉиɦ cao của sự kính bái của muôn dân, giống như một loài linh vật cần được bảo vệ, đem nàng vào một toà kính tối cao, với sự cai quản nghiêm ngặt.

Điện Thần Minh đã trôi qua ngàn năm, trải qua vô số đời Thánh nữ, nàng chính là người thứ chín.

Nói đến thời điểm hiện tại, Sử Lan Nha vừa tròn mười tám tuổi, một độ tuổi trăng rằm tươi đẹp nở rộ.

Đệ nhất tuyệt sắc Cổ quốc!

Cũng là lúc này, những điềm báo trong tương lai mỗi đêm luôn quấy rối nàng không yên, như một hồi chuông vang vọng trong tiềm thức, kêu gọi nàng hãy tìm người đó.

Tuy Sử Lan Nha vẫn thong dong điềm tĩnh, nhưng hành vi hôm nay của nàng quá đỗi kỳ quặc, Tiểu Hy là thị nữ tâm phúc của nàng bên cạnh nhiều năm cảm thấy khó hiểu, đè ép hồi lâu mới mở miệng nói: "Thánh nữ, lẽ nào người đang có tâm sự chăng?".

Sử Lan Nha nghiêng đầu, đạm nhạt "ừ" một tiếng, hỏi: "Tiểu Hy, nước mắt sẽ có vị gì?".

Có người nói nước mắt có vị mặn, là bởi họ đang gặp nỗi buồn chạm vào tim. Cũng có người nói vị rất ngọt, như dòng chảy của suối mát tắm cả linh hồn, giúp họ cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào. Nước mắt dù mặn mà hay ngọt, đều phản ánh bản chất con người, dễ vỡ nhưng cũng kiên cường, mà đời người đều phải trải qua tất cả cung bậc cảm xúc.

Hỉ nộ ái ố, cay đắng ngọt bùi.

Đều là nhân sinh một người bình thường phải trải qua.

Câu hỏi lọt vào tai khiến Tiểu Hy sửng sốt, ngay cả biểu cảm cũng trở nên khẩn trương. Thật ra nếu đổi là người khác nàng sẽ rất vô tư đáp rằng, đương nhiên nước mắt sẽ có vị mặn, nhưng trước mặt nàng lại là vị Thánh nữ không nhiễm bụi trần, cao cao tại thượng.

Nữ nhân đoan trang ưu nhã trong xương suốt mười tám năm khí độ luôn ổn trọng với mọi thứ, hiện tại lại hỏi nàng về một cảm xúc chưa từng xảy ra.

Tiểu Hy mím môi, ngập ngừng đáp: "Thánh nữ, ta nghĩ nước mắt sẽ có rất nhiều vị. Tỉ như khi ta vô tình té ngã, vết thương trên da bị rách chảy máu đã làm ta rất đau, nên khí khóc liền cảm thấy có chút cay. Nhưng có lần khác, khi ta nhận được món quà do người tặng vào lễ hội thả đèn năm ngoái, ta vui đến mức khóc ra, người còn nhớ chăng".

Sử Lan Nha gật đầu.

Tiểu Hy càng thêm vui vẻ, kể lại: "Đó là lần ta cảm động muốn khóc, à không ta đã khóc thật, nhưng đó là khóc vì vui mừng, một chút cũng không thấy cay". Được nhận món quà từ Thánh nữ, khỏi phải nói làm mấy thị nữ khác ghen tỵ muốn nổ mắt, còn gì hạnh phúc bằng.

Sử Lan Nha có thể nhìn ra sự kinh hỉ trong mắt Tiểu Hy rất rõ ràng, cặp mắt nàng cong một độ cung hoàn hảo nói: "Ta cũng muốn nếm thử".

Nụ cười toả sáng của nàng khiến Tiểu Hy bị loá mắt, nhất thời tâm hồn trở nên bay bỏng.

Nàng không nhìn nhầm, Thánh nữ vừa nãy đã cười.

Khuôn mặt xinh đẹp điềm đạm của Sử Lan Nha lúc này suýt làm bỏng mắt người, nàng như cũ vẫn thả nhẹ cước bộ, ngẩng đầu nhìn về bầu trời phương Tây. Nhớ đến gương mặt người trong mộng, làm lòng bàn tay lành lạnh của nàng có chút ngứa ngáy, còn có chút nhiệt vấn vương.

Tật Phong Tú, tốt nhất đừng nên quên ta.