Nguyễn Quang Kiến cố gắng tập trung tinh thần, đăng nhập trạm tài nguyên ESRO, gửi một đống bản phác thảo cho Bùi Khiêm.
“Tổng cộng là 50 bộ, 200 bức bản phác thảo, xin mời kiểm tra.”
Sau khi gửi đi, bên kia không có câu trả lời, chắc là không online.
Nguyễn Quang Kiến nhìn giờ, ánh mặt trời bên ngoài đã dần sáng tỏ, giờ đã hơn 7 giờ sáng rồi.
Hắn thò tay lấy một cây giăm bông ở bên cạnh rồi lột nó ra, lấp đầy bụng một chút sau đó leo lên giường trên của mình nghỉ ngơi.
Cuối cùng cũng bận việc xong rồi, đến trưa chắc chắn phải gọi các anh em đi ăn một bữa no nê mới được!
Nguyễn Quang Kiến như trút được gánh nặng, nằm trên giường ngủ thật say.
Đến trưa Bùi Khiêm mới ngủ dậy.
Mấy ngày gần đây hắn ngủ rất ngon, chính hắn cũng không biết tại sao.
Có thể đây chính là ma lực của đồng tiền?
Vừa nghĩ đến cảnh hắn sắp có 300 nghìn để tiêu xài tùy ý, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nghèo rớt mồng tơi hiện tại, Bùi Khiêm cảm thấy trong lòng kiên định hơn nhiều.
Mở máy tính ra.
Truy cập trạm tài nguyên.
Phát hiện có một tin nhắn mới.
Nhận bản phác thảo do Nguyễn Quang Kiến gửi tới.
Tốc độ đường truyền không tính là chậm, nhưng dù sao độ phân giải của bản phác thảo đều quá cao, cho nên khi tải xuống vẫn tốn một ít thời gian.
“Hiệu suất cao ghê, hơn nữa tất cả đều đúng hạn hoàn thành.”
“Không biết chất lượng ra sao.”
“Tuyệt đối đừng vẽ cho ta xinh quá! Xinh quá sẽ chết người đó!”
Cách thời gian kết toán còn gần một tuần, Bùi Khiêm phải mau chóng phát hành game thành phẩm.
Hệ thống quy định trước khi kết toán một tuần, trong tay Bùi Khiêm không thể có bất kỳ sản phẩm nào chưa được phát hành.
Nói cách khác, sau khi sản phẩm chính thức phát hành được một tuần, hệ thống mới công nhận Bùi Khiêm tiến hành bình thường, đầy đủ các quy trình hoạt động thương nghiệp và tính toán lợi nhuận và thua lỗ.
Nếu có sản phẩm chưa phát hành, vậy thì hệ thống sẽ kéo dài thời gian ngày kết toán, đây là điều Bùi Khiêm tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Bùi Khiêm mở bản phác thảo mà Nguyễn Quang Kiến gửi tới.
Khi nhìn vào tấm đầu tiên, hắn liền sửng sốt.
“Đù mé! Tại sao độ tinh tế lại cao đến vậy?”
“Đây thật sự chỉ là một bản phác thảo có giá 700 đồng thôi ư?”
Thiếu chút nữa Bùi Khiêm đã cho rằng mình nhìn nhầm rồi.
Mặc dù hắn không biết nhiều về bản phác thảo, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra giá một bức họa, trong đó điểm nổi bật nhất chính là độ tinh tế!
Bởi vì mỗi một chi tiết của bản phác thảo đều do họa sĩ tỉ mỉ vẽ ra, càng nhiều chi tiết càng chứng tỏ họa sĩ bỏ ra càng nhiều tâm huyết.
Nói chung, loại bản phác thảo cấp poster như thế này thường có giá lên tới mấy nghìn thậm chí mấy chục nghìn. Họa sĩ phải vẽ trong một tuần, chi tiết sẽ cực kỳ phong phú.
Mà bình thường bản phác thảo mấy trăm đồng đều là làm theo số lượng lớn, thời hạn cũng vô cùng gắt gao nên dù họa sĩ muốn vẽ tỉ mỉ hơn cũng không có nhiều thời gian.
