Chương 6

36

Những ngày này, Mộ Dung Thùy cuối cùng cũng về nhà sớm.

Hôm nay anh mặc thường phục, mái tóc đen dài được tết thành nhiều bím buông thõng sau tai, khiến khuôn mặt anh càng nổi bật, lại có thêm phần sắc sảo:

“Hôm nay ta đi gặp Tư Mã Vương Vũ. Nàng đi cùng ta."

"Ta?”

Ta không khỏi ngạc nhiên:

“Sao ta lại cùng huynh đi gặp Vương Tư Mã?”

Đối phương khẽ cau mày:

"Ta có khuôn mặt không ưa nhìn, lại vụng về, tài ăn nói của ta không sắc bén như nàng, ta cần nhờ miệng lưỡi của nàng một chút.”

".....Được.”

Sau khi ta thay xong y phục, cả hai chúng ta lên xe ngựa, hướng về Tư Mã phủ.

Vừa đến cổng phủ, đã nghe thấy tiếng chuông và tiếng nhạc yếu ớt, xa xa xuyên qua bóng cây, nghe ra là tiếng trống và đàn hạc.

Rẽ vào một lối đi nhỏ, liền thấy sân khấu vũ nhạc tuyệt đẹp được dựng bên cạnh một hồ nước, bao quanh bởi hòn non bộ cao lớn, sương sớm dâng lên, tạo nên cảm giác quang cảnh ẩm ướt trong sương mù mờ ảo.

Người gác cửa vừa bước vào thông báo thì tiếng nhạc cũng im bặt.

Khi bước vào sân, ta nhìn thấy một nam nhân đang ngồi bên bàn,

tuy hai người đều mặc quần áo lụa, nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.

Nếu Mộ Dung Thùy toả sáng như mặt trời, rực rỡ như cầu vồng, thì Vương Vũ lại giống như làn gió trong rừng, mang tới cảm giác khác thường và tĩnh mịch.

Đối phương đang mang trên mình sắc mặt khó coi, dường như không muốn nhìn thấy chúng ta cho lắm.

Mộ Dung Thùy vén tay áo lên, ung dung nói:

“Đây là Tư Mã đương triều, nàng cứ gọi là Vương Vũ.”

Ta cung kính cúi đầu, Vương Tư Mã chỉ liếc nhìn, rồi nói với Mộ Dung Thùy:

“Ngươi có biết cáo trạng ta nhận được mỗi ngày đều là về ngươi không?”

“Ca ca của ngươi vừa mới qua đời, ngươi lại có tâm trạng vui vẻ mà thành thân, thật sự đây là muốn gây chuyện?”

Đang nói chuyện, nha hoàn tiến tới dâng trà, trong đó có một bát nước đậu, Mộ Dung Thùy đưa tay chỉ:

“Chử đậu trì tác canh, lộc thục dĩ vi trấp. Tư Đồ có biết câu tiếp theo không?”

Dù không được học nhiều nhưng ta vẫn biết câu sau: Bổn thị đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp

(câu gốc: 煮豆持作羹,漉菽以为汁. 本是同根生,相煎何太急. Thơ của Tào Chí 曹植 (192-232) tự Tử Kiến 子建, là con thứ của Tào Tháo. Ông là một nhà thơ nổi bật nhất trong số văn nhân thời Kiến An, Trung Quốc. Câu thơ nôm na có nghĩa là lấy đậu nấu canh, lấy giá đỗ nấu nước, cùng một cội, sao phải đấu đá nhau. em điên mất huhu tại sao em lại nhận truyện khó thế này các hai cứu em)

Vương Vũ cười lớn, vẻ mặt không rõ vui buồn:

“Sao phải hung hăng vậy làm gì?”

Quân thần luôn chia sẻ thiên hạ, Vương Tư Mã tham gia chính sự, nắm giữ vai trò quyết định trong triều đình, sợ Mộ Dung Thùy lại đắc tội, nên ta vội vàng cúi đầu:

“Vương Tư mã, tiểu nữ có lời muốn nói.”

Vương Vũ nghe xong, im lặng nhìn ta, tỏ ý khinh thường.

Ta không hề bận tâm, tiếp tục nhẹ nhàng:

“Hiếu đế lễ nghĩa, lẽ tất nhiên phải như vậy."

"Tuy nhiên, quan hệ trong nhà tướng quân không được tốt, anh em lại trở thành kẻ thù của nhau.”

