Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thành Nhà Giàu Nhất Từ Thô Lỗ Game

Chương 46: Cao Nhân Ẩn Sĩ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bằng cách này thì trong khoảng thời gian rất ngắn là hàng có thể được giao đến cửa.

Lúc được cô gái đo lường kích cỡ, Bùi Khiêm không tiện cử động, chỉ trộm liếc nhìn bảng giá treo trên quần áo bên cạnh.

Một hai ba bốn năm.

Năm con số, con số đứng đầu không phải là một.

Mua sáu bộ vest như thế này.

Chậc...

Bùi Khiêm cảm thấy khả năng tính toán của mình sa sút nghiêm trọng.

Sau khi có được kích thước của Bùi Khiêm, Tân Hải Lộ mỉm cười nói: “Ngươi công việc bận rộn, hay là hôm nay chỉ đến đây thôi? Sau đó, ta sẽ mua cho ngươi vài bộ quần áo mặc hàng ngày, không cần ngươi tự đến chọn nữa.”

Vậy thì tốt đấy!

Bùi Khiêm rất vui vẻ.

Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi, đây gọi là tố chất chuyên nghiệp!

“Trợ lý Tân, ngươi cứ xem mà sắp xếp là được.”

Cayenne dừng ở cổng phía nam của trường.

Bùi Khiêm đang chuẩn bị mở cửa xuống xe.

Tân Hải Lộ trên vị trí ghế lái vươn một bàn tay mảnh khảnh, cầm một chiếc túi nhỏ xinh xắn.

“Lúc trước ngươi đã từng dặn dò, thuê cho ngươi một căn hộ hai phòng ngủ gần trường, bên trong này là thẻ ra vào và chìa khóa.”

Bùi Khiêm không lập tức nhận lấy mà quan sát phản ứng của hệ thống.

Ừm, hệ thống không nói là không thể, vậy thì là có thể!

Mua quần áo, thuê nhà, tưởng chừng không liên quan gì đến nghiệp vụ của công ty nhưng cũng đề cập đến vấn đề hình ảnh cá nhân của sếp.

Quần áo mua về không thể cứ chất thành đống trong phòng ngủ, đúng không?

Sau này, công việc cần tăng ca, đi công tác, phòng ngủ tắt đèn, nửa đêm không được phép ra ngoài thì phải làm sao?

Vì vậy, thuê một phòng ở là hợp tình hợp lý!

Hơn nữa, tiền thuê nhà cũng không đắt, bộ vest mấy chục nghìn đồng cũng mua rồi, thì thuê một căn nhà có thể tốn bao nhiêu tiền?

Bây giờ là năm 2009, giá thuê phòng ở Hán Đông, một căn hộ hai phòng ngủ được trang trí đẹp mắt trong một khu trung cư nhỏ cao cấp, cùng lắm cũng chưa đến 2000 nhân dân đồng.

Đâu giống như mười năm sau, một gian phòng ngủ vừa cũ vừa nát ở Đế Đô cũng phải thuê tới bảy tám ngàn.



Hệ thống không nhắc nhở là không thể, Bùi Khiêm cũng không còn gánh nặng tâm lý, đưa tay nhận lấy túi.

Sau khi lật lại một chút, bên trong có một chiếc chìa khóa, một thẻ ra vào và còn có một mảnh giấy nhỏ, bên trên là nét chữ đẹp đẽ của Tân Nguyệt Lộ, ghi lại địa chỉ của ngôi nhà.

Khu trung cư cách cổng nam trường học không bao xa, cũng chỉ vài chục mét.

“Vậy thì ngươi nghỉ ngơi đi, trong mấy ngày nữa quần áo mới mua sẽ được chuyển đến nơi ở của ngươi.”

Cayenne được lái rời đi.

Bùi Khiêm cảm thấy rất tốt

Hệ thống không nghiêm cấm những hành vi này, vẫn rất trọng nghĩa đối với ta rồi!

Quẹt thẻ ra vào, bước vào đến khu chung cư nhỏ cao cấp gần trường.

Khi còn đi học, Bùi Khiêm cũng chỉ nhìn nó từ ngoài xa mà chưa từng đi vào.

Lần theo địa chỉ trên tờ giấy, Bùi Khiêm đã tìm thấy căn hộ hai phòng ngủ của riêng mình.

Vừa mở cửa nhìn vào, Bùi Khiêm hơi sốc.

Nói là hai phòng ngủ nhưng thực tế diện tích không khác ba phòng ngủ là bao, thoạt nhìn cũng phải một trăm ba mươi, bốn mươi mét vuông.

