Nhưng không phải loại đắt tiền chặt chém, dựa vào hình ảnh có thể thấy tạo hình của chậu cây này quả thật rất hoàn hảo, chắc hẳn được một chuyên gia tỉ mỉ chăm bón, cắt tỉa, đến nỗi khiến người ta cảm thấy mức giá 988 là vô cùng xứng đáng!
Mười cây kim ngân, đơn giá 188.
Còn về tại sao phải mua đến mười cây, là bởi vì nếu chỉ có một cây ở bên khung cửa sổ sát mặt đất thì trông sẽ rất trơ trọi, phải xếp thành một hàng.
Mười cây cũng mang ngụ ý “Thập toàn thập mỹ”.
Còn ghế sô pha hạng sang, một bộ 60 nghìn.
Ấm chén, một bộ ấm chén được chế tác thủ công từ bạc nguyên chất, 22 nghìn, một khay trà bằng đá Đoan Nghiễn tự nhiên, 13 nghìn, có thể sử dụng luân phiên.
Còn về lá trà, cũng mua vài loại rất đắt tiền.
Bùi Khiêm nhìn qua một dãy số 0, cảm thấy mí mắt của mình khẽ giật.
Hắn giả vờ như mình rất chú tâm xem xét, lật đến trang cuối cùng.
Tổng trị giá 780 nghìn!
Phần lớn tiền cơ bản đều đổ vào bàn làm việc.
Tiêu chuẩn cung cấp cho mỗi người đều là một bàn làm việc hạng sang, ghế chơi game đắt đỏ, máy chủ cao cấp, hai cái màn hình tỉ lệ phân giải cao, máy móc, bàn phím, … Mỗi một bộ thiết bị này giá trị đều lên đến hơn 20 nghìn rồi.
Bố trí ba mươi bàn làm việc, đã tốn đến hơn 600 nghìn rồi.
Tùy tiện tiêu xài vào những nơi khác, cũng đã đến 780 nghìn.
Thậm chí sau khi xem xong đơn giá của những món hàng này, Bùi Khiêm có một loại ảo giác.
Mới 780 nghìn, rẻ đến thế sao???
Ba mươi bàn làm việc là số lượng mà Bùi Khiêm đã cân nhắc.
Bùi Khiêm muốn thua lỗ, nhưng theo quy tắc của hệ thống, hắn phải tiến hành hoạt động kinh doanh bình thường, không thể tuyển vào những người mỗi ngày đều không làm việc mà chỉ đến công ty để chơi game.
Hành vi như vậy rõ ràng là đang lợi dụng, sẽ bị hệ thống cảnh báo.
Với tình hình có trình biên soạn đám mây như hiện nay, ba mươi người có thể miễn cưỡng viết ra một game lớn, nhưng chất lượng chắc chắn sẽ không được trau chuốt cho lắm.
Về phần cả công ty chỉ có ba mươi bàn làm việc, không gian ở văn phòng sẽ quá trống trải.
Việc này dễ giải quyết.
Bùi Khiêm đã lên kế hoạch xây dựng một loạt địa điểm như bàn bi-da, phòng giải trí, phòng chiếu phim, quầy nước, khu ăn vặt, phòng nghỉ ngơi,… vân vân.
Khu làm việc thật sự chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Hơn nữa, mỗi bàn làm việc ở khu làm việc cũng phải cách nhau đủ xa, để đảm bảo mỗi nhân viên đều có thể có đủ không gian riêng tư.
Bàn làm việc cũng phải mua loại lớn nhất,… ngựa có thể chạy trên đó.
Các nhân viên muốn bày biện bất cứ thứ gì trên bàn, cho dù mua đến táng gia bại sản, thì vẫn còn đủ chỗ để trưng bày.
Quy hoạch như vậy, ba mươi bàn làm việc chưa chắc chiếm hết toàn bộ không gian, nhưng không chênh lệch nhiều lắm.
Bùi Khiêm nhìn Tân Hải Lộ, vẻ mặt khen ngợi, ý là ngươi làm rất tốt.
Xem đi, đây chính là chuyên nghiệp!
Tân Hải Lộ vẫn duy trì nụ mỉm cười chuyên nghiệp, báo cáo: “Tất cả các mặt hàng đều là hàng thật giá thật, mua bằng mức giá nội bộ thấp nhất, công ty tuyệt đối sẽ không lãng phí một đồng tiền nào.”