Vương Vũ lạnh giọng hỏi lại:

“Ý ngươi là, hắn như vậy là đúng sao?”

Nghe vậy, ta vội vàng lắc đầu:

"Tuyệt đối không đúng.”

“Vi phụ bất phụ, vi huynh bất huynh, không có gì lạ khi tướng quân không vâng lời gia đình, nhưng dù sao cũng không nên gây khó khăn cho Vương Tư Mã trong công việc triều chính.“

(vi phụ bất phụ vi huynh bất huynh 为父不父,为兄不兄 ý là cha ko ra cha anh ko ra anh, cha thì mang vứt con vào ổ sói, anh thì đầu độc truy sát em)

Nghe ta nói vậy, Mộ Dung Thùy không nói một lời.

“Vương Tư Mã một lòng vì quân, vì nước, lại ưu ái tướng quân, có bất mãn với tiểu nữ cũng là điều dễ hiểu. Vừa rồi tướng quân thương xót tiểu nữ, có chút nóng giận không nên, xin Vương Tư Mã đừng để bụng."

“Là tiểu nữ từng vô tình cứu mạng tướng quân, tướng quân không muốn bất nghĩa nên đã đưa tiểu nữ về. Tướng quân luôn gửi Vương Tư Mã cáo nghị, cũng vì nếu chấp thuận, cũng chính là thừa nhận những cáo buộc mà quan thần tiền triều đưa ra."

Vương Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng thở dài.

"Không thành vấn đề.”

“Những gì nữ tử ngươi có thể nghĩ được, có vẻ khá biết lý lẽ.”

Sau đó, hắn quay sang Mộ Dung Thùy nói:

“Nếu hôm nay ngươi không tới, ta sẽ giao những cáo trạng này cho Thánh nhân, coi như ta đỡ phải tốn rất nhiều công sức.”

Không ngờ Mộ Dung Thuỳ không biết thức thời, lại thêm dầu vào lửa đáp:

“Vậy tám vạn giáp sắt mà ta yêu cầu…”

"……"

Vương Vũ nghe xong liền rất tức giận:

“Ta đã cho làm khiên sắt mà ngươi muốn, còn cả đôi giày nữa. Nếu ta không mua nhà cho ngươi, ngươi còn phải thuê nhà để ở với vợ đó!”

Mộ Dung Thùy nghe vậy mỉm cười, lộ ra chút láu cá:

“Ta xuất thân nghèo khó, làm sao có thể có quyền lực lớn hơn như ngươi?”

"Tới Bộ binh mà đòi!”

Họ kì kèo mặc cả với nhau, ta bối rối, đành bưng một bát nước đậu uống, liền thấy gia nhân tiến tới:

“Đại nhân, Quang lộc đại phu Khúc Hoàng muốn diện kiến.”

37

Khi nghe thấy điều này, ta đột nhiên đứng bật dậy, lo lắng.

Nhìn thấy hai người họ có vẻ khó hiểu, ta vội nói:

“Một nữ tử xuất hiện ở đây không thích hợp.”

Vương Vũ nghe vậy, khẽ gật đầu, hai bên thị vệ lập tức di chuyển tấm bình phong, ngăn cách ta và họ.

Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân dần dần đến gần.

Ngay sau đó, giọng nói bình tĩnh của Khúc Hoàng vang lên ngoài tấm màn:

“Không biết tướng quân ở đây, đã làm phiền rồi.”

Mộ Dung Thùy phớt lờ hắn.

Bầu không khí rơi vào bối rối, Vương Vũ đúng lúc mỉm cười nói:

"Ồ, quận chúa cũng tới sao.”

“Gặp qua Vương Tư Mã.”

Nghe thấy một giọng nữ tử nhẹ nhàng cất lên, ta chợt cảm thấy cổ mình đau nhói.

Dừng một chút, Khúc Hoàng lạnh lùng nói:

"Vừa vặn hôm nay tướng quân tới đây. Trước mặt Tư Mã, sao không nói cho Quang lộc ta biết, vì sao ngươi liên tiếp phế ba thuộc hạ của ta?”

"Haha, ta là người ăn chay, g.iết chúng sẽ làm bẩn kiếm của ta!”

"Tướng quân! Chú ý lời nói của ngươi!”

Khúc Hoàng tức giận.