Nhưng bản phác thảo này lại tinh tế hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Bùi Khiêm, hơn nữa phong cách của nó lại vô cùng rõ ràng!
Bản phác thảo này là “Võ Thánh Long tộc” Quan Vũ. Lúc trước bảng yêu cầu của Mã Dương chỉ đặt ra giả thiết hắn là một con rồng, căn bản không hề đề cập đến một số chi tiết.
Kết quả bản phác thảo lại bổ sung thêm tất cả các loại chi tiết!
Bối cảnh của bản phác thảo là một vùng núi xanh mang đậm phong cách thủy mặc, trên núi thanh tùng thúy bách, mây trắng lượn lờ, rất có cảm giác của quốc họa lưu bạch.
Mà ở vị trí chủ chốt của hình ảnh chính là Quan Vũ tay cầm Yển Nguyệt đao.
Đây là một hình tượng vô cùng phá cách, hắn chính là con rồng trong truyền thống Hoa Hạ. Mặt, cánh tay và phần lớn làn da được phơi bày ra đều là màu xanh lá, trên đầu có hai cái sừng, đặc điểm vô cùng rõ ràng của loài rồng.
Nhưng từ quần áo trang sức vẫn có thể nhìn ra đây là Quan Vũ.
Hắn mặc áo xanh, giáp vai bên trái ánh sắc vàng, còn đeo mấy sợi dây chuyền màu đỏ. Đây đều là các yếu tố thường thấy trong bản phác thảo Quan Vũ truyền thống, được kết hợp trong bản phác thảo này một cách vô cùng tự nhiên.
Bản phác thảo này khiến người ta vừa nhìn là có thể nhìn ra những đặc trưng điển hình của Quan Vũ nhưng lại lật đổ hình tượng đó.
Điều quan trọng nhất chính là, phong cách mỹ thuật của nó tự tạo thành một phái, khác hoàn toàn với tuyệt đại đa số bản phác thảo trên thị trường hiện nay, sự kết hợp giữa phong cách thủy mặc và tranh sơn dầu đủ để thu hút mọi ánh nhìn.
Lại xem những bản phác thảo khác, bất luận là chất lượng hay phong cách đều rất giống với bức này.
Đương nhiên, hình tượng cụ thể đều dựa theo bảng yêu cầu của Mã Dương, không phải tất cả đều là loại dị thú.
Toàn bộ bản phác thảo có dị thú, có cả quái thai. Cho dù một số nhân vật vẫn giữ hình thái con người thì hình tượng đều bị lật đổ cả rồi, ví dụ như Lã Mông biến thành loli săn rồng.
Trên cơ sở là những dòng mô tả yêu cầu của Mã Dương, Nguyễn Quang Kiến đã điều chỉnh đến từng chi tiết cho từng nhân vật, thiết kế lại toàn bộ phong cách cũng như hình tượng. Cuối cùng với tiền đề là bảo đảm phong cách của toàn bộ bản phác thảo đều thống nhất để làm nổi bật tối đa nét đặc sắc của mỗi nhân vật.
Bùi Khiêm ngớ người ra.
3000 đồng mua 4 bản phác thảo như vậy?
Đùa à?
Họa sĩ thiếu máu lên não à!
Đây thật sự là do Nguyễn Quang Kiến vẽ?
Nhưng nếu ngươi có tác phẩm tuyệt vời như vậy thì tại sao các tác phẩm tiêu biểu trên trạm tài nguyên lại toàn là chibi chứ!
Bùi Khiêm quả thực khóc không ra nước mắt, rõ ràng là hắn được lợi nhưng hiện tại hắn lại không tài nào vui nổi!
Bởi vốn dĩ hắn muốn mua một vài bản phác thảo kém chất lượng nên mới cố ý tìm một họa sĩ trong số những người có giá bảy tám trăm đồng một bản phác thảo. Hắn còn cố ý tìm một người dường như chỉ am hiểu nhân vật chibi.
Kết quả trời xui đất khiến thế nào mà hắn vẫn gặp được một đại thần trong tương lai vậy?