Chương 20: Cưỡng chế thụ thai ( 1 )

Từ lúc Hoa Ly bị bắt về rồi nhốt trong mật thất cũng được khoảng hai tháng, gần như hàng đêm hoan ái, ngày ngày thao lộng, nhưng nàng lại không hề có thai, hồi còn trẻ Bạc ĐÌnh cũng có học một chút y thuật, sau một phen kịch liệt hoan ái , nhìn thiếu nữ đã ngất xỉu trong tay, hắn cẩn thận xem xét mạch nàng, mày kiếm của hắn khẽ nhăn lại.

"Xem ra, còn phải phí nhiều tâm tư rồi."

Mấy ngày sau hắn không hề chạm vào Hoa Ly, khi đưa đồ ăn tới cũng chỉ đơn thuần nói chuyện với nàng hoặc là lẳng lặng bồi nàng đi vào giấc ngủ, hoặc là nói cho nàng ít chuyện cũ của giang hồ, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, thời gian hắn lưu lại mật thất ngày một nhiều, cho dù Hoa Ly rất ít để ý tới hắn, nhưng chỉ cần nhìn nàng, hắn liền phá lệ an tâm sung sướиɠ.

Thái độ bất thường của Bạc ĐÌnh đã diễn ra được vài ngày, làm Hoa Ly thở thôi cũng cảm thấy bất an, nàng cố dò xét xem hắn muốn gì nhưng lại nghĩ không ra lại càng sợ hắn lại gần, càng đáng sợ hơn chính là nàng cảm thấy thân thể mình xảy ra biến hóa lớn.

Sau hai tháng không ngừng nghỉ hoan ái rồi đột nhiên dừng lại, nàng thấy hai vυ" trướng to sinh đau còn nhục huyệt thì hư không ngày ngày tra tấn nàng, đêm khuya tỏng mộng nàng còn nghe thấy thanh âm Bạc ĐÌnh khẽ thủ thỉ.

Ngươi cầu côn ŧᏂịŧ của ta tới hung hăng thao ngươi...

Ngươi cầu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta rót vào...

Thừa nhận đi, tao hóa, ngươi không không thể rời khỏi ta...

"Không! Không cần! Ta không cần!"

Hoa Ly thét chói tai từ trong mộng tỉnh lại, lại phát hiện chính mình bịnam nhân bên cạnh dừng một tư thế bá đạo ôm vào ngực, thân thể trần trụi dựa sát vào thân hình cường tráng của hắn, hơi thở nam tính nồng hậu phả thẳng vào gáy nàng.

Bạc Đình cũng mở mắt, ánh sáng lập lòe của ánh nến chiếu lên đôi môi trắng bệch của nàng, chỉ cho là nàng gặp ác mộng, liền trấn an vỗ vỗ lưng nàng rồi ôn nhu nói:

"Đừng sợ."

Hoa Ly thế nhưng lại càng sợ, chính hắn đã đem nàng biến thành dâʍ đãиɠ như vậy, cảm thấy nhân sinh của nàng như một ác mộng, nàng liền đưa nắm đấm nhỏ yếu lên đấm hắn, trong lúc Bạc Đình nhíu mày khó hiểu liền há mồm cắn vai hắn, nam nhân không hề rên đến nửa lời mặc kệ nàng thân mật với da thịt hắn, bàn tay to vẫn không hề rời đi tấm lưng nhỏ của nàng, kiên nhẫn khẽ vuốt.

"Nếu muốn trút giận, liền cắn đi, ngoan, mệt mỏi thì lại tiếp tục ngủ."

------------------------------------------------

Nàng vùi đầu vào cần cổ hắn, mái tóc mang theo hương thêm dịu nhẹ khẽ cọ, màu đen nhánh tương phản với làm da dụ hoặc hắn , dù đầu vai bị đè đến mất cảm giác hắn vẫn khẽ nhếch đôi môi mỏng, an tĩnh nghe tiếng khóc nức nở của nàng.