Mộ Dung Thùy cười lạnh, đe dọa:

“Khúc Quang lộc, ta là người trải qua sinh tử, ngươi ngồi với đống giấy tờ lại bàn bạc chân tướng, như vậy có thích hợp không?”

"Tướng quân, đại quân của ngươi không phải là đang thiếu người sao?”

"Haha, ta không thiếu. Hay là tháng sau Quang lộc ngươi cùng ta đi về phía Bắc? Với cách nói chuyện này, ngươi có thể ngăn chặn được mười vạn quân Hồ Kiệt!”

"Ngươi!”

Vương Vũ thấy bọn họ cãi nhau, kịp thời can thiệp:

“Hồ Kiệt tấn công mười thành phía Bắc, Mộ Dung tướng quân nóng nảy là chuyện bình thường.”

"Hơn nữa, thánh nhân giao cho ngươi giữ chức Quang lộc, giám sát mọi ấn chương, trách nhiệm đầu tiên thuộc về ngươi. Làm sao ngươi có thể thuận theo các quan viên tiền triều gây khó dễ cho tướng quân như vậy?”

Khúc Hoàng lo lắng nói:

“Đó đều là người của phế quý phi, ta có thể làm gì?”

Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Thùy đã lạnh lùng nói:

“Khúc Quang lộc, đừng quên rằng chính phế quý phi đã tiến cử ngươi tiếp quản nội các.”

“Ha!.”

Một tiếng cười đã thể hiện thái độ của Vương Vĩ.

"Làm sao Vương Tư Mã lại có thể nghi ngờ của ta?”

Có thể tưởng tượng lúc này, hai người còn lại, vẻ mặt nhất định lạnh lùng, thờ ơ.

Bầu không khí trở nên ngưng trệ, đột ngột nghe được một tiếng hét truyền đến từ bên ngoài bình phong.

Ta giật mình, tấm bình phong trước mặt đột nhiên đổ xuống, ta nhìn thấy Khúc Hoàng trong tay cầm kiếm, ôm chặt nữ tử trước mặt, kiếm quang sáng chói lướt qua cổ cô ta, máu tuôn ra như thác nước.

Chỉ trong chốc lát, máu chảy khắp sân.

Quận chúa bị cắt cổ trên tay hắn, nhưng vẫn gắng gượng hỏi hắn:

"Khúc Hoàng, ngươi, sao ngươi có thể như vậy... đối với ta…"

Lời còn chưa dứt, Khúc Hoàng đã buông tay ra.

Cơ thể nhỏ nhắn đó rơi xuống đất, ngay dưới chân ta, tứ chi co giật.

Ta sững người, sau đó ngước nhìn người đàn ông vẫn đang cầm thanh kiếm, lông mày và ánh mắt hắn hơi cụp xuống, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia kinh ngạc.

"Giang Châu Ngọc, sao ngươi lại ở đây?"

38

Thấy hắn ta tiến lại gần một bước, ta lùi lại một bước, hết lần này đến lần khác.

“Khúc Quang lộc, ngươi phải gọi ta là Mộ Dung phu nhân.”

"…"

Nhìn thấy Khúc Hoàng ánh mắt âm trầm trước mặt, Mộ Dung Thùy lạnh lùng liếc nhìn:

“Thì ra là ngươi.”

Anh ấy quay người lại, gật đầu với ta:

“May mắn thay, nàng gả cho ta, nhìn lại vị quận chúa này, hôm nay cô ta rốt cuộc còn không bằng một tên thái giám…”

Nghe thật vô nghĩa, quả thật chỉ có ta và anh ấy mới hiểu được điều này.

Mộ Dung Thuỳ còn chưa nói xong, đã bị Khúc Hoàng ngắt lời:

“Quý phi đã bị phong toả quyền lực, hiện tại cũng không còn quận chúa nữa.”

“Lúc đầu, cô ta dùng mạng sống của Khúc gia để ép ta phục tùng, còn nhiều lần đuổi gϊếŧ vợ ta, khiến vợ chồng chúng ta ly tán. Ta còn ước có thể ăn thịt cô ta, lột da cô ta! “.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Nhìn đối phương, Vương Vũ vỗ tay mỉm cười, hiển nhiên rất hài lòng.

"Tốt, ta đã hiểu tấm lòng của Khúc Quang lộc ngươi.”