Bùi Khiêm gật đầu.
Hắn tin Tân Hải Lộ có thể làm được.
Tất cả hàng hóa đều là hàng thật, mua với giá thấp nhất, hệ thống cũng không còn lý do gì để cảnh cáo Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm rất hài lòng về vị trợ lý này.
Hoàn toàn thấu hiểu tâm ý của cấp trên, năng lực làm việc rất tốt, ngực khủng lại có đầu óc, mọi phương diện đều không có điểm nào để chê.
Làm việc cùng với một người thông minh thật là thoải mái!
“Rất tốt, ta rất hài lòng, cứ theo danh sách này mà tiến hành mua đi.” Bùi Khiêm vui vẻ khen ngợi: “Bắt đầu từ cuối tuần sau, ta sẽ phỏng vấn ứng viên ở phòng họp nhỏ, đến lúc đó còn phải phiền ngươi chuẩn bị đầy đủ tài liệu.”
Tân Hải Lộ mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên, đây là việc thuộc trách nhiệm của ta.”
Bùi Khiêm cảm thấy mọi chuyện đang trở nên tốt đẹp.
Khâu tuyển dụng là một phần vô cùng quan trọng, nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không, đều nằm ở bước này!
Nhìn dáng vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu của Bùi Khiêm, Tân Hải Lộ mỉm cười nhắc nhở: “Hình như ngươi đã quên mất một vấn đề mấu chốt.”
“Trang phục của ngươi, có cần phải chuẩn bị một chút hay không?”
Bùi Khiêm sững sờ một lúc: “Quả nhiên là trợ lý Tân, nghĩ rất chu đáo, thế mà ta lại quên mất chuyện này!”
Theo lẽ thường, ngành công nghiệp game ít chú ý đến trang phục nhất.
Rất nhiều ngành công nghiệp truyền thống và các ngành tài chính, cực kỳ coi trọng trang phục và đồ dùng trong đàm phán kinh doanh.
Từ quần áo mặc, đồng hồ đeo, đến chiếc xe để lái, đều có yêu cầu.
Một số người chi mấy vạn đồng để đặt may một bộ vest, đây là nhu cầu kiên quyết.
Ăn mặc không phù hợp sẽ gây ấn tượng đầu tiên không tốt cho đối phương, thì chuyện làm ăn này làm sao có thể thương lượng thành công.
Tương tự, trong nhiều ngành nghề truyền thống, việc mặc một bộ vest khi tuyển dụng và xin việc cũng là lễ nghi cơ bản nhất.
Nhưng ngành công nghiệp Internet, đặc biệt là ngành công nghiệp game thì khác.
Rất nhiều sếp lớn của các công ty game thường đến làm việc trong trang phục áo phông, quần đùi.
Chưa kể nhiều lập trình viên khi phỏng vấn đều là chuẩn áo phông (sơ mi kẻ ca-rô), quần jean, dép lê và ba lô.
Do đặc thù của ngành này, nên khi phỏng vấn càng xem trọng kỹ năng chuyên môn thực tế hơn là ăn mặc.
Bầu không khí chung là như vậy, vì vậy hầu hết những người phỏng vấn sẽ không đặc biệt mặc vest và đeo cà vạt, như thế ngược lại sẽ có vẻ rất đột ngột và lạc lõng.
Vì vậy, Bùi Khiêm không chú ý đến điều này.
Nhưng sau khi trợ lý Tân nhắc nhở, Bùi Khiêm đã nghĩ lại, mình thực sự cần một bộ trang phục.
Đầu tiên, chuyện này phải dùng đến tài khoản của công ty, có thể tiêu nhiều tiền hơn!
Tiếp nữa, cũng là vì công việc sau này có thể được phát triển tốt hơn.
Hiện tại, Bùi Khiêm chính là một học sinh, vừa tròn mười tám tuổi chưa được mấy tháng, cho dù trong đầu có ký ức của mười năm sau, cũng khó có được loại khí chất trải qua phong sương, chững chạc, điềm đạm.
Tuổi tác bày ra đó, đây là điều kiện hạn chế không thể thay đổi, dù một “tiểu thịt tươi” có giả vờ cỡ nào cũng không thể tạo ra loại cảm giác thành phần tinh anh nơi công sở.