Chương 2 : Rốt cuộc cũng biết nghe lời (H)

Trong một mật thất mờ mờ kín đáo, thân thể mềm mại của tiểu thiếu nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Nàng nức nở và yếu ớt co rúc ở góc tường, dưới thân nàng có lót một tấm áo choàng, bạch dịch loang lỗ trong đó đã sớm khô khốc.

Ánh nến trên vách tường thạch bích sắp cháy hết.

Hoa Ly nhớ không rõ nàng đã bị giam mấy ngày, mỗi khi bị người nam nhân kia tùy ý giày xéo thân thể thì trong đầu nàng chỉ suy nghĩ một vấn đề.

Ca ca, ngươi đang ở đâu?

Ca ca ruột thịt cùng mẹ sinh ra từ nhỏ đã rất sủng ái Hoa Ly. Cho dù người trong giang hồ nhục mạ hắn vì hắn là Giáo chủ Ma giáo nhưng ở trong lòng Hoa Ly từ trước đến giờ, hắn là một người huynh trưởng ôn nhu nhất. Nàng không biết tại sao những người đó muốn dồn ca ca vào chỗ chết. Vâyn nên nàng hận tên nam nhân cưỡиɠ ɠiαи nàng kia.

Nàng biết hắn là Minh chủ Võ lâm, chính hắn ra lệnh cho tất cả mọi người tấn công Thượng Vân Thương Nhai, là hắn phá hủy tổ ấm của nàng.

Hoa huyệt nàng còn chảy xuôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, hai mảnh cánh hoa sưng đỏ đang đóng chặt cũng rát đau. Tất cả đối với Hoa Ly mà nói không thể nghi ngờ là cơn ác mộng đáng sợ nhất!

Nàng đang đợi ca ca tới cứu nàng nhưng nàng cũng không biết bản thân mình còn có thể kiên trì bao lâu. Trong căn mật thất lớn bày đầy 'dụng cụ' có hình thù kỳ quái, đó là những đồ vật từ sau khi nàng bị nhốt vào đây mới có.

Ánh nến chập chờn dần dần dập tắt tia sáng cuối cùng, trong mật thất chìm vào bóng tối đen nhánh.

Hoa Ly ôm chặc hai cánh tay, hàm răng nàng run rẩy va vào nhau, mỗi khi ánh nến dập tắt, người nam nhân kia sẽ xuất hiện.

Nàng thậm chí cầu mong thời gian ngừng lại. Không biết qua bao lâu, cánh cửa đá hoa cương trầm trầm mở ra, nam nhân cầm lấy cây nến mới rồi rồi đốt và sau đó đặt lên giá cắm, trong nháy mắt, ánh sáng chiếu khắp mọi nơi, ánh mắt của hắn cũng rất nhanh tập trung vào Tiểu Thánh nữ co rúm trốn ở trong góc.

"Rốt cục cũng biết nghe lời."

Hắn quét mắt xung quanh nhìn mấy khí cụ đang được đặt yên lặng trên chiếc kệ rồi sau đó tháo mặt nạ xuống, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười tà mị.

Từ sau khi nghe thấy giọng nói của hắn, Hoa Ly run rẩy mạnh hơn. Đa số những thứ đồ trên chiếc kệ kia là dùng để hành hạ nàng. Mấy ngày trước đây, nếu nàng ném một thứ gì thì hắn liền sẽ dùng thứ đó ở trên người của nàng.

Dươиɠ ѵậŧ giả, roi da...

Bất kể nàng khóc rống cầu khẩn như thế nào, thậm chí dập đầu xin tha thì hắn càng khinh nhục tàn khốc hơn. Người nam nhân này làm cho nàng rất sợ hãi.

"Tới đây, để ta nhìn xem Tiểu Thánh nữ có ngoan hơn một chút hay không?"

Bạc Đình đến gần góc tường, thân hình cao lớn ngồi xuống, cánh tay dài nhấc Hoa Ly đang thét chói tai lên rồi ôm nàng vào trong ngực. Một tay khác dọc theo sống lưng mãnh khảnh của nàng lướt qua mông tròn ngọc ngà rồi sờ trên cúc huyệt, nơi đó còn lộ ra một hạt châu to đùng.

"Thật ngoan, may là ngươi chưa lấy ra, nếu không thì ta sẽ cầm hạt châu lớn hơn nữa nhét vào trong thân thể ngươi. " Hắn cười liếʍ liếʍ gò má phú phính của thiếu nữ.