Thanh kiếm của hắn đã hoàn toàn vạch ra ranh giới với quá khứ.

Lúc này, nhìn nữ tử nằm c.hết trên mặt đất, ta lại cảm thấy chua xót.

Trong lúc bất thần, ta thấy Khúc Hoàng quay lại nhìn ta, thấp giọng nói:

“Châu Ngọc, giờ người làm tổn thương nàng đã không còn nữa, nàng không muốn quay lại với ta sao?”

Câu hỏi này ngay lập tức khiến hai người còn lại trong bàn thay đổi sắc mặt.

"Hả? Điều này có nghĩa là gì?”

Là Vương Vũ nói.

“Khúc Quang lộc, cẩn thận lời nói của ngươi! Người này là tướng quân phu nhân."

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Vương Vũ, Khúc Hoàng chỉ vào ta, kiên quyết nói:

"Vương Tư Mã, đây là vợ cũ của ta.”

“Hồi đó Khúc gia ta sụp đổ, nàng ấy khổ sở, đích thân phục vụ mẫu thân bệnh tật của ta ba năm mà không hề phàn nàn.”

"Bất kể đức hạnh, ngoại hình hay năng lực, nàng ấy đều vượt trội hơn nữ tử độc ác này.”

"Nếu không phải ta không còn đường thoát, làm sao ta có thể hoà ly với nàng ấy được?”

Ta im lặng nghe hắn thổ lộ, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc lạ thường.

Mộ Dung Thùy thấy ta im lặng, hơi nhướng mày, giọng điệu kiêu ngạo nói:

“Ta không là quý nhân, cũng không có của cải giàu có, nhưng cho dù chỉ còn hai bàn tay trắng, ta cũng không mượn bất kỳ lý do gì để hoà ly thê tử ta!”

Khúc Hoàng mở miệng, đang muốn tranh cãi, lại bị Vương Vũ ngăn lại.

“Ba người các ngươi nhất định phải giải quyết chuyện riêng trước mặt ta?”

Vương Vũ mất kiên nhẫn nói với Khúc Hoàng:

“Còn muốn nói gì nữa?”

Hắn co giật môi, nhưng cuối cùng cũng cúi đầu:

"Không gì nữa.”

Sau đó, Vương Vũ quay sang Mộ Dung Thùy:

"Còn ngươi thì sao? Ngươi còn muốn gì nữa?”

"Ta muốn nhiều thứ lắm!”

Mộ Dung Thùy sắc mặt vô cảm:

“Quân binh, binh mã, lương thực và thảo dược, lần này ta đến phía Bắc, một chặng đường dài, cần ngươi thu thập hết số hành trang đó.”

Không ngờ Vương Vũ nghe vậy, lập tức kéo tay áo lên nói:

"Đi, đi đi!”

"Ta sẽ thay ngươi lo liệu vũ khí và quân trang. Chuyện còn lại, ngươi tìm người khác đối phó!”

"Thế là đủ rồi.”

Mộ Dung Thùy gật đầu, nhìn Khúc Hoàng, rồi lại nhìn ta, đột nhiên cúi đầu hành lễ với Vương Tư Mã:

“Ta không có gì để báo đáp, chỉ có thanh kiếm này.”

Ta chưa kịp phản ứng đã thấy anh rút kiếm từ thắt lưng ra, bên tai ta chợt vang lên tiếng kiếm vũ.

Tiểu viện lấp lánh sáng rõ dưới bầu trời xanh như ngọc, nam tử mắt xanh múa kiếm như rồng uốn, ánh đao màu tuyết lập lòe giữa bóng cây, không thể nào nói rõ được kiếm vũ đẹp hơn hay khung cảnh này đẹp hơn..

Kiếm vũ chấm dứt, Mộ Dung Thùy cầm trường kiếm đứng trong sân, không đổ chút mồ hôi, di chuyển và nghỉ ngơi như thường lệ.

Vương Vũ nhẹ nhàng vỗ tay, hiển nhiên là tâm tình vui vẻ.

Chỉ có một người còn lại, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, một lát sau, trâm ngọc trên đầu đột nhiên gẫy lìa, cùng một chút tóc bị chém xuống, rơi tung tóe khắp nơi,

39

Lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, kéo theo hơi nóng tràn vào trong sân, dưới tán liễu xanh tươi tốt, Mộ Dung Thùy từ xa nhìn ta, giữa lông mày lộ ra một tia dịu dàng.