Máu tươi trên miệng nàng vẫn mang theo mùi tanh xông thẳng vào tâm trí, Hoa Ly cuối cùng cũng đánh không lại nam nhân đáng sợ này, từ trên vai hắn rời đi nàng xoay người hướng về phía vách tường, nhắm mắt, kẹp chặt hai chân lại , có nén cảm giác ngứa ngáy giữ hai chân xuống

Bạc Đình duỗi tay kéo nàng lại, cả thân hình to lớn dán lại, hạ thân chạm vào mông nàng thậm chí còn cảm nhận được một cỗ ướŧ áŧ, bàn tay theo thói quen sờ xuống liền chạm vào dịch thể da^ʍ mị, hắn liền hiểu ra, đem Hoa Ly ôm chặt vào ngực, khẽ hôn mặt nàng.

"Muốn? Đừng vội, nhịn một chút, qua một thời gian nữa liền cho nàng ăn no."

Hoa Ly theo trực giác cảm thấy không ổn, cắn môi đè nén cảm giác thẹn thùng, xoay người lại đối diện với ánh mắt Bạc Đình, một đôi thủy quang lấp lánh kiều mị mơ màng cứ thế thẹn thùng nhìn hắn, rồi vươn cái lưỡi nhỏ liếʍ máu ở khóe môi, nhỏ giọng nhu nhu nói:

"Chính là... Hiện tại ta muốn."

Bạc Đình cười, nhưng lại hoàn toàn không có biểu cảm gì, chỉ đem tay vén lấy sợi tóc trước mắt nàng ra đằng sau, rồi nhẹ nhàng vuốt gương mặt kiều nộn của nàng, chậm rãi nói:

"Bảo bối, sau khi nàng tặng ta một cây trâm kia, ta liền biết nàng thật thông minh mà, ngoan, đừng cố ý câu dẫn ta, hậu quả nàng không gánh chịu được đâu."

Có thể nói ra nhưng lời như vậy đã là giới hạn của Hoa Ly, liền bị Bạc ĐÌNh nhìn thấu, nàng chỉ có thể phẫn nộ quay mặt đi, thật sự không để ý tới hắn, mà Bạc Đình từ đầu đến cuối đều là kiên nhẫn nhìn nàng.

Đã được mấy ngày, Bạc Đình chỉ vỗ về chơi đùa hai vυ" cùng thịt đế, đơn thuần khıêυ khí©h làm Hoa Ly chảy ra càng nhiều nước, nhưng lại chỉ dừng lại ở đấy, chờ lúc nàng nhịn không được lãng kêu chờ mong được cắm vào lại đem nàng đẩy xuống chín tầng mây.

Cho đến một ngày, khi ngón tay xâm nhập hoa huyệt cảm nhận được áp lục từ vách tường khiến hắn khó có thể di chuyển, moi lộng ra chất dịch sền sệt rồi đưa lên nếm thử, Bạc Đình thần bí nói:

"Cũng đến lúc rồi."

Hoa Ly không hề biết hắn có ý gì, trực giác nói với nàng có điềm xấu, nằm trên mặt đất thấy hắn rút ra ngón tay nàng liền muốn bò dậy, lại bị Bạc Đình mạnh mẽ ấn trở về, nàng giãy giụa, hắn lại nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một cái bình ngọc.

"Tiểu da^ʍ oa ngoan một chút, đem chân mở rộng ra một chút."

Bình ngọc bị dốc ra, liên tiếp trút ra những viên thuốc màu đỏ, mắt hắn vừa hướng về nơi riêng tư của nàng, Hoa Ly khua loạn tay chân chống lại hắn, vì sợ làm nàng bị thương hắn điểm huyệt đạo của nàng, làm nàng tạm thời không thể nhúc nhích.

"Kia, đó là cái gì?!"

Những viên thuốc sẫm màu to bằng đầu ngón út theo tay hắn đẩy ra môi âʍ ɦộ kiều nộn nhét vào mị thịt đỏ bừng, rồi liền tan ra thấm vào vách tường, lưu lại nhàn nhạt hương thơm cùng một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra từ miệng huyệt.

"Ăn nhiều một chút, qua tối nay, bụng nàng sẽ có hài tử của ta."

Hài tử? Hoa Ly nghe vậy biến sắc! Nhưng không hề có năng lực chống cự, trơ mắt nhìn Bạc Đình một viên rồi lại một viên hướng hoa kính nhét vào, đồng thời dùng đầu ngón tay khảy khảy làm nàng hét chói tai.

"Không cần! Ta không cần!!"

KiWi

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

—————— chương này tác giả ko ps gì cả