Chương 8: Game Này Quả Thật Khiến Người Ta Phải Suy Ngẫm Về Cuộc Đời (2)

“Hành trình lái xe mô phỏng rồi suy ngẫm về cuộc đời… ừm, quả thật là vậy, ta thật sự đang suy ngẫm về cuộc đời, giới thiệu vắn tắt của game này hoàn toàn không lừa ta…”

“Như vậy xem ra, game này quả thật tràn đầy ác ý!”

“Công ty phát triển game này tên là Công ty TNHH kỹ thuật internet Đằng Đạt, chưa từng nghe đến tên, hình như đây là game duy nhất của bọn họ.”

“Ừm…”

Ăn xong mì tôm, Kiều Lương lại lần nữa cầm tay cầm chơi game lên.

Nhưng lần này, hắn mở phần mềm quay video, chuẩn bị quay lại toàn bộ quá trình chơi game của mình.



Ba tiếng sau.

Tinh thần Kiều Lương hơi thả lỏng, đến một khúc cua không rẽ kịp, xe văng vào trong cát, game over.

“A!”

“Móa móa móa móa…”

Kiều Lương tức đến độ suýt nữa đập tay cầm chơi game lên bàn, ba tiếng đấy!

Suốt ba tiếng không làm việc gì, chỉ lái xe trong sa mạc, kết quả chữ GAME OVER trên màn hình vô tình thông báo, hắn thất bại rồi.

Ba tiếng quý giá trong cuộc đời cứ vậy mà rời xa hắn, ngoài tốn điện ra thì không có bất kỳ giá trị sáng tạo nào.

Mà video quay được cũng trở nên vô ích, quay suốt ba tiếng, cuối cùng cũng chỉ sử dụng được mấy giây cuối cùng, có thể cắt đoạn đó vào trong bộ sưu tập thất bại.

Kiều Lương quăng tay cầm chơi game lên bàn máy tính, đứng dậy bình tĩnh lại.

Hắn không ném tay cầm chơi game, bởi vì nghèo khó.

Dù sao một chiếc tay cầm chơi game cũng tốn hơn hai trăm, lỡ như ném hỏng, Kiều Lương tiếc lắm.

“Phù…”

“Bình tĩnh.”

“Đây đều là vì công việc.”

“Tốt lắm, game này thành công khơi dậy cơn giận của ta, đối với một game rác rưởi thì đây là một phẩm chất riêng vô cùng tuyệt.”

Rất nhanh Kiều Lương đã bình tĩnh trở lại.

Là một người đăng chuyên bóc phốt game rác rưởi, có gió to sóng lớn gì chưa từng gặp phải, loại chuyện nhỏ nhặt này, lẽ ra có thể kiểm soát được mới đúng.

Nhưng Kiều Lương cũng ý thức được, muốn thông qua game này cũng không phải một chuyện đơn giản.

Đó là một thách thức!

Vì vậy, Kiều Lương gọi điện thoại đặt đồ ăn ngoài.



May là game kết thúc sớm, nếu chậm thêm chút nữa, shipper cũng không giao đồ ăn ngoài cho.

Tranh thủ khoảng thời gian này, Kiều Lương nằm lên giường chợp mắt một lát, khôi phục tinh thần.

Ngủ dậy, ăn uống no nê, Kiều Lương đặt một cốc nước to lên bàn, chuẩn bị chiến đấu trường kỳ.

Hắn đã phần nào hiểu rõ game này rồi.

Độ khó của game này có cao không? Không!

Có tay là có thể vượt ải, không hề khoác lác chút nào.

Không có khúc cua quá mức gấp rút, không có xe cảnh sát xông đến gây chuyện, thậm chí còn không có bất kỳ yêu cầu nào với tốc độ của người chơi.

Độ khó duy nhất chính là thời gian!

Ba tiếng vẫn chưa chạy xong toàn bộ hành trình, còn không biết hành trình đằng sau dài bao nhiêu.

Vì có thể chạy nhanh hơn chút, người chơi sẽ tăng tốc theo thói quen, chạy xe với tốc độ cao nhất, nhưng bởi vậy cũng cần tập trung tinh thần cao độ, nếu không khi gặp phải khúc cua sẽ rất có thể không rẽ kịp.

Một khi lao ra khỏi đường đua, vậy chính là làm lại từ đầu.