Ta hiểu rằng điều này có nghĩa là đến lúc phải đi, cũng có nghĩa là ta phải đưa ra lựa chọn.

“Huynh chờ ta một chút.”

Trước khi rời đi, ta cởi chiếc áo choàng trên vai để che đi cái c.hết bi thảm của vị quận chúa.

Kỳ thực, quận chúa Văn Chiếu nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp, chỉ nhìn dung mạo cũng biết là tiểu thư nhà quyền quý.

Vậy mà lại c.hết thảm dưới tay nam nhân mà chính mình cầu vọng bằng mọi thủ đoạn.

Có chút đáng thương.

Xong xuôi, ta đi tới nắm tay Mộ Dung Thuỳ:

“Chúng ta đi thôi.”

Trên xe ngựa, chúng ta ngồi đối diện nhau, Mộ Dung Thùy lấy từ đâu ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau qua chuôi kiếm, vẻ mặt rất thoải mái.

Ta sợ hãi một lúc:

“Vừa rồi ở chỗ Vương Tư Mã, ta còn tưởng rằng huynh muốn gϊếŧ hắn.”

Đối phương nghe vậy, nhẹ giọng nói:

"Nếu như ta trước mặt nàng gϊếŧ c.hết hắn, ta cùng tên Khúc Hoàng đó có gì khác nhau?”

Tạm dừng một lúc, anh lại nói:

"Tuy nhiên, nếu nàng rời đi cùng hắn, Khúc Quang lộc hôm nay sẽ là c.hết dưới tay ta.”

Ta thấy anh ấy nói chuyện gϊếŧ Khúc Hoàng quá đơn giản nên chỉ biết gượng cười.

Mộ Dung Thùy buông kiếm, vươn tay, ôm ta vào lòng:

“Nàng có muốn cùng ta về lại Trần thành không?”

"Tại sao huynh muốn quay lại?”

“Sau mùa thu, ta cần phải đi về phía Bắc, nếu không muốn gây sự chú ý với mọi người ở Lạc Kinh, chúng ta phải trở về Trần thành."

"Còn phải mặc hỷ phục sặc sỡ, còn cả tam thư lục lễ. Dù sao ta cũng phải có một lễ thành hôn thật long trọng cho nàng."

(Tam thư lục lễ: 三书六礼 có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc. Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.)

Ta đã từng kết hôn với Khúc Hoàng, dù rõ ràng là đầy đủ cha mẹ hai bên và bà mối sắp xếp kết nhưng vẫn bị bỏ rơi, nên ta cũng không kỳ vọng gì vào loại hình thức này.

(quan niệm thời xưa, hôn nhân phải do sắp xếp của cha mẹ và bà mối, kiểu như vậy mới đầy đủ và may mắn)

Nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết của Mộ Dung Thuỳ, trong lòng ta cũng không khỏi cảm thấy vui mừng.

40

Đầu mùa thu, Lạc Cảnh đã mưa ba ngày.

Vào một ngày mưa, chúng ta trở về Trần thành.

Đã hơn hai tháng không gặp, cha ta trông có vẻ khoẻ khoắn hơn rất nhiều, thậm chí còn đòi mở một tiệm bánh đậu ở nơi đây.

Ta móc ra số tiền cuối cùng trong của hồi môn, thuê cho cha một cửa hàng nhỏ, tìm thêm hai gia nhân giúp đỡ, mở được cửa tiệm cho cha.

Có lẽ người dân biết đây là cửa hàng của nhà Mộ Dung tướng quân, việc kinh doanh rất tốt, cũng nhờ cửa hàng này mà ta đã gặp được rất nhiều tiểu thư xuất thân từ các gia đình quý tộc ở Trần thành.

Trong thời gian rảnh rỗi, họ luôn hỏi ta những câu hỏi khó tin.

"Giang tiểu thư, tướng quân có phải mắt xanh, râu tóc xồm xoàm, vóc dáng to béo không?”

“Quỷ nhãn tướng quân mà, phải không? Tướng tá ắt hẳn quỷ dị!”

Ta chỉ biết ngập ngừng:

“…Huynh ấy không có râu, cũng không béo.”

Mỗi khi ta trả lời như vậy, họ sẽ mở to mắt, hít hà sửng sốt:

“Sao có thể như vậy được?”