Nội thất, những thứ cần có đều có sẵn.

Ngay cả ga trải giường, chăn đệm, đồ vệ sinh cá nhân,… tất cả cũng đều đã được chuẩn bị sẵn.

Thật sự là chỉ cần xách túi vào ở.

Thậm chí không cần phải xách theo một chiếc túi nào cũng có thể vào ở rồi.

Bùi Khiêm ngồi xuống ghế sofa, đã không muốn chuyển mông ra nữa.

So sánh với nơi này, ký túc quả thật giống như một cái l*иg chim!

Không, l*иg chim còn rộng rãi hơn! Mát mẻ hơn ở đó!

Sau khi hài lòng nằm liệt trên ghế sofa một lúc, Bùi Khiêm đã lấy lại tinh thần, chuẩn bị bắt tay vào công việc chính.

Không thể vui mà quên cả trời đất được, phải có ước mơ!

Tiền vẫn chưa lỗ hết mà!

Bùi Khiêm kêu gọi hệ thống để kiểm tra tình trạng tiền vốn hiện tại.

‘Hệ thống Chuyển đổi Tài phú’



‘Ký chủ: Bùi Khiêm’

‘Tỷ lệ chuyển đổi lợi nhuận 100: 1, tỷ lệ chuyển đổi thua lỗ 1: 1’

‘Quỹ hệ thống: 271145,5 ( - 228854,5)’

‘Tài sản cá nhân: 1957,6’

Thu nhập tuần đầu tiên là hơn 500 nghìn, thu nhập tuần thứ hai là hơn 700 nghìn, thu nhập tuần thứ ba vẫn chưa đến tài khoản, chắc cũng phải bảy, tám trăm nghìn.

Từ đây có thể thấy, ước tính mức bán ra năm triệu hàng tháng của Bùi Khiêm khá chính xác, chẳng qua vẫn đánh giá thấp hơn một chút.

Chi phí thuê văn phòng tiêu hơn 700 nghìn nhân dân đồng trong một lát, sau này mỗi tháng còn phải chi ra hơn 300 nghìn nhân dân đồng.

Đồ dùng văn phòng mua mất khoảng 800 nghìn, trước mắt vẫn chưa được chi tiêu, Bùi Khiêm dự định sau khi thu nhập của tuần sau đến thẻ sẽ lập tức chi tiêu với tốc độ ánh sáng.

Còn về tiền mua quần áo, thuê xe, thuê nhà,… cộng lại hơn 100 nghìn đồng, Bùi Khiêm thậm chí cảm thấy không thành vấn đề.

Tiền vốn trong hệ thống vẫn còn, nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn ban đầu là 500 nghìn, thì đây đã lỗ một khoản hơn 200 nghìn rồi!

Kết quả tuyệt vời!

Tất nhiên, tiếp theo vẫn còn những việc phải làm .

Đã thuê mặt bằng văn phòng, cần phải tuyển nhân viên. Nếu không, việc để một không gian văn phòng lớn như vậy không hoạt động là vi phạm quy định, sẽ bị hệ thống cảnh báo.

“Nghĩ xem, nên thuê những người như nào.”

“Quá ưu tú chắc chắn không tốt, ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.”

“Quá kém cỏi thì cũng không được, game vẫn phải làm, nếu không yêu cầu của hệ thống sẽ không thể hoàn thành. “

“Chà ... đây là công việc kỹ thuật, ta phải xem xét kỹ hơn.”

Bùi Khiêm càng nghĩ, chuyện này càng trở nên khó khăn.

Nhưng vì cuộc sống hạnh phúc cho hiện tại và sau này, chuyện càng có mức độ khó khăn thì hắn càng phải thử sức.

Sau khi nghĩ trước nghĩ sau, Bùi Khiêm xác nhận một chuyện đầu tiên.

Tức là không thể chỉ tuyển dụng nhân viên trực tuyến mà phải tự khai quật!

Đăng tin tuyển dụng trực tuyến chỉ có thể tuyển dụng “Những người nghĩ rằng họ có thể đủ điều kiện cho vị trí.”

Một số người mà Bùi Khiêm ưng ý sẽ nửa đường bỏ cuộc mà không dám đến phỏng vấn.

Cũng có nghĩa là, giới hạn cuối không đủ thấp.

Thông tin tuyển dụng đưa lên mạng phải được viết một cách nghiêm túc.
« Chương TrướcChương Tiếp »