Nếu như muốn vững vàng chút thì phải lái tương đối chậm, nhưng bởi vậy, thời gian chơi game sẽ kéo dài hơn.

“Bịp bợm, đúng là bịp bợm!”

Kiều Lương cảm thấy ham muốn khiêu chiến và ham muốn mắng chửi của mình tăng vọt trước giờ chưa từng có.

Nếu như có thể làm game này thành video bóc phốt, riêng tiêu đề đã có thể lừa được rất nhiều lượt click vào xem rồi!

Kiều Lương nghiến răng, tiếp tục tiến vào game phấn đấu.



Hơn tám tiếng sau.

Đêm khuya.

“Mẹ nó!”

“Vượt ải rồi, vượt ải rồi, mẹ nó vậy mà ta thật sự vượt ải rồi!”

Kiều Lương quả thật muốn khóc, cuối cùng hắn cũng thấy vạch đích rồi!

Chỉ là vạch đích rất thường thấy, sử dụng đồ họa phổ biến giống như rất nhiều game đua xe khác, nhưng đối với Kiều Lương lúc này, vạch đích được tạo bởi những ô đen trắng kia lại thân thiết đến vậy.

Thật sự đã rưng rưng nước mắt!

Hắn cầm tay cầm chơi game, đứng dậy khỏi ghế dựa.

Thắt lưng đau mỏi, cánh tay rút gân, hai mắt bởi vì thức đêm quá dài mà gần như không mở ra nổi.

Nhưng, ròng rã suốt tám tiếng, mình đã kiên trì được rồi!



Tất cả đều có ý nghĩa!

Kiều Lương bị chính mình làm cho cảm động, rốt cuộc phải có nghị lực cỡ nào!

Trong khoảnh khắc vượt qua vạch đích, Kiều Lương cảm thấy mình được thần xe nhập vào!

Lúc này, hắn chính là người đẹp trai nhất ngầu nhất trên đường đua.

Nhưng ngay sau đó, màn hình tối sầm, một hàng chữ xuất hiện.

“Chúc mừng ngươi đã thành công lãng phí tám tiếng quý giá trong cuộc đời!”

Kiều Lương choáng váng.

Thế này là xong rồi?

Thế này là vượt ải rồi?

Vượt ải chỉ có một dòng chữ?

Dù thế nào ngươi cũng phải làm một cái bục trao giải rồi trao cúp cho ta chứ!

Không có những đồ họa này, vậy ngươi tạo tiếng hoan hô cho ta cũng được!

Tiếng hoan hô có thể tốn bao nhiêu tiền của ngươi, có cần keo kiệt đến vậy không?!

Tám tiếng mới vượt ải! Ấy vậy mà ngươi chỉ cho ta một cái banner đen xì, còn dùng một câu nói giễu cợt ta!!!

Kiều Lương cảm thấy mình không chịu nổi nữa rồi, cho dù là thể xác hay tinh thần.

Hắn thật sự rất nhập tâm, thật sự bị game này làm cho tức muốn khóc!

Nhưng mà, mặc dù sụp đổ, mặc dù tức giận, trong lòng Kiều Lương vẫn có chút ít mừng vui thanh thản, chút ít… thoải mái?

Không phải bởi vì hắn là người thích bị ngược đãi, mà bởi vì hắn biết, đây đều là tư liệu sống quý giá!

Nhìn thấy người đăng còn phải chịu khổ như vậy, chẳng phải những người xem sẽ ngoan ngoãn ấn like và chia sẻ hay sao.

Kiều Lương kiểm tra lại một lượt, toàn bộ quá trình chơi game dài tám tiếng của mình đã được quay lại hết, vô cùng hoàn chỉnh.

“Ngươi đợi đó, đợi ta ngủ dậy sẽ chỉnh ngươi!”

Kiều Lương hung tợn nói với game, sau đó lưu lại video đã quay, ngã người xuống giường ngủ một giấc say sưa.



Ba ngày sau.

Bùi Khiêm ngủ trên giường trong phòng ký túc xá đến khi tự nhiên tỉnh, cảm thấy cuộc sống rất hạnh phúc.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã lần nữa quen với cuộc sống đại học.

Mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, không cần lo lắng đi làm, cũng không có áp lực KPI, càng không cần nhìn sắc mặt thối hoắc của cấp trên.