Cũng bắt đầu có người bóng gió, muốn đưa người đến bên cạnh ta, phần lớn đều là nữ tử của các gia đình quyền quý, nói rằng tướng quân bận rộn, muốn cử người đến chia sẻ, lo toan chuyện gia đình với ta.

Là muốn nạp thϊếp cho Mộ Dung Thuỳ.

Về chuyện này, Mộ Dung Thùy luôn thẳng thừng từ chối, nếu bên kia vẫn ngoan cố đưa người tới cạnh ta, anh ấy thậm chí sẽ trực tiếp xuất hiện xua đuổi, điều này khiến người ta mất hết mặt mũi.

Dần dần, không có ai nhắc đến vấn đề này nữa.

Những ngày này, ta có lần đi ngang qua tiểu viện bỏ hoang, chợt nhớ đến cô gái chải tóc trong gian phòng.

Khi ta hỏi Mộ Dung Thùy, sắc mặt anh chợt tối sầm, khiến ta càng tò mò hơn:

“Phu quân, cô ấy dù gì cũng là người của huynh, để cô ấy ở tiểu viện bỏ hoang đó thật sự không thích hợp.”

Không ngờ khi nghe vậy, anh lại bật cười:

“Cái gì mà người của ta? Đó không phải là vị trí ai cũng có thể có!”

“Nhưng ta nghe nói đó là nha hoàn thông phòng của huynh…”

“Nha hoàn thông phòng?”

Vừa nói lời này, đôi mắt xanh của Mộ Dung Thùy vừa lóe lên:

“Nếu thật là như vậy, tiểu thư Giang Châu Ngọc, nàng có quyền quyết định giữ cô ta ở chỗ đó hay là cho cô ta ra ngoài.”

“Sao? Ta?”

Ta chưa kịp phản ứng thì Mộ Dung Thuỳ đã sai người mở cửa rồi đưa cô gái trong viện kia đến đây.

Nữ tử trước mặt gầy gò nhếch nhác, hai mắt như trợn lồi ra, há miệng nhưng không phát ra được âm thanh nào, Mộ Dung Thùy bảo gia nhân buông cô ta ra.

Cô ta quỳ dưới chân anh, dập đầu liên tục như đang cầu xin điều gì đó, tận cho đến khi mặt đất đầy vết máu từ trán cô ta dây ra.

Ta chịu không nổi, nên nhờ gia nhân đỡ cô ta dậy.

Không ngờ, cô ta chợt giãy dụa, ngẩng đầu gào thét, miệng há lớn, bên trong lại là một đống lưỡi cháy xém!

Ta hét lên sợ hãi, gần như bật khỏi ghế.

Mộ Dung Thùy vẻ mặt bình tĩnh nhìn ta:

“Nàng không nghĩ là ta khiến cô ta thành ra như vậy đấy chứ?”

“…Ta, ta không biết nữa.”

“Nàng không biết?"

“Nàng nghĩ ta như vậy thật sao?”

".....”

Thấy ta run rẩy không lên tiếng, Mộ Dung Thùy cởi thanh trường kiếm bên hông ra, nhẹ nhàng đưa cho ta:

“Nàng có thể g.iết ta ngay lúc này, ta sẽ không phản kháng.”

Tất nhiên là ta không đưa tay nhận lấy.

Mộ Dung Thùy đợi một lúc, lại nói:

“Ta tin tưởng nàng như vậy, nàng lại nghi ngờ con người ta?"

“Nàng coi ta như vậy, sao có thể là thực sự yêu ta?”

Nói xong, anh đứng dậy rời đi.

Đợi anh đi khuất, Gia Mặc ở một bên tiến tới:

“Phu nhân, người thật sự làm tổn thương chủ nhân rồi."

"Nữ nhân này quả thực là do lão gia phái đến, nói là đến hầu hạ chủ nhân, lại hoá ra là mật thám, cô ta nghe theo lời xúi giục của người khác, lén thêm thuốc câm vào thức ăn của chủ nhân…"

"Thuốc câm?”

“Đúng vậy, sau khi chuyện ám sát bất thành xảy ra, cô ta đã tự mình nuốt phần độc dược còn lại, rồi bị chủ nhân giam giữ ở nơi đây.”

Lúc đó ta mới hiểu, lý do tại sao trước đây, giọng nói của anh ấy lại khàn khàn méo mó như vậy.

Ta vô cùng hối hận.