Chậm rãi vận chuyển khí mạch vào người nam tử, hai tay hắn nắm lấy cánh tay y, chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt kia.
Nhưng mà, một lát sau, hắn buông ra.
Không phải…Y không phải Dịch nhi…Dịch Nhi đã ── hắn đã ──Nam nhân cố nén tâm tình buồn bã thảm thiết, hít sâu vài cái, lúc này mới chậm rãi trì hoãn cỗ xúc động vừa nãy.
“Thu Nhi, không phải đâu, con nhận lầm người.”
“Cơ mà…Anh ta rõ ràng chính là ──”
“Đừng có nói nữa! Không phải đâu!”
Nam hài không lên tiếng, cúi đầu.
Nam nhân nhấc hòm gỗ, đeo trên lưng, rồi khom người ôm lấy nam tử kia “Xin lỗi con, sư phụ kích động quá. Ta mang y về trước, một mình con có về được không?”
“Đồ nhi biết rõ đường đi mà.”
“Được, vậy ta về trước.”
Đề khí, nam nhân vọt lên, thân ảnh xuyên vào khu rừng rậm cạnh bờ sông.
____________________
Màn đêm buông xuống.
Vận chuyển khí tức đi hết một vòng lộ tuyến, nam tử thổ ra một ngụm máu đen.
Thu hồi nội lực, Giản Phàm xuống giường, đỡ nam tử kia nằm xuống.
“Sư phụ, anh ta thế nào?” Thu Nhi cầm bố khăn lau mồ hôi trên trán Giản Phàm.
“Đại khái thì thương thế đã không có việc gì, chỉ là…” Hắn dừng lại, đem lời nói kế tiếp nuốt nào bụng, rồi lại nói “Có thể tỉnh lại hay không, phải xem chính ý chí của y.”
“Sẽ nằm đó cả đời?” Thu Nhi có chút khẩn trương hỏi thăm.
Giản Phàm hiếu kỳ nhìn nó một cái.“Quái, con bất quá chỉ gặp y có một lát mà sao đã lo lắng thế?”
“Bởi vì……” Nam hài níu lấy vạt áo, “Anh ta và Dịch ca ca lớn lên rất giống nhau, sư phụ không cho là như vậy sao?”
Giản Phàm quay đầu nhìn về phía bên giường, lẩm bẩm: “Xác thực ── rất giống……”
“Nhất định là Dịch ca ca đã trở lại, ca ca thiện lương như vậy, không muốn thấy sư phụ đau lòng, biết rõ ta cùng sư phụ đều rất nhớ ca, cho nên ca mới trở về gặp chúng ta.” Trình Thu vừa nói vừa gật đầu liên tục.
Giản Phàm không nói gì.
“Nhất định là, nhất định là như vậy!”
“Khi nào thì anh ta tỉnh lại chứ? Thật chờ mong a…… Sư phụ nhất định cũng rất chờ mong a?”
Giản Phàm trầm mặc.
“Sư phụ? Sư phụ?”
“Thu Nhi, ta mệt mỏi, ngươi để sư phụ yên một chút.”
“Vậy cũng được.” Trình Thu gật đầu, đẩy cửa phòng rời đi.
Giản Phàm chuyển chiếc ghế đến bên cạnh giường ngồi xuống.
Ánh mắt chằm chằm vào người thần sắc bệnh nhược đang nằm ở trên giường.
Giống như đúc, trong ấn tượng: mắt, mũi, dáng môi, đều giống y hệt cái người trong trí nhớ, bất đồng duy nhất, chỉ là màu da hơi đen hơn một chút.
Người trong trí nhớ, màu da rất trắng, phảng phất giống như
bông tuyết trắng thường rơi vào mùa đông, mỗi khi nhìn thấy hắn thì đều nở một nụ cười suy yếu.
Không biết, người trước mắt này, cười rộ lên…Có phải là cũng giống người kia?
Dịch Nhi, có thật là ngươi không?
Ta rất nhớ ngươi.
__________________________
Trắng, rất trắng.
Nơi này là chỗ nào?
Mị Ảnh nhìn quanh bốn phía.
Quanh mình không có bất kỳ vật gì, vẻn vẹn là một mảnh màu trắng đáng sợ.
Y chạy loạn xạ, cứ hướng về phía trước mà chạy.
Đây rốt cuộc là ở đâu?
Rất không an lòng, trái tim không có quy luật đập thình thịch.
Y nhớ rõ y đã ăn độc dược, sau đó không có ý thức, chờ khi y tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong này.
Là âm phủ?
Không, hẳn là không phải.
Chạy một đoạn đường, y mệt mỏi, thả chậm cước bộ.
Đột nhiên, cách đó không xa có cánh cửa, y tăng tốc độ chạy về phía đó.
Y không muốn đợi ở cái địa phương biến hóa kì lạ này, y phải rời đi, mặc kệ là đi đến chỗ nào cũng đều được.
Sờ lên cửa, đang định đẩy ra, bỗng nhiên một cỗ lực đạo kéo y về đằng sau, khiến y chật vật té ngã trên mặt đất.
“Ngươi không thể đi chỗ đó.”
Mị Ảnh vỗ vỗ trán, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh ──
Một thiếu niên khoảng chừng mười lăm tuổi, so với y thì ít tuổi hơn một chút, mà khuôn mặt tuy trẻ hơn một chút nhưng lại giống mặt y như đúc?!
“Ngươi là ai? Khuôn mặt của ngươi…Vì sao lại giống ta như vậy?”
“Tiểu Du, ngươi quên ta?” Thiếu niên lộ ra tiếu dung nhẹ nhàng, cười có chút khổ